Vu Thần Kỷ

Chương 1527

Sau khi Mộc đạo nhân rời khỏi, kiếp sống thiên đế của Cơ Hạo xem như chính thức đi lên quỹ đạo. Phù Tang Mộc rất thích ý triển khai bản thể ở trong sân lớn phía sau Thái Dương thiên cung, Nha Công và một đám Kim Ô trưởng lão cả ngày đứng ở trên cành cây của hắn nheo mắt ngủ gật. Trong mỗi lần hít ra thở vào của bọn họ, từng tia Thái Dương tinh hoa không ngừng dung nhập thân thể bọn họ, làm đạo hạnh pháp lực của bọn họ không ngừng tăng lên. Bởi vì Phù Tang Mộc tồn tại, thái dương đạo vận trong Thái Dương thiên cung trở nên cực kỳ nồng đậm, càng có Thái Dương Tinh chiếu xuống một cột sáng to lớn màu vàng cả ngày chiếu rọi cả tòa thiên cung, nơi này quả thực chính là thánh địa tu luyện tốt nhất của Kim Ô nhất tộc. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số Tam Túc Kim Ô đứng chỉnh tề ở trên mái hiên, trên mặt ngói, trên cành cây, trên tháp cao, rậm rạp chỉnh tề ngồi ở nơi đó, dựa theo mệnh lệnh của Cơ Hạo cắt lượt tu luyện. Trừ những kẻ cắt lượt an tâm tu luyện, càng nhiều Kim Ô đạo binh mặc kim giáp chạy lung tung khắp thiên đình, bọn họ giống như các vầng mặt trời nhỏ đi ngang qua trời cao, cảnh giác giám thị tất cả động tĩnh ở xung quanh. Những gia hỏa này phi hành thường thường kêu bừa ‘Quạ quạ’, toàn bộ thiên đình nơi nơi đều có thể nghe được tiếng kêu chói tai của bọn họ. Trong Thái Dương thiên cung, Cơ Hạo ngồi cao ở trên ngai báu chính giữa, hai mắt hơi có chút đăm đăm nhìn các bộ các ti thiên quan thiên lại của thiên đình lui tới khắp đại điện. Trong tay bọn họ đang cầm các loại công văn quyển trục hào quang quanh quẩn, thỉnh thoảng hô to gọi nhỏ đánh tiếng với nhau. Ở trước ngai báu của hắn, ba cái đỉnh lớn tỏa ra mây khói xếp thành hàng chữ Nhất, đột nhiên ‘keng’ một tiếng vang thanh thúy, một làn mây khói từ trong một cái đỉnh lớn phun ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một đạo văn thư màu tím. ‘Vù’ một tiếng, đạo văn thư này rất có linh tính hướng Vũ Mục đứng ở bên phải Cơ Hạo bay qua. Vũ Mục đầu đầy mồ hôi hoảng sợ nhìn văn thư kia một cái, kêu lên khàn cả giọng: “Lại tới? Sao lại nhanh như vậy?” Văn thư dần dần mở ra, một làn khói lao ra, ở trước mặt Vũ Mục hóa thành một cái quang kính hình tròn. Có thể nhìn thấy một lão nhân đầu đội mũ giáp xương sọ sói chế thành, cầm cốt trượng, trên người khoác da báo năm lốm đốm sặc sỡ hoa chân múa tay đứng ở trước một tế đàn hừng hực lửa, lớn tiếng hướng tới tế đàn gào thét. “Ông trời ạ, mấy năm trước ngươi mưa to không ngớt, thiếu chút nữa chết đuối toàn bộ tộc nhân của chúng ta... Hiện tại ngươi lại mấy tháng không có một giọt mưa, Tây Hoang ta, đất đai Bạch Lang bộ ta ngay cả kê chịu hạn nhất cũng phải giết chết. Ban chút mưa đi, bằng không mấy chục vạn tộc nhân Bạch Lang bộ chúng ta, mùa đông này sẽ không có đồ ăn qua mùa đông!” Vũ Mục rống lớn một tiếng, nhoáng cái cầm văn thư lên, dùng thần ấn của mình ở trên văn thư đè một cái ấn: “Tây Hoang, Bạch Lang bộ, ở sườn phía đông Lang Thủ sơn Tây Hoang, lãnh địa phạm vi ba vạn dặm, buổi trưa hôm nay, mưa to một thước hai tấc, mau đi!” Vài tên giao long lâm thời được phân phối đến Vũ bộ của Vũ Mục tiếp nhận văn thư, sốt sắng như lửa đốt mông chạy ra khỏi đại điện, bọn họ vừa chạy, vừa oán giận: “Vừa trở về không đến một canh giờ, giờ đã phải đi Tây Hoang? Trời ạ, thiên thần sao lại vất vả như vậy?” Một tiếng ‘keng’ vang lên, lại là trong một cái đỉnh lớn một đám mây khói phóng lên cao, ngưng tụ thành một quyển văn thư nhanh chóng bay đến trước mặt Cơ Hạ. Một mảng mây khói bay ra, trong quang kính một đại hán thân thể cực kỳ cường tráng khôi vĩ lớn tiếng rống giận: “Trời cao ở trên, Hùng Sơn ta dùng linh hồn các đời tổ tiên Phi Hùng bộ thề, một lần này ta nhất định phải dẫn dắt tộc nhân, giết sạch bọn khốn kiếp Phi Báo nhất tộc! Thần linh trong thiên địa ơi, các ngươi nếu có linh, thì phù hộ Phi Hùng bộ chúng ta trăm trận trăm thắng đi!” Đại hán cầm lên một thanh đao ngọc chuyên môn dùng để hiến tế, hung hăng liên tục chém ba đao ở trên mặt mình, đem mảng lớn máu tươi hắt vào trên tế đàn hừng hực thiêu đốt trước mặt: “Thần linh trong thiên địa ơi, chờ ta san bằng Phi Báo nhất tộc, ta sẽ dùng đầu của ba vạn xử nữ hướng các ngươi hiến tế!” Cơ Hạo trên ngai báu chợt ôm mặt, cái này tính là chuyện gì vậy? Loại chuyện bộ tộc báo thù này, chẳng lẽ cũng cần thiên đình quản lý sao? Hơn nữa văn thư này, thế mà còn trực tiếp đưa đến trước mặt Cơ Hạ Chiến bộ chính thần, đây là muốn Cơ Hạ cầm binh bình định Phi Hùng bộ, hay là muốn Cơ Hạ dẫn quân giúp Phi Hùng bộ càn quét Phi Báo nhất tộc? Cơ Hạo giờ xem như đã hiểu, chỉ cần tất cả sinh linh có trí tuệ của Bàn Cổ thế giới, bọn họ chỉ cần trong mồm mang theo từ khóa ‘Ông trời’, ‘Thương thiên’… thề thốt hoặc là hiến tế, thiên đình sẽ thu được niệm lực của bọn họ, đem những việc này ngưng tụ thành công văn cụ thể phân phát cho thiên thần phụ trách? Khó trách thượng cổ thiên đình phải đặt riêng ngũ phương thiên đế, Bàn Cổ thế giới quá nhiều bộ tộc, quá nhiều chủng tộc, các loại tranh cãi vô số, ngươi không bố trí thêm mấy thiên đế, ngươi căn bản không quản lý nổi những việc này! Móng vuốt Cơ Hạo có chút phát tê, hắn chỉ là thiên đế mới ra lò, hắn đối với quy tắc vận chuyển của thiên đình cũng không rõ lắm, hắn không biết những việc này nên xử lý như thế nào. Không chỉ có hắn, các thiên thần thiên đình hắn bổ nhiệm, Cơ Hạ cũng chỉ có kinh nghiệm quản lý quân đội một thành một vùng, ngươi bảo hắn xử lý ra sao các chuyện phức tạp mà biến hoá kỳ lạ này? Càng không cần nói Phong Hành, Vũ Mục những gia hỏa này, bọn họ năng lực quản lý hành chính ngay cả Cơ Hạ cũng không bằng, bọn họ hai ngày qua đã bị vô số công việc làm cho sắp phát điên rồi. “Sư... Sư tôn!” Hạ Mễ đột nhiên ở một bên kêu to lên: “Nơi này có một con ma giao Nam Hoang, hắn thề nói thương thiên không có mắt, thế mà không cho hắn trở thành thiên thần, cho nên hắn chuẩn bị đi bắt ba trăm phàm nhân làm điểm tâm no bụng... Chúng ta là nên sắc phong hắn lên trời làm thần, hay là...” “Triệu tập quân đội, giết hắn!” Tròng mắt Cơ Hạo bắn ra, lớn tiếng quát: “Loại ngu xuẩn này, về sau đều điều binh diệt sát. A...” Một ngụm tà khí của Cơ Hạo còn chưa phát tiết ra ngoài, đột nhiên một tiếng ‘keng’ vang lên, một đạo công văn kim quang sáng lạn, tràn ngập tử khí đột nhiên từ trong cái đỉnh lớn chính giữa phun ra. Quyển công văn này mang theo một luồng thiên địa uy áp nồng đậm, chậm rãi bay tới trước mặt Cơ Hạo. Cơ Hạo ngẩn ngơ, cầm công văn, một đạo kim quang lao ra, trong công văn hiện ra các hàng chữ to màu máu. “Công văn tế trời của Nhân Hoàng Đế Thuấn? Đây, làm cái gì vậy?” Cơ Hạo có chút phát điên, hắn nhìn kỹ các chữ to màu máu kia, đột nhiên dở khóc dở cười kêu to lên: “Đế Thuấn muốn tìm ta, phái người tới thiên đình là được, cần gì dùng...” Đột nhiên, Cơ Hạo tỉnh ngộ, Đế Thuấn hiện ở Lương Chử, từ Lương Chử tới thiên đình, Vu Đế nhân tộc tầm thường ở trên đường cũng phải hao phí mấy tháng thời gian. Phái người tìm đến Cơ Hạo, nào có thuận tiện như một phần công văn tế trời trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo? Đây là Cơ Hạo hơn một tháng qua ở lại bên ngoài, đám người Đế Thuấn có việc quan trọng cần bàn bạc với Cơ Hạo, nhưng phái người đến thông báo hắn lại quá lãng phí thời gian, dứt khoát lựa chọn cách làm thuận tiện, lại khiến Cơ Hạo dở khóc dở cười nhất này. “Thôi, thôi, a cha, còn có... Các vị, công việc quan trọng của thiên đình, mọi người nhất định phải cố gắng tinh tế, cẩn thận cần cù, tuyệt đối đừng qua loa cho xong.” Cơ Hạo vung tay áo, vội vã chạy ra khỏi đại điện: “Mọi người làm việc, ta đi Lương Chử cũng có việc nghiêm túc cần xử lý!” Cơ Hạo không chịu trách nhiệm bỏ trốn mất dạng, mang theo Nha Công, Phù Tang Mộc còn có vô số Kim Ô đạo binh xám xịt chạy ra khỏi thiên đình.