Vu Thần Kỷ
Chương 1670
Cơ Hạo mang theo hai tỷ muội tên là Hoa Tư Bạch, Hoa Tư Thanh từ trên cao rớt xuống.
Mang theo một tia thô bạo đem Hoa Tư Bạch nhập ma ném xuống đất, Cơ Hạo cẩn thận đem Hoa Tư Thanh đặt ở bên người nàng.
Hoa Tư Bạch cười ‘hì hì’, trong đôi mắt màu đỏ tươi dập dờn sóng ánh sáng, không ngừng hướng Cơ Hạo nháy mắt. Hoa Tư Thanh thì mang theo sự kinh sợ cực độ nhìn Hoa Tư Bạch, thân thể mảnh mai khẽ run rẩy, Cơ Hạo có thể rõ ràng cảm nhận được trong lòng Hoa Tư Thanh tràn ngập sợ hãi.
Hoa Tư Bạch đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Tư Thanh một cái: “Thật là phế vật vô dụng... Thật không biết, bọn tộc nhân mắt mù kia, sao có thể thích ngươi phế vật nhát gan sợ phiền phức, không có bất cứ tác dụng nào này!”
Hoa Tư Thanh bị dọa hướng phía sau co người lại, Hoa Tư Bạch giơ bàn tay, một bạt tai hung hăng hướng nàng tát tới.
Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, Bàn Cổ Kiếm cắm mạnh xuống đất, lưỡi kiếm hướng tới bàn tay Hoa Tư Bạch, nếu một bạt tai này của nàng tiếp tục tát xuống, chắc chắn sẽ ở trên lưỡi kiếm chặt đứt bàn tay của mình. Hoa Tư Bạch kinh hô một tiếng, vội vàng thu hồi bàn tay, nhưng nàng dùng sức quá mãnh liệt, ngón tay nhẹ nhàng cọ một cái ở trên lưỡi kiếm, một mảng da thịt mỏng manh bay lên, mảng lớn máu tươi từ đầu ngón tay nàng phun ra.
“Thật sự là... Thô bạo.” Hoa Tư Bạch cười ‘Hì hì’ nhìn về phía Cơ Hạo: “Nhưng, ta có thể cảm nhận được cơn giận trong lòng ngươi. Ngươi không có cách nào làm gì ta, không phải sao? Hì hì, Cơ Hạo đại đế, thiên đế duy nhất của thiên đình hiện nay, tên mọi rợ Nam Hoang lấy vô lượng công đức được thiên địa sắc phong mà tấn thăng thiên đế. Hắc hắc!”
Giọng của Hoa Tư Bạch đột nhiên trở nên khàn khàn mà trầm thấp, khí tức của nàng cũng từ thiếu nữ nhẹ nhàng ngọt ngào biến thành tựa như gỗ mục trong cổ mộ vạn năm bị nước xác chết ngâm vô số năm. Một hơi thở khô bại nồng đậm, tử khí nặng nề từ trong cơ thể Hoa Tư Bạch khuếch tán ra, ánh mắt nàng thâm trầm nhìn Cơ Hạo, cười ‘Hắc hắc’ một tiếng.
“Ta biết mọi điều về nhân tộc.” Hoa Tư Bạch lạnh nhạt nói: “Cho nên, ta hiểu rõ tất cả điểm yếu của nhân tính. Trong đó bao gồm, như thế nào dùng một sinh mệnh phế vật, khiến ngươi cường giả như vậy vô duyên vô cớ căm tức, lại như thế nào cũng không thể làm được.”
“Ta có thể cảm nhận được ngươi tức giận, ngươi phẫn nộ, ta thậm chí có thể cảm nhận được sát ý của ngươi đối với Hoa Tư Bạch.” Hoa Tư Bạch thản nhiên nói: “Nhưng ngươi có thể làm gì đối với cô ta? Ngươi nếu giết cô ta, Hoa Tư Thanh cũng sẽ chết. Lấy tính cách của ngươi, ngươi sẽ không bởi vì muốn giết Hoa Tư Bạch, mà hại tính mạng Hoa Tư Thanh, không phải sao?”
