Vu Thần Kỷ
Chương 1791
Kim Ô đạo binh bày ra Thuần Dương Tuyệt Sát Kiếm Trận, kiếm quang màu vàng như mưa, mỗi một đạo kiếm quang đều thuần dương to lớn, nóng cháy không chịu nổi, khắp trời đều là Thái Dương Thần Viêm màu vàng lui tới, từng tia kiếm quang hội tụ thành dòng, cuối cùng hóa thành một biển lửa màu vàng mênh mông bao phủ đại quân long tộc dưới trướng Phệ Tâm.
Một ý chí giết chóc tuyệt diệt làm người ta tuyệt vọng từ trong kiếm trận lặng yên nảy sinh. Trời nổi sát cơ, vật đổi sao dời, trong nháy mắt Thuần Dương Tuyệt Sát Kiếm Trận thành hình, tinh tú khắp trời đồng thời sáng lên, thiên đế ấn tỳ của Cơ Hạo bỗng dưng xuất hiện ở chỗ trung tâm của đại trận, hồng hoang tinh thần khắp trời phát ra tiếng vang trầm ‘Ong ong’, từng ánh sao hóa thành dòng lũ bảy màu nhập vào đại trận, bám vào ở trên phi kiếm của Kim Ô đạo binh.
Ở ngoài thái dương chân hỏa hùng hồn nóng cháy, kiếm quang không đếm xuể trong kiếm trận lại tự dưng gia tăng tinh thần chi lực phức tạp nhiều biến hóa của tinh tú khắp trời, tốc độ phi hành của kiếm quang càng lúc càng nhanh, lực xuyên thấu càng lúc càng mạnh, ý chí diệt tuyệt càng thêm lạnh thấu xương.
Vô số chiến sĩ thủy tộc không rõ nguyên do, như là cá voi cá mập, rùa đen ba ba, thủy mãng thảo xà, lính tôm tướng cua…, các thủy tộc hạ đẳng này chỉ là bị động theo thống lĩnh long tộc nhà mình chạy tới nơi này, bị động phục tùng mệnh lệnh phất cờ hò reo.
Khi đầy trời kiếm quang màu vàng hạ xuống, các chiến sĩ thủy tộc này hoảng sợ phát hiện thân thể của mình không thể động đậy, toàn thân cứng ngắc như ác mộng. Bọn họ trơ mắt nhìn kiếm quang hạ xuống, nhìn kiếm quang xuyên thấu thân thể của mình, sau đó thân thể bọn họ chợt cháy lên, trong chớp mắt hóa thành tro tàn, tính cả linh hồn cùng nhau bị kiếm trận mạt sát.
Theo đó là đám giao long, á long yếu kém kia, bọn họ cũng bị uy lực đáng sợ của kiếm trận giam cầm, bọn họ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang đâm xuyên tới. Vô số giao long á long phát ra một tiếng rống lên hoảng sợ tuyệt vọng, bọn họ cố gắng giãy dụa, lại như thế nào cũng không nhúc nhích được, giống với đám thủy tộc hạ đẳng kia, bọn họ bị kiếm quang xuyên qua thân thể, kéo theo linh hồn đồng loạt bị đốt cháy tan biến.
Long tộc thuần huyết chân chính khá hơn chút, đối mặt áp lực khủng bố của kiếm trận, bọn họ thân thể cường đại, lực lượng tuyệt luân, bọn họ miễn cưỡng có thể hành tẩu ở trong kiếm trận, miễn cưỡng có thể giơ khiên phản kháng đôi chút.
Vô số kiếm quang như bão táp gào thét đánh tới, khiên cùng giáp trụ của bọn hắn ở trong kiếm quang đâm xuyên giống như phiến lá non nớt nhất bị thoải mái xé nát, theo đó là thân thể đám long tộc này bị kiếm quang đục thủng vô số lỗ trong suốt.
