Vu Thần Kỷ
Chương 1585
Bốn con hỗn độn hung thú ăn vào thánh huyết của khai thiên thánh nhân Bàn Ngu thế giới, thiêu đốt tinh huyết với linh hồn, triệt để phát điên, bốn quả tú cầu tiên thiên chí bảo lửa đen lực sát thương kinh người, hai cái cộng lại một chỗ bộc phát ra uy lực khiến Cơ Hạo cũng kinh hoàng biến sắc.
Bốn con hỗn độn hung thú này nếu là trạng thái bình thường, tu vi bọn chúng so với Cơ Hạo trước khi dung hợp tám vầng Bàn Hành Thái Dương phảng phất tương đương, Cơ Hạo bằng vào lực lượng Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Kiếm, đánh giết bọn nó chỉ là chuyện một kiếm có thể giải quyết.
Nhưng, sau khi ăn vào thánh huyết, lâm vào trạng thái phát điên, bốn con hung thú tu luyện vô số năm tích góp lực lượng khổng lồ, tuổi thọ dài đằng đẵng còn có thể duy trì vô số năm ở trong một canh giờ ngắn ngủn bộc phát ra, lực lượng mỗi một đòn của bọn nó đều là gấp bọn nó ngày thường ngàn lần!
Như một vầng mặt trời, dựa theo thiên đạo pháp tắc bình thường phát ra ánh sáng cùng nhiệt độ, tuổi thọ của nó có thể duy trì mấy tỷ năm, mấy chục tỷ năm thậm chí thời gian dài hơn nữa, ở trong năm tháng dài đằng đẵng này, ánh sáng với nhiệt độ của nó là ôn hòa mà ổn định.
Một khi có ngoại lực kích thích, lực lượng của vầng mặt trời này ở trong một canh giờ ngắn ngủn bộc phát ra, mỗi phút mỗi giây lực lượng nó phóng ra tuyệt đối là vạn ức lần ngày thường, lực sát thương tạo thành có thể xưng ‘Diệt thế’.
Giờ phút này bốn con hung thú chính là như thế, bọn nó điên cuồng gào thét, giống như kẻ thù không đội trời chung hướng Cơ Hạo vồ mạnh tới. Bốn quả tú cầu lửa đen lượn lờ vòng quanh bọn nó xoay tròn bay múa, không ngừng va chạm ở trên Bàn Cổ Chung.
Cơ Hạo chỉ cảm thấy từng luồng lực lượng to lớn từ bốn phương tám hướng ập tới, hắn thậm chí không thấy rõ động tác của bốn con hung thú, trong mỗi một nháy mắt ít nhất có mấy trăm triệu công kích tới từ nanh vuốt hung thú đánh lên, vài lần có nanh vuốt đột phá hỗn độn khí lưu Bàn Cổ Chung phun ra, trực tiếp đánh vào trên bản thể Bàn Cổ Chung, đánh cho Bàn Cổ Chung đốm lửa văng tung tóe, tiếng chuông không dứt.
Cơ Hạo đang ở thời kì suy yếu nhất, lực lượng thân thể cùng pháp lực của hắn dư thừa, nhưng đạo đài hắn suy yếu đến cực điểm, hắn căn bản không thể khống chế thân thể cùng pháp lực của mình. Hắn cuộn mình, ở dưới Bàn Cổ Chung che chở giống như một viên bi bị trẻ con đùa nghịch, mang theo tiếng xé gió chói tai bay loạn bắn loạn khắp trời.
Bốn quả tú cầu không ngừng đánh xuống, mỗi một đòn đều ở trên Bàn Cổ Chung nổ ra một mảng lớn ánh lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen uy lực to lớn đến cực điểm, không chỉ có nhiệt độ cực cao, càng có một loại lực lượng ăn mòn, cắn nuốt ác độc chất chứa trong đó. Cũng chính là bản thể Bàn Cổ Chung chắc chắn dị thường, có lực phòng ngự vượt quá tưởng tượng, lúc này mới ở dưới bốn quả tú cầu công kích không tổn hao gì, còn có thể bảo vệ Cơ Hạo chu toàn.
Bàn Cổ Kiếm ở trong cơ thể Cơ Hạo nổ vang ‘Ong ong’, nó sốt ruột không chờ được muốn xung phong ra ngoài uống sảng khoái máu nóng của bốn con hung thú.
Cơ Hạo lại không dám xuất kiếm. Giờ phút này thần thức hắn suy yếu đến mức tận cùng, thần thức phóng ra bên ngoài cơ thể nhiều nhất có thể cảm nhận được động tĩnh phạm vi trăm dặm, nhưng bốn con hung thú bôn tẩu như bay, động cái lắc mình đến ngoài ức vạn dặm, sau đó nương thế xung phong mãnh liệt hung hăng húc lên Bàn Cổ Chung.
Lúc này xuất kiếm, không có nắm chắc chém giết hung thú, Cơ Hạo càng sợ sẽ để Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đợi được cơ hội, trực tiếp cướp đi Bàn Cổ Kiếm.
‘Keng keng’ mấy tiếng vang, Bàn Cổ Chung kịch liệt chấn động, thân thể bốn con hung thú đã cháy thành bốn quả cầu lửa, hoàn toàn nhìn không ra thân thể ‘Sư tử’ ban đầu. Sinh mệnh bọn nó đã đến thời khắc sáng lạn nhất trong nháy mắt cuối cùng, cũng là thời khắc toàn bộ lực lượng, toàn bộ linh hồn của bọn nó, tất cả dấu ấn quang huy trong tuổi thọ dài đằng đẵng quá khứ vô số năm của bọn nó nháy mắt bùng nổ.
