Vu Thần Kỷ
Chương 1546
Thấy mấy chục mộc cự nhân chết, mộc cự nhân ở dãy núi xung quanh lấy hàng ngàn để tính đồng thời ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Vô số Ảnh Báo gầm gừ trầm thấp, cõng mộc linh mặt không biểu cảm từ trên tường cao dây leo nhảy xuống, giống như nổi điên hướng thành trì chỗ đám người Cơ Hạo phát động xung phong. Ngọn lửa trên mặt đất điểm hỏa bộ lông màu xanh lục nhạt trên thân bọn chúng, vô luận Ảnh Báo hay là mộc linh đều chỉ xung phong, xung phong, lại xung phong, tuyệt không một ai kêu đau.
Dần dần, con mắt các Ảnh Báo và mộc linh biến thành màu xanh lục thuần túy, sát khí kinh người từ trong cơ thể bọn họ khuếch tán ra, hóa thành một đám mây lục nhàn nhạt quanh quẩn ở đỉnh đầu bọn họ.
“Dự bị!” Nghệ Địa cất tiếng cười, giơ cao cao Bôn Lôi Cung.
Các mộc linh này, thế mà lại sở trường sử dụng cung tên? Nghệ Địa và các Đông Di tiễn thủ tinh nhuệ dưới trướng hắn cười đến mức răng hàm cũng lộ ra, để các tiễn thủ Đông Di kiêu ngạo dạy đám mộc linh kia một chút cái gì mới là tiễn thuật đi!
Ảnh Báo xung phong dẫn đầu cách thành trì đã không đến trăm dặm. Nghệ Địa đang chuẩn bị hạ lệnh bắn tên, đột nhiên thiên đạo vận hành của toàn bộ Bàn Hành thế giới đều chợt cứng đờ, toàn bộ sinh linh, vô luận là dân bản xứ Bàn Hành thế giới, hay là người từ ngoài đến như Cơ Hạo, đều không tự kìm hãm được hướng cùng một phương hướng nhìn tới.
Ở hướng đó, ở khoảng cách cực hạn thị lực Cơ Hạo có thể chạm đến, một khoảng hư không của Bàn Hành thế giới chợt sụp đổ.
Một vật khổng lồ vô cùng húc vỡ tấm màng thế giới của Bàn Hành thế giới, từ hỗn độn hư không mạnh mẽ chèn vào thế giới này. Vật đó là khổng lồ như thế, chất chứa lực lượng là khủng bố như thế, giống như trong một cái đầm nước lớn đột nhiên có một ngọn núi nhỏ rơi xuống, toàn bộ Bàn Hành thế giới cũng vì vật này xâm nhập mà kịch liệt chấn động.
Toàn bộ sinh linh ở Bàn Hành thế giới, giống như cá tôm nhỏ bé trong đầm nước, cảm nhận được sự khủng bố cùng tuyệt vọng làm người ta hít thở không thông. Ngay cả Cơ Hạo tồn tại cấp số như vậy, cũng chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trái tim như bị một bàn tay to gắt gao nắm chặt, một hơi nghẹn ở trong ngực, máu tươi trong cơ thể tựa như muốn từ lỗ chân lông toàn thân phun ra.
“Sao... Sao... có thể... nhanh...như...vậy...” Cơ Hạo gian nan xoay người, dùng hết toàn bộ lực lượng hướng Bà La Già lớn tiếng gào rống. Hắn lớn tiếng rít gào từng chữ một, mỗi một chữ đều như phải đem toàn bộ tinh khí thần của mình gầm ra.
Con ngươi của Bà La Già co lại bằng mũi kim, con mắt to lớn trắng bệch hết. Mặt mang sự tuyệt vọng hắn mất hồn mất vía nhìn Cơ Hạo, thét khàn cả giọng. Hét lên vài tiếng không có ý nghĩa, thẳng đến lúc một bạt tai của Cơ Hạo hung hăng vả ở trên mặt hắn.
Vang một tiếng thanh thúy, Bà La Già bị một bạt tai của Cơ Hạo đánh ngã xuống đất. Hắn thở phì phò từng ngụm từng ngụm, gian nan từ trên mặt đất bò dậy. Chỉ thời gian ngắn ngủi như vậy, Bà La Già khôi phục hơn phân nửa trạng thái ngày thường, hắn cố gắng trấn định lại, hướng Cơ Hạo cũng nói từng chữ một: “Chuyện Hồng Mông hư không, ai cũng không thể nói rõ.”
Ngẩng đầu nhìn về phương hướng vật thể khổng lồ kia xâm nhập Bàn Hành thế giới, Bà La Già nghiến răng nói: “Có lẽ, Huyết Miện thánh tôn đến Bàn Cổ thế giới, còn cần tới mấy năm. Có lẽ, từ Bàn Cổ thế giới đến Bàn Hành thế giới, chỉ cần vẻn vẹn mấy ngày thời gian. Nhưng khoảng cách giữa Huyết Miện tôn giả cùng Bàn Hành thế giới, lại chỉ cần thời gian ngắn ngủn mấy chén trà nhỏ có thể chạy tới.”
“Thời gian, không gian, những ‘pháp tắc’ chúng ta thường quy nhận định, ở trong Hồng Mông hư không là không có bất cứ ý nghĩa gì.” Bà La Già nhìn Cơ Hạo lớn tiếng gào rống: “Hiểu không? Cơ Hạo! Không gian và khoảng cách, thời gian dài ngắn, những cái này ở trong Hồng Mông hư không không có bất cứ ý nghĩa gì. Huyết Miện thánh tôn đã lựa chọn đi vòng Bàn Hành thế giới, hơn nữa, hắn sắp buông xuống rồi!”