Đám long tộc này đau đớn, bọn hắn hiện ra nguyên hình cự long, thân thể khổng lồ ở không trung vặn vẹo giãy dụa, không ngừng phát ra tiếng kêu đau tuyệt vọng. Thân thể bọn hắn khổng lồ dị thường, động cái là khoảng mấy chục dặm, kiếm quang nho nhỏ rậm rạp xuyên thấu thân thể bọn hắn, đem bọn hắn đâm như cái sàng. Ngọn lửa nhỏ bé màu vàng bám vào ở trên thân bọn hắn lẳng lặng thiêu đốt, thân thể long tộc cường đại, trong thời gian ngắn không đốt sạch sẽ được.
Trong không khí liền tràn ngập mùi thơm thịt nướng nồng đậm. Thịt rồng chính là thân thể thuần túy nhất cường đại nhất trong thiên địa, cho nên mùi thơm thịt nướng này cũng liền đặc biệt khiến người ta chảy nước miếng.
“Kiếm trận chết tiệt!” Phệ Tâm rống giận, hắn vung lưu tinh chùy to lớn, đem một mảng lớn mưa kiếm hướng hắn bay tới đẩy ra, lửa giận ngút trời hướng tới phân thân Cơ Hạo dưới Bàn Cổ Chung che chở rít gào: “Thằng nhãi Cơ Hạo? Ngươi dám ra tay đối với long tộc ta? Ta nhất định phải diệt cả nhà ngươi, trước mặt của ngươi, đem xương cốt toàn bộ thân quyến của ngươi lấy để xỉa răng!”
Phệ Tâm không uy hiếp còn tốt, Phệ Tâm rống to một tiếng như vậy, Cơ Hạo không nói hai lời tùy tay chỉ một cái, chỉ nhìn thấy hư không phạm vi ngàn ức dặm đột nhiên ảm đạm xuống, toàn bộ tinh thần chi lực trong một mảng hư không này đều ở dưới sự điều động của Cơ Hạo, ngưng tụ thành một luồng ánh sao so với tơ tóc còn nhỏ bé hơn, mang theo tiếng hổ gầm xé gió đáng sợ hướng ngực Phệ Tâm đâm xuống.
Trước mặt Phệ Tâm đột nhiên có thêm một cái khiên tam giác, vảy màu đen rậm rạp bám vào trên mặt khiên, hào quang âm u khiến tấm khiên này tỏ ra đặc biệt kiên cố dùng bền.
Một tiếng ‘Phập’ vang lên, tấm khiên này bị ánh sao bảy màu một chiêu xuyên thủng, ánh sao hung hăng cắm trên ngực Phệ Tâm, để lại ở ngực hắn một cái hố sâu to bằng nắm tay.
Phệ Tâm đau đớn, hắn ôm vết thương ở ngực liên tục lui lại, không dám tin nhìn Cơ Hạo. Vết thương không sâu, chỉ khoảng ba thước, đối với Phệ Tâm cao mười mấy trượng mà nói, đây chỉ là một vết thương nhỏ.
Nhưng trái tim cuồng dã kiêu hoành bá đạo, không đem người trong thiên hạ để vào mắt kia của Phệ Tâm, lại bị một đòn này của Cơ Hạo đánh tan thành mây khói. Hy sinh một tiên thiên linh bảo mang tính phòng ngự, lấy thân thể hồng hoang cổ long của Phệ Tâm so với Tù Ngưu, Ngao Bạch còn mạnh hơn một bậc, hắn thế mà lại bị Cơ Hạo thoải mái đánh bị thương như thế?
“Cơ Hạo... Tiểu nhi!” Chín huynh đệ Phệ Tâm hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, nhưng không biết vì sao, bọn hắn nhìn Cơ Hạo vẻ mặt bình thản, lại đột nhiên không dám mở miệng nói lời ngông cuồng nữa.
