Vu Thần Kỷ

Chương 1495

Trong tiếng vỡ vụn thanh thúy, vảy rồng năm màu rậm rạp trên mười ngón tay Ngao Cổ ùn ùn vỡ vụn. Hắn không thể tin nhìn Bàn Cổ Chung, lực phòng ngự mạnh tới mức hắn tuyệt vọng, càng có được lực lượng phản chấn đáng sợ như thế, ở cuộc đời dài đằng đẵng của Ngao Cổ, hắn từng gặp vô số đỉnh cấp phòng ngự chí bảo, cũng từng nghe nói vài món tiên thiên chi vật nổi tiếng nhất trong thiên địa, lại chưa từng nghe nói Bàn Cổ thế giới có một cái chuông nhỏ giản dị tự nhiên lại cường đại vô cùng này. Bàn Cổ Kiếm vô thanh vô tức đến trước ngực Ngao Cổ, vô số năm qua thích tranh đấu tàn nhẫn, vô số lần chém giết sinh tử mang đến linh giác chiến đấu đã cứu Ngao Cổ một mạng, cả người hắn rùng mình, bỏ lại Cơ Hạo lao mạnh về phía sau. Vô thanh vô tức, áo gấm Ngao Cổ mặc rách ra, trên vảy rồng năm màu ở ngực bị cắt ra một vết nứt tinh tế. Ngao Cổ vừa sợ vừa giận cúi đầu nhìn vết thương trên vảy rồng trước ngực, hổn hển mắng một câu. Tiếng gầm gừ trầm thấp *** vệ Cửu Long Xa Liễn của Cơ Hạo mười mấy nô binh Già tộc lao lên, kiếm hai tay nặng nề kéo theo u quang âm u hướng Ngao Cổ chém loạn ngang hông. Ngao Cổ khinh thường hừ lạnh một tiếng, đôi tay đột nhiên nổi lên mấy chục tàn ảnh, hầu như là cùng lúc rơi ở trên binh khí bổ về phía hắn. Mười mấy thanh đại kiếm lóng lánh ánh sáng phù văn ầm ầm tan vỡ, mảnh vỡ như mũi tên đánh vào trên thân, trên mặt chiến sĩ Già tộc, cắm thật sâu vào thân thể bọn họ. Mười mấy chiến sĩ Già tộc thực lực có thể so với Vu Đế toàn thân đầy máu, lại tử chiến không lùi, dang đôi tay hung hăng hướng Ngao Cổ ôm lấy. Trên mặt Ngao Cổ tràn ngập một luồng sát ý, Cơ Hạo nhìn thấy sát khí trên mặt Ngao Cổ, lập tức lớn tiếng quát: “Ngao Cổ, ngươi dám động vào một người của Nghiêu Sơn lĩnh ta...” “Ha!” Ngao Cổ cười điên cuồng một tiếng, nửa thân trên của hắn rất quái dị bành trướng lên, đôi tay trở nên thật dài, cực to, mười ngón biến thành móng vuốt gấp khúc. Hắn rống to một tiếng, đôi tay hỗn loạn hướng bốn phía chộp xuống. Mười mấy chiến sĩ Già tộc rú thảm một tiếng, xương sọ bọn họ bị móng vuốt Ngao Cổ mạnh mẽ cào rách, các ngọn lửa rồng năm màu hừng hực thiêu đốt ở trên đầu bọn họ, trong chớp mắt đã đem nửa thân trên của bọn họ đốt thành tro tàn. Thi thể từ trên cao rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất, đem mặt đất đập vỡ ra lỗ thủng cực lớn. Ngao Cổ khinh thường hướng Cơ Hạo hất hất cằm: “Lão phu giết rồi, ngươi có thể như thế nào?” Con mắt Cơ Hạo chợt biến thành màu vàng thuần túy, hắn hét một tiếng giận dữ, Bàn Cổ Thái Dương treo cao trên không trung đột nhiên phát ra hào quang càng thêm mãnh liệt, như thể tích cũng phóng to thêm một vòng. Ánh sáng đầy trời như nham thạch nóng chảy, vô cùng vô tận thái dương chi lực cấp tốc hướng từng cái điểm nhỏ trong hư không co lại, lượng khổng lồ nhiệt lực không ngừng hội tụ. Trong chớp mắt mấy ngàn thái dương kim lôi to bằng đầu người ngưng tụ từ hư vô, từ bốn phương tám hướng hướng đại quân của Cơ Hạo bao vây lại, trên không cột nước do đại năng long tộc làm phép dựng lên, trên mỗi một cột nước đều lơ lửng một quả thái dương kim lôi. Nhất là xung quanh một trăm tòa pháo đài bay, mỗi một tòa pháo đài bay đều có ba mươi sáu thái dương kim lôi hầu hạ. Vì hướng Cơ Hạo khoe khoang vũ lực, long tộc lần này bày ra quang cảnh rất lớn, trừ bốn vị thái cổ lão long thần tọa trấn, trên mỗi một cột nước ít nhất đều tập trung mười vạn thuỷ binh tinh nhuệ. Ngao Cổ và hai đại long thần khác hoảng sợ mở to mắt nhìn, bọn họ nhìn Cơ Hạo đứng dậy rống giận: “Cơ Hạo, ngươi dám!” Cơ Hạo nhếch miệng cười, tay phải hắn giơ ngang Bàn Cổ Kiếm, rất tao nhã hơi hạ thấp người hướng ba lão long hành một lễ: “Các ngươi nói, ta là dám, hay là không dám đây? Ta nói, ta là thật sự dám, vì sao không dám chứ? Long tộc các ngươi, thực đem bản thân coi là cái gì rồi?” Phía dưới một đoạn lời nói dí dỏm như đọc vè cất giấu sát khí nồng đậm nhất