Bốn quả cầu lửa màu đen ầm ầm phát nổ, kéo theo bốn quả tú cầu lửa đen lượn lờ, tính cả bốn con hung thú tất cả hoàn toàn nổ tung ra. Bốn quầng lửa đen giống như bốn đóa hoa sen lửa diệt thế to lớn vô cùng bao lấy Bàn Cổ Chung nhiều tầng, chồng chất vô số dòng khí đánh phá khủng bố không ngừng rơi ở trên Bàn Cổ Chung.
Cơ Hạo bị chấn động tới mức choáng váng, thân thể không chịu khống chế ở trong hỗn độn khí lưu do Bàn Cổ Chung phun ra xoay vòng vòng.
Áp lực khủng bố ép từng tầng một ở trên người, may mà Cơ Hạo hiện nay lực lượng thân thể kinh người, áp lực đó cũng chưa thể tạo thành thương tổn trên thực chất đối với hắn, chỉ khiến làn da hắn nứt ra vết rách rất nhỏ, giống như mạng nhện.
Một tia máu tươi cũng chưa chảy ra, Cơ Hạo nghiến chặt răng thừa nhận cảm giác chật vật trời đất xoay chuyển, tinh huyết quanh thân mênh mông như thủy triều, tự chữa trị vết rách xuất hiện ngoài thân.
Chút thương tổn trên da thịt này thậm chí không tính là thương thế, Cơ Hạo bất chấp chút vết thương da lông đó, toàn bộ lực chú ý vẫn tập trung ở trên người Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân cùng hai nam tử áo vàng.
Ngọn lửa màu đen rốt cuộc tan đi, Bàn Cổ Chung đã tự khuếch trương đến đường kính trăm trượng, gắt gao đem Cơ Hạo chụp vào chính giữa. Thân chuông vốn âm u không chút hào quang bị một tầng huyền quang kỳ dị bao phủ, từng tia huyền quang mơ hồ từ trên thân chuông phát ra, thế mà lại có một loại cảm giác chiếu rọi khắp trời đất.
Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân chợt mở to mắt nhìn, bọn họ chấn động nhìn Bàn Cổ Chung.
Loại cảm giác này —— từng tia huyền quang nhỏ bé, mơ hồ chiếu rọi hư không, mỗi một đạo huyền quang đều như đối ứng một thiên địa pháp tắc của Bàn Hành thế giới, mỗi một tia huyền quang đều như ổ trục bánh xe, tinh xảo vô cùng khảm vào vị trí trung tâm thiên địa pháp tắc Bàn Hành thế giới, làm thiên đạo cả Bàn Hành thế giới vận chuyển hoàn toàn rơi vào trong sự khống chế của Bàn Cổ Chung.
Bởi vì Bàn Cổ Chung trấn áp và khống chế, hư không Bàn Hành thế giới bên người Cơ Hạo trở nên củng cố vô cùng, bốn con hung thú tự bạo cũng chưa tạo thành hư hao có tính phá hủy đối với Bàn Hành thế giới, chỉ là hư không thoáng nổi lên mấy nếp nhăn.
Biểu hiện thần dị như thế, hoàn toàn vượt qua sự mong đợi lớn nhất của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đối với Bàn Cổ Chung.
“Thế mà lại là, có thể trấn áp thiên đạo... Đại đạo chí bảo!”
Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân quả thực sắp phát điên rồi, bọn họ những năm qua luôn nhìn Cơ Hạo trưởng thành, nhìn trên tay hắn có thêm một cái chuông báu vô danh, càng nhìn thấy Cơ Hạo dựa vào cái chuông báu không thể phá vỡ này hoành hành, đem môn đồ đệ tử của bọn họ giáo huấn rơi lệ đầy mặt.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng, đây là một món phòng ngự chí bảo lực phòng ngự kinh người.
Vẻn vẹn một món phòng ngự chí bảo mà thôi, còn chưa đến mức bởi vì món bảo bối này triệt để xé rách da mặt với Vũ Dư đạo nhân, cho nên Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân tuy rất muốn kết duyên với Bàn Cổ Chung, lại ngại Vũ Dư đạo nhân, ‘xấu hổ’ thật sự xuống tay.
Nhưng hôm nay, bốn con hỗn độn cự thú tự bạo bức ra bộ mặt chân thật của Bàn Cổ Chung!
Nó tự tản mát ra huyền quang, lại có thể cố định thiên đạo pháp tắc Bàn Hành thế giới vận chuyển, nếu giờ phút này Cơ Hạo có đủ thực lực thúc dục Bàn Cổ Chung, hắn có thể hoàn toàn nắm giữ tất cả Bàn Hành thế giới!
Thân thể Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân khẽ run lên, Bàn Cổ Chung đến từ Bàn Cổ thế giới đó! Nó thế mà lại có thể tự phát động cố định thiên đạo pháp tắc Bàn Hành thế giới... Cái này ý nghĩa, cái chuông này hẳn là đại đạo chí bảo của Bàn Cổ thế giới!
“Xương cột sống Bàn Cổ thánh nhân... Trụ trời Bất Chu sơn, là bị tiểu tử này thu!” Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đột nhiên hoàn toàn hiểu ra quá khứ, hiện tại cùng tương lai của Bàn Cổ Chung.
Bóng người nhoáng lên một cái, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đồng thời đến bên người Cơ Hạo.
“Cơ Hạo, buông cái chuông này ra, hôm nay tha cho ngươi không chết!”
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
600 chương
1602 chương