Vu Thần Kỷ

Chương 1466

Vô cùng nhiệt tình đối với giết chóc, vô tận khát vọng đối với bạo lực, tồn tại sâu trong linh hồn, ý chí chiến đấu nguyên thủy nhất, bản năng nhất của tất cả sinh mệnh. Nắm tay Xích Lôi đánh thủng da thịt ngực Cơ Hạo, lại bị một cái xương sườn của Cơ Hạo cản lại. Nắm tay hắn tản mát ra hào quang màu đỏ rực loá mắt, từng đợt Xích Nhật chi lực cuồng bạo, dữ tợn như sóng thần theo nắm tay của hắn ùa vào thân thể Cơ Hạo, dẫn cháy một ít lực lượng kỳ dị trong cơ thể Cơ Hạo chính hắn ngày thường cũng chưa thể phát hiện. Giết chóc, điên cuồng giết chóc, giết chết tất cả sinh linh; bạo lực, bạo lực trực tiếp nhất, dùng bạo lực chinh