Đột nhiên Bà La Diễn ở một bên rống lớn lên: “Đóng lại tất cả trận pháp cấm chế, đóng cạm bẫy địa hỏa, đóng toàn bộ thần tháp, mọi người đều không được sử dụng bất cứ lực lượng gì... Không thể để bọn họ phát hiện chúng ta! Không thể!”
Nơi đây luống cuống tay chân một trận, Cơ Hạo quát to một tiếng, hắn dặn dò Vô Chi Kỳ vài câu, thân thể nhoáng lên một cái hóa thành một làn gió mát dung nhập trong một trận gió núi gào thét xoắn tới, gọi ra Thiên Địa Kim Kiều lóe lên mấy cái liền hướng nơi Huyết Miện thánh tôn buông xuống chạy đi.
Tiếng vang lớn ‘Răng rắc’ kéo dài không dứt, màng ngăn thế giới của Bàn Hành thế giới bị phá vỡ một cái lỗ thủng hình vuông dài rộng đều mấy ức dặm, vô lượng kim quang từ trong lỗ thủng chiếu rọi xuống, chiếu dãy núi phạm vi ức vạn dặm biến hết thành màu vàng.
Một tòa thành trì màu vàng khí thế hoành tráng chậm rãi chen vào Bàn Hành thế giới, cách thật xa, Cơ Hạo cũng có thể nhìn thấy trên tường thành cao tới ngàn dặm trang trí pho tượng màu vàng. Các pho tượng màu vàng đó tinh xảo đẹp đẽ lại hoành tráng đến cực hạn dị thường khổng lồ, tuấn nam mặc giáp trụ, mỹ nữ mặc váy dài, mãnh thú hiếm quý dùng hoa tươi và cành lá trang trí, mỗi một pho tượng đều lộ ra một sự uy nghiêm cùng trang trọng khó có thể hình dung.
Mây lành, hào quang màu vàng nâng tòa thành trì khổng lồ này, vô số chiến thuyền màu vàng mở ra cánh buồm như cự ưng giương cánh bay lượn ở quanh thành trì, vô số chiến sĩ Già tộc mặc giáp trụ màu vàng đứng ở trên chiến thuyền, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo quan sát đại lục Bàn Hành thế giới phía dưới.
Vô số thực vật kỳ dị lơ lửng ở giữa không trung, hình dạng như cây bồ công anh phát ra tiếng gầm thật lớn, hạt giống màu xanh lục dày đặc như mưa gào thét cắt qua hư không, hung hăng hướng tòa thành trì to lớn đến không thể tưởng tượng này lao tới.
Trên tường thành của thành trì màu vàng, trong một tòa tháp cao, một thanh niên Ngu tộc hai tay ôm một quyển sách thủy tinh thật lớn, khinh miệt cười, thuận miệng hô ra một tiếng chú ngữ kỳ dị.
‘Tong’!
Trong hư không Bàn Hành thế giới kéo dài vang lên tiếng chú ngữ của thanh niên Ngu tộc này, từng làn sóng âm thanh tựa như sấm sét ở trong hư không không ngừng khuếch tán, vô số hạt giống màu xanh lục nhạt cách thành trì màu vàng còn mấy trăm dặm, đã ở trong sóng âm thanh khổng lồ hóa thành một làn khói.
Thanh niên Ngu tộc khép sách, đem sách kẹp ở dưới nách, chậm rãi đi tới trên lộ đài ngoài tháp cao, ở cao nhìn xuống quan sát các thực vật lơ lửng ở giữa không trung, đường kính vượt qua mười dặm kia.
Hắn lắc lắc đầu, tay phải nhẹ nhàng chỉ xuống phía dưới.
Trên tường thành thành trì màu vàng, mắt vô số pho tượng màu vàng dùng để trang trí chợt sáng lên. Theo tiếng xé gió đinh tai nhức óc, vô số cột sáng màu vàng to bằng cánh tay từ trong mắt các pho tượng đó phun ra, giống như một cơn bão thổi quét toàn bộ bầu trời.
Tiếng nổ khủng bố chấn động đôi tai Cơ Hạo ở xa xa mơ hồ đau, vô số thực vật bay ở dưới ánh sáng màu vàng đả kích hóa thành tro bụi, càng có vô số kim quang rơi trên mặt đất, từng ngọn núi ở trong kim quang ầm ầm sụp đổ, vô số tảng đá lớn còn chưa rơi xuống đất đã bị hóa thành khói.
Thành trì màu vàng xu thế không thể ngăn cản chậm rãi hạ xuống, theo tiếng vang nặng nề, thành trì chậm rãi, chậm rãi đáp xuống đất.
Ầm một tiếng, Bàn Hành thế giới cũng lắc lư vài cái, dãy núi phía dưới thành trì màu vàng bị nghiền nát, vô số sinh linh dân bản xứ không kịp chạy trốn bị thành trì màu vàng ép tan xương nát thịt, càng ở trong cường quang màu vàng nháy mắt bốc hơi.
‘Ông’ một tiếng, một đạo kim quang đường kính ngàn dặm từ vị trí trung tâm thành trì phóng lên cao, cực kỳ cuồng bạo cắm vào hư không Bàn Hành thế giới.
Quay quanh cột sáng này, hư không Bàn Hành thế giới giống như sóng nước kịch liệt mấp máy, trên trời xuất hiện một xoáy mây khổng lồ đường kính ức vạn dặm, vô số lôi quang màu vàng ở trong tầng mây điên cuồng nhảy lên, phát ra tiếng nổ vang thật lớn.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
600 chương
1602 chương