Vu Thần Kỷ

Chương 170

Bên đó chính là Bồ Phản, địa phương Tự Văn Mệnh miêu tả đến mức thiên hoa rơi loạn, chảy xuôi trong sông cũng là sữa cùng mật. Cơ Hạo nằm ở trên sườn núi, ngắm nhìn một mảng bình nguyên phồn hoa như gấm, trong không khí mơ hồ có ánh sáng kỳ dị nhộn nhạo ngoài trăm dặm. Bên người cỏ non thanh thúy nhiều nước, tản mát ra mùi thơm ngào ngạt. Trong bụi cỏ đầy hoa dại, đủ mọi màu sắc trải ra, dõi mắt trông về phía xa, như thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối của hoa dại. Một dòng sông nhỏ ở dưới triền núi uốn lượn chảy xuôi qua, nước sông trong suốt thấy đáy, mang theo một mảng màu sắc lưu ly kỳ dị giống như lòng trắng trứng. Tuy là nước trong, nhưng cũng tản mát ra mùi thơm thoang thoảng. Mấy con cá sông vui vẻ nhảy lên chơi đùa, nước sông tung tóe thế mà kéo ra những sợi tơ nhỏ, có thể thấy được nước sông rất dính. Thiên địa nguyên khí quá dư thừa, đến nỗi trong nước sông cũng dung nhập quá lượng thiên địa nguyên khí, nước sông cũng dinh dính như tương hồ. Cơ Hạo nhổ một cây cỏ dại nhét vào trong miệng tinh tế nhai nuốt, nước cỏ nhạt vô vị, nhưng một luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm vui vẻ tràn vào trong miệng, trực tiếp dung nhập trong kinh lạc. Nếu không cân nhắc dược tính, chỉ nói từ trên năng lượng chất chứa, một cây cỏ dại bình thường, khắp nơi đều có này, ở trên hiệu lực có thể so với một gốc dược thảo trăm năm bình thường của Nam Hoang. Một đàn chim sẻ mập mạp lượn vòng từ trong bụi cỏ cách đó không xa bay lên, chúng nó kêu ‘chíp chíp’, trong con ngươi thật nhỏ màu đen, lóng lánh hào quang trí tuệ nho nhỏ. Những con chim sẻ bình thường nhất đó, ở dưới thiên địa nguyên khí dư thừa tẩm bổ, thế mà cũng sắp nảy sinh ra linh trí có thể so với thiếu niên nhân tộc. Nơi này, chính là Bồ Phản. Phía sau triền núi chỗ Cơ Hạo, mấy chục sợi xiềng xích to bằng hông người ta từ trong lòng đất chui ra, gắt gao trói buộc một ngọn núi cao nghìn trượng, phạm vi mười mấy dặm trên bầu trời. Ngọn núi đen sì không có một ngọn cỏ, trên sườn núi một cái cửa vào cực lớn vuông vức rõ ràng có thể thấy được. Ngọn núi này, chính là cửa vào Vu điện. Ngũ Long Nghiêu chính là mang theo Cơ Hạo từ cửa vào này đi ra, sau đó hắn dặn dò Cơ Hạo tùy ý ở phụ cận đi một chút, xem một chút, bản thân thì vội vàng rời khỏi. Từ trong Vu điện, trải qua một truyền tống trận pháp, tới bụng núi một ngọn núi lơ lửng này, sau đó đi qua một cái hành lang không dài, có thể tới thế giới bên ngoài. Nghe Ngũ Long Nghiêu nói, cửa ra vào lơ lửng ở giữa không trung như vậy, có nhiều tới mấy chục chỗ. Trừ một đám nguyên lão nòng cốt địa vị cao thượng nhất, trung tâm nhất của Vu điện, không có ai biết Vu điện rốt cuộc ở nơi nào. Mọi người ra vào đều dựa vào truyền tống trận pháp, có người lúc thông qua trận pháp truyền tống không gian áp lực sẽ có thời gian dài ngắn, đại khái tính ra, Vu điện đại khái ngay tại trong phạm vi trăm vạn dặm của Bồ Phản. Trăm vạn dặm, đây là một khu vực cực kỳ khổng lồ, muốn dùng sức người tìm được Vu điện cụ thể ở nơi nào, đây là chuyện trên cơ bản không có khả năng. “Địa phương hội tụ trí tuệ nhân loại.” Hai tay Cơ Hạo gối lên phía sau đầu, tán thưởng từ đáy lòng. Vô số vu tế trí tuệ cao tuyệt, ở đây hội tụ từng chút một tri thức sáng tạo độc đáo của toàn bộ chủng tộc tứ hoang, Trung Lục, đem nó dung hội quán thông, chuyển hóa thành trí tuệ lắng đọng hùng hậu. Mà càng nhiều người trong Vu điện giống với Tự Văn Mệnh bôn tẩu khắp nơi, mỗi một chỗ bọn họ đến, đều có ý vô tình, đem trí tuệ Vu điện truyền bá ra ngoài. Như ở Kim Nhãn Sư bộ, Tự Văn Mệnh truyền thụ các thủ đoạn trồng trọt, nuôi dưỡng gia súc đơn giản nhất, Cơ Hạo truyền thụ các phương thuốc giải độc cứu mạng. Cho dù chỉ có thể khiến Kim Nhãn Sư bộ nhiều nuôi sống ba năm ngàn tộc nhân, lực lượng toàn bộ nhân loại lại nhiều thêm ba năm ngàn người. Ai có thể cam đoan, trong ba năm ngàn người sống sót thêm đó, sẽ không xuất hiện một Tự Văn Mệnh, một Cơ Hạo tiếp theo? Lẳng lặng nằm thật lâu ở trên sườn núi, đại khái có thể hai ba canh giờ, mặt trời cũng đã rẽ đến trên đỉnh núi phía tây. Một làn gió nhẹ thổi tới, Ngũ Long Nghiêu đột ngột xuất hiện ở bên người Cơ Hạo, rất cổ quái mở to hai mắt quan sát Cơ Hạo. “Tiểu tử, bảo ngươi đi khắp nơi nhìn chút, ngươi lại nằm ở đây ngủ?” Cơ Hạo rất thích ý híp mắt. Cảm thụ được gió nhẹ mang theo nhiệt lực của hoàng hôn chậm rãi thổi qua: “A, rất thoải mái… Cũng lười đi lại. Xung quanh có thể có cái gì đẹp chứ?” Ngũ Long Nghiêu cười lên ‘jắc hắc’, vuốt chòm râu thật dài, hắn mang theo một tia tà ác già mà không nghiêm túc thấp giọng cười nói: “Phụ cận nơi này, có mấy học đồ Vu điện tổ chức hội chợ lớn, bên trong có rất nhiều đồ chơi thú vị, ngươi không đi xem? Ví dụ như nói, giao nhân mỹ nữ trong đại dương phía đông?” Cơ Hạo liếc Ngũ Long Nghiêu một cái, cười lạnh ‘khì khì’ nói: “Tuy ta đến từ Nam Hoang thâm sơn cùng cốc, nhưng cũng không phải cái gì cũng chưa từng kiến thức. Ngũ Long a công, không cần dùng những thủ đoạn lừa trẻ con đó. Ta, gia nhập Vu điện.” Ngũ Long Nghiêu ngẩn ngơ, hắn dọc theo đường đi mang theo Cơ Hạo vòng qua vòng lại ở trong Vu điện, kiến thức rất nhiều chỗ kỳ dị trong Vu điện, sau đó lại mang theo Cơ Hạo rời khỏi Vu điện, vốn chính là muốn hắn tự tới hội chợ lớn náo nhiệt phi phàm này, để loại cảnh tượng cổ quái mới mẻ đó chấn động tâm linh Cơ Hạo một phen, để hắn tràn ngập khát khao cùng hướng tới đối với Vu điện, sau đó khóc trời kêu đất chủ động gia nhập Vu điện. Những năm gần đây, nhiều đứa nhỏ kiệt ngạo bất tuân đến từ tứ hoang, sau khi trải qua loại chấn động trực tiếp này, tất cả đều khăng khăng một mực thành học đồ của Vu điện. Ngay trong mấy cái chợ lớn phụ cận nơi này, có giáp trụ hoàn mỹ, vu dược trân quý, các loại kỳ trân dị bảo kỳ quái hiếm thấy nơi tứ hoang khó có thể nhìn thấy, thậm chí con rối, cơ quan tinh diệu tuyệt luân, vu phù, vu bảo cường đại phi phàm. Mà mấy thứ đó, tất cả đều bắt nguồn từ Vu điện. Giáp trụ, là Vu điện rèn; vu dược, là Vu điện luyện chế; vu phù, là Vu điện vẽ; vu bảo, là Vu điện thiên chuy bách luyện tế luyện mà thành. Tận mắt kiến thức được những bảo bối này, những người trẻ tuổi thuần phác chưa bao giờ kiến thức sự phấn khích bên ngoài, sẽ không có một ai không mắc bẫy! Nhưng Cơ Hạo, hắn phản ứng thật sự hoàn toàn khác với người khác. Quá lạnh nhạt, quá thoải mái, nhìn ánh sáng trí tuệ thâm thúy, trấn định trong mắt Cơ Hạo, Ngũ Long Nghiêu rất ngại ngùng sờ sờ khuôn mặt già. Hắn đột nhiên nhớ tới Tự Văn Mệnh đánh giá đối với Cơ Hạo, đây là một đứa trẻ khác hẳn với học đồ khác của Vu điện. “Vậy, Tự Văn Mệnh mang ngươi tới nơi này, thật ra chính là muốn ngươi gia nhập Vu điện.” Ngũ Long Nghiêu từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài đồng xanh to bằng bàn tay để trên người Cơ Hạo: “Vậy ngươi hiện tại đã là sơ cấp học đồ của Vu điện, bắt đầu học trước từ thứ cơ sở nhất đi. Xem xem ngươi cảm thấy hứng thú nhất đối với cái gì, ở phương diện nào có thiên phú nhất. Vu điện nhiều vu sư như vậy, sẽ căn cứ sở trường của ngươi bồi dưỡng thêm.” Cơ Hạo cầm lên lệnh bài, đánh giá cẩn thận một phen. Lệnh bài đồng xanh, tạo hình đơn giản mượt mà, nhưng hoa văn trên lệnh bài lại không giống tầm thường. Mặt trước lệnh bài, gió nổi mây phun, giữa phong vân có long phượng bay lượn trên không, trên mặt đất một bóng người mông lung cường tráng ngạo nghễ đứng sừng sững. Mặt sau lệnh bài, thì là chồng chất bóng mây mù thiên địa tinh tú, chính giữa điêu khắc một chữ ‘Vu’ cứng cáp mạnh mẽ, phong cách cổ xưa dày nặng, phía dưới có hai chữ nhỏ chính là hai chữ ‘Cơ Hạo’. Mà bốn mép lệnh bài, thì điêu khắc một thiên vu chú xua đuổi quỷ linh, che chở bản thân, thanh tịnh tâm thần, phòng ngự ôn dịch. Từ hôm nay trở đi, Cơ Hạo đã thật sự là một học đồ nho nhỏ của Vu điện.