“Ngươi, rất hiểu ta?” Cơ Hạo nghiêm túc nhìn Hoa Tư Bạch.
Từ Hoa Tư Bạch đột nhiên biến hóa khí tức, Cơ Hạo biết nay khống chế cái thân thể này, đã không là Hoa Tư Bạch nữa, mà là biến thành tồn tại nào đó cực kỳ đáng sợ. Khí tức xa xưa mà khô bại đó, thậm chí so với khí tức của Ngu Man càng làm cho Cơ Hạo cảm thấy kinh sợ hơn.
Khí tức của tồn tại đáng sợ này rất mỏng manh, nhưng bản chất khí tức của hắn cực kỳ đáng sợ, càng thêm đáng sợ hơn xa so với Ngu Man tới từ Bàn Ngu thế giới, hơn xa so với Ngu Man cấp bậc thánh nhân có được bổn nguyên lực lượng. Cơ Hạo chỉ là nói chuyện với Hoa Tư Bạch lúc này hai câu, hắn đã cảm thấy lông tóc toàn thân dựng thẳng lên, một loại cảm giác nguy cơ rất lớn khiến toàn thân hắn phát lạnh.
Càng làm Cơ Hạo kinh sợ hơn là, hắn cảm thấy tâm cảnh mình đang kịch liệt chấn động, một cảm xúc tà dị không tên đang lay động tâm cảnh hắn, dẫn phát nhiều ý niệm mặt trái trong lòng hắn không ngừng nảy sinh, không ngừng lớn mạnh, khiến toàn thân hắn đều khó chịu như bị thiêu đốt.
Ma uy như thế, so với các Vực Ngoại Thiên Ma Cơ Hạo đụng phải càng thêm đáng sợ hơn xa.
“Ta, đương nhiên biết ngươi!” Hoa Tư Bạch nhẹ nhàng cười, Hoa Tư Bạch bề ngoài thanh tú xinh đẹp giờ phút này cười vô cùng dữ tợn, vặn vẹo, như cương thi vạn năm trong cổ mộ nhếch miệng mà cười, trên mặt của nàng như đeo một cái mặt nạ thật dày, nụ cười cứng ngắc mà vặn vẹo làm Cơ Hạo cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trái tim đột nhiên kịch liệt chấn động một cái, cổ họng Cơ Hạo hơi ngọt, một ngụm máu đã đến cổ họng, hắn lại mạnh mẽ đem ngụm máu trào ngược này nuốt xuống. Cơ Hạo kinh hãi nhìn Hoa Tư Bạch, chỉ một nụ cười cổ quái, thế mà đã khiến Cơ Hạo hiện nay thực lực tiến nhanh bị thương?
Cơ Hạo thậm chí không thể cảm thụ tồn tại đáng sợ này trong cơ thể Hoa Tư Bạch vận dụng bất cứ lực lượng nào, nàng chỉ cười khẽ như vậy, Cơ Hạo đã ù ù cạc cạc bị thương tổn.
Hít sâu một hơi bình ổn huyết khí, Cơ Hạo chỉ tay, Bàn Cổ Chung lặng lẽ bay ra, từng tia từng luồng hỗn độn khí cuộn xuống, đem Cơ Hạo bao phủ toàn bộ ở trong. Hỗn độn khí buông xuống đất, khí tức cuồn cuộn hướng vào phía trong hội tụ, ở phía dưới thân thể Cơ Hạo ngưng tụ thành một đài sen hỗn độn, đem thân thể hắn nâng ở độ cao cách mặt đất khoảng một thước.
“Ta, đương nhiên biết ngươi.” Hoa Tư Bạch một lần nữa cường điệu một câu: “Ta, càng biết toàn bộ nhân tộc. Ai bảo ta bị trấn áp ở trong lòng nhân tộc nhiều năm như vậy chứ? Trong lòng mỗi nhân tộc, đều có ta. Ta có thể cảm thụ mỗi một ý niệm, mỗi một phần cảm xúc của toàn bộ nhân tộc. Còn có ai, có thể so với ta càng hiểu nhân tộc hơn... Càng hiểu ngươi hơn chs?”