trong lòng Cơ Hạo —— đám rắn chết tiệt này, bọn hắn được xưng cũng là Bàn Cổ huyết mạch, nhưng ở trong năm tháng dài đằng đẵng, bọn hắn ngồi xem nhân tộc lẻ loi ngăn cản đại quân dị tộc. Bọn hắn chưa bao giờ thật sự ra tay giúp nhân tộc, bọn hắn bám vào trên người nhân tộc hút xương tủy áp bức ích lợi, nhưng bọn hắn chưa bao giờ thật sự giúp nhân tộc, bọn hắn mặc cho nhân tộc máu chảy thành sông, ngồi xem nhân tộc thi thể ngổn ngang. Nhưng mỗi khi nhân tộc có bất cứ chuyện gì tốt, bọn họ sẽ thèm thuồng chạy tới cửa, cướp lấy hơn phân nửa lợi ích. Như lần này, giống với bất cứ một lần nào trước kia, khi long tộc từ trên người Cơ Hạo ngửi được mùi ích lợi thật lớn, bọn họ lập tức chạy tới. Giơ tay trái, Cơ Hạo cất tiếng cười to, sau đó dụng sức đánh một quyền ở trên Bàn Cổ Chung. Trong tiếng chuông ngân ‘Keng keng’, các luồng hỗn độn khí phun ra, đem toàn bộ chiến sĩ dưới trướng Cơ Hạo bao vây ở trong. mấy ngàn khỏa thái dương kim lôi hiện lên một mảng ánh sáng mạnh mẽ, đồng thời bùng nổ. Từng quầng ánh lửa mãnh liệt gào thét hướng bốn phía khuếch tán ra, thái dương chân hỏa hủy diệt tất cả khiến thân thể vô số chiến sĩ thủy tộc nháy mắt khí hoá, ngay cả giáp trụ trên thân bọn hắn cũng cháy thành tương nước nóng rực theo gió phun đầy trời. Vô số con em long tộc ở trong liệt hỏa kim quang kêu rên khàn cả giọng, lân giáp của bọn họ bị hòa tan, máu thịt bị đốt trọi. Thân thể cường hãn của long tộc làm bọn họ ở trong thái dương kim lôi so với thủy tộc bình thường sống sót lâu hơn, bởi vậy cũng hưởng thụ được thống khổ càng thêm tàn khốc, càng thêm lâu dài. “Cơ Hạo, ngươi đáng chết!” Nhìn tinh nhuệ dưới trướng, binh sĩ nhà mình ở trong lửa nóng ánh vàng hóa thành hư ảo, đám lão long Ngao Cổ khóc tu tu, nước mắt không ngừng từ trong hốc mắt bọn họ phun ra. Long tộc đạt được thân thể mạnh mẽ vô cùng của Bàn Cổ thánh nhân, thân thể bọn họ vô cùng mạnh mẽ. Nhưng bọn họ lại không nhận được lực lượng huyết mạch sinh sản của Bàn Cổ thánh nhân, phần năng lực này thuộc về nhân tộc. Cho nên long tộc sinh sản giống như phượng tộc, cực kỳ gian nan. Một đôi vợ chồng long tộc, nếu may mắn, trăm năm thời gian có thể mang thai một lần đã là chuyện rất khá rồi, nếu gian nan một chút, ngàn năm mới có long tử sinh ra cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên. Cho nên long tộc cường thịnh, số lượng long tử long tôn cộng lại, lại còn không đến một phần vạn tổng dân cư nhân tộc. Thuỷ quân đám người Ngao Cổ mang đến quy mô khổng lồ, trong đó huyết duệ long tộc thật sự chỉ hơn vạn người. Trong ánh sáng vàng đầy trời, Ngao Cổ tận mắt thấy hơn một ngàn long tử long tôn đã hóa thành tro bụi. Hắn khóc rống rống giận, hai tay hất ra các luồng sáng, nhanh chóng từ trong kim quang liệt hỏa cứu ra một lại một long tử long tôn bị thiêu đốt da tróc thịt bong vô cùng thê thảm. Ba lão long thần đồng thời ra tay, gần vạn long tử long tôn từ bên bờ vực hóa thành tro bụi được cứu ra. Gần vạn long tộc huyết duệ cùng cất tiếng gào thét, tiếng rồng gầm phóng lên cao, trong đó xen lẫn rất nhiều tuyệt vọng, thống khổ cùng với sự sợ hãi thật lớn không thể tin—— thế mà thật sự có người dám ra tay đối với bọn họ? Vẻn vẹn một tiểu bối nhân tộc, lại dám ra tay đối với long tộc? Hắn sao lại dám? Sao lại dám chứ? Tiếng rồng gầm ‘Ngao ngao’ nhanh chóng chuyển hóa thành tiếng la khóc kinh thiên động địa. Đau, quá đau, đám Ngao Cổ tuy đem các long tử long tôn kia từ trong thái dương kim lôi bùng nổ cứu ra, nhưng thái dương chân hỏa đã xâm nhập thân thể bọn họ, điên cuồng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng cùng xương tủy bọn họ. Đau, thật sự đau đến không thể đánh giá. Đám long tử long tôn nuông chiều từ bé này, như Ngao Lễ năm đó, bọn họ có bao giờ phải chịu khổ như vậy? Vạn con rồng cùng khóc, nước mắt cuồn cuộn từ trên trời rơi xuống, nhất thời trong phạm vi ngàn dặm gió mây biến ảo, một cơn mưa to đột nhiên buông xuống.