Bọn hắn không khỏi âm thầm tức giận. Năm đó đối mặt nhân tộc đệ nhất Nhân Hoàng Phục Hy Thánh hoàng, cũng chính là thiên hoàng Phục Hy thị nhân tộc truyền miệng nhau, bọn hắn cũng là muốn mắng thì mắng, muốn động thủ thì động thủ, bọn hắn sao có thể bị thằng nhãi như Cơ Hạo hù dọa?
Nhưng nhìn nhìn gương mặt bình thản của Cơ Hạo, lắng nghe tiếng rú thảm xé tim xé phổi của binh sĩ long tộc xung quanh, chín huynh đệ Phệ Tâm chỉ cảm thấy từng đợt hàn khí từ trong lòng dâng lên, bọn hắn bỗng nhiên mất đi dũng khí chính diện va chạm với Cơ Hạo... Đối với bọn hắn mà nói, đây thật sự là một chuyện rất kỳ quái, rất hiếm lạ.
“Chúng ta, nhất định là trúng tà rồi!” Phệ Tà liếm môi, lắc lắc cái đầu to lớn dữ tợn đáng ghê tởm ồm ồm lẩm bẩm.
“Để a mỗ đến so chiêu với tiểu tử này... Ta luôn cảm thấy, tiểu tử này có chút tà khí!” Phệ Linh mang theo vài phần không đủ tự tin, thấp giọng đưa ra đề nghị.
“A mỗ đang thu hồi vài món bảo vật bên người năm đó, rất nhanh sẽ hoàn thành!” Phệ Tâm làm đại ca, lập tức quyết định đề nghị của hai huynh đệ: “Để a mỗ đến giáo huấn tiểu tử, chúng ta chỉ cần giáo huấn bọn Tù Ngưu một trận là được!”
Vô số kiếm quang vẫn đang không ngừng hạ xuống, bỗng nhiên một cái lọng màu xanh da trời từ phía dưới lao vút lên. Trên cái lọng được khảm vô số viên thủy tinh màu lam, đá quý màu lam, ngọc trai màu lam lóe ra vô số luồng u quang màu lam long lanh trong suốt, hóa thành hư ảnh một cái lọng lớn phạm vi trăm vạn dặm chắn trên không toàn bộ đại quân long tộc.
Kiếm quang Thuần Dương Tuyệt Sát Kiếm Trận không ngừng hạ xuống, lại bị một tầng sương mù màu lam dày nặng dị thường, âm nhu băng hàn ngăn trở. Chỉ nghe tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt, sương mù màu lam không ngừng bốc lên, từ trong cái lọng kia lại có càng nhiều sương mù màu lam phun ra, ở dưới đại trận bạo lực công kích, cái lọng màu lam kịch liệt chấn động, rất có tư thế không chống đỡ được, nhưng nó dù sao tạm thời chặn được sự sắc bén của Thuần Dương Tuyệt Sát Kiếm Trận.
Mấy đạo nhân phóng lên cao, bọn họ xa xa hướng Phệ Tâm quát: “Phệ Tâm đ*o hữu, còn không mau mau đem binh sĩ tộc ngươi triệt hạ, còn đợi tới khi nào? Kiếm trận này uy năng tuyệt luân, chúng ta cũng không ngăn được bao lâu.”
Phệ Tâm đảo mắt, hắn nhìn nhìn các chiến sĩ long tộc mình đầy thương tích, vội vàng vung cánh tay rống lớn: “Rút lui, rút lui, một đám nhãi con ngu xuẩn, bị đánh không biết chạy trốn sao? Sao lại đều ngu xuẩn như Chu La thú vậy?”
Ở trong tiếng rống to của Phệ Tâm, mấy đạo nhân tới trước mặt Cơ Hạo, bọn hắn vẻ mặt quái dị nhìn Cơ Hạo, một người trong đó đột nhiên cười nói: “Chỉ một khối phân thân mà thôi... Cơ Hạo đại đế, chúng ta đặc biệt đến tiễn khối phân thân này của ngươi lên đường!”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
113 chương
114 chương
4 chương
156 chương
4 chương
13 chương
160 chương