Hoa Tư Bạch cười càng thêm ‘vặn vẹo’, nàng nhìn Cơ Hạo lạnh lùng cười nói: “Cho nên, ta biết được tất cả điểm yếu của các ngươi. Cho nên, cho dù là kẻ yếu nhỏ yếu như Hoa Tư Bạch, ngươi trong nháy mắt có thể đánh chết ức vạn, ngươi cũng không có nửa biện pháp làm gì được cô ta!”
Ánh mắt đảo qua ở trên Bàn Cổ Chung, Hoa Tư Bạch thản nhiên nói: “Thậm chí, đối mặt Hoa Tư Bạch nhỏ yếu như thế, ngươi còn phải tế ra trọng bảo bực này mới có cảm giác an toàn... Con người, đối mặt tồn tại chưa biết, ngay cả Cơ Hạo ngươi, đường đường thiên đế Cơ Hạo, cũng sẽ sợ hãi, sẽ kinh hoàng sao?”
Cơ Hạo có chút xấu hổ nhìn Hoa Tư Bạch, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Bàn Cổ Chung, trầm mặc một phen, vẫn chưa đem nó thu hồi. Kẻ nọ trong cơ thể Hoa Tư Bạch quá tà dị, Cơ Hạo cũng không muốn không minh bạch trúng thủ đoạn của y.
“Nói xem, ngươi rốt cuộc là...” Cơ Hạo thâm trầm nhìn Hoa Tư Bạch.
“Nguyên thủy ma chủng... Không, nói chính xác, hiện tại, ta là một khối phân thân trong ức vạn phân thân của Nguyên Thủy Ma Tôn.” Hoa Tư Bạch nhẹ nhàng cười nói: “Ức vạn phân thân của bản tôn đều đang ngủ say, chỉ có số rất ít phân thân đã thức tỉnh ký ức năm đó. Ta chính là Nguyên Thủy Ma Tôn, ta chính là Hoa Tư Bạch, ta chính là Nguyên Thủy Ma Tôn, ta chính là... Toàn bộ nhân tộc!”
Khẽ cười, Hoa Tư Bạch nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngươi đã đến, cho nên ta tới gặp ngươi, là vì, ta muốn xem xem, có thể đánh thức ma niệm trong lòng ngươi, để ma chủng ngủ say ở trong lòng ngươi thức tỉnh hay không.”
Mang theo vạn phần chờ mong, Hoa Tư Bạch nhìn chằm chằm Cơ Hạo cười nói: “Nếu là đường đường thiên đế, thiên đế duy nhất của thiên đình hiện nay cũng thức tỉnh ma chủng, trở thành phân thân của bản tôn... Đây là chuyện thú vị cỡ nào, phấn khích cỡ nào?”
Cơ Hạo cau mày nhìn Hoa Tư Bạch, hắn suy tư hồi lâu, thần thức ở trong ngoài cơ thể mình cẩn thận xem xét một lần lại một lần, qua hồi lâu, hắn mới hướng Hoa Tư Bạch im miệng không nói gì nói: “Không, lòng ta, không có thứ ngươi gọi là nguyên thủy ma chủng. Ngươi muốn đánh thức ta? Sao có thể?”
Hoa Tư Bạch đột nhiên cười phá lên ‘Ha ha’, nàng cất tiếng cười nói: “Ngươi biết cái gì? Cơ Hạo, trong lòng mỗi nhân tộc đều có nguyên thủy ma chủng tồn tại... Ngươi không biết, cũng không có nghĩa là nó sẽ không có!”
Từng tia khí đen từ đỉnh đầu Hoa Tư Bạch phun ra, ở phía sau nàng ngưng tụ thành một thân thể khôi ngô mông mông lung lung.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
600 chương
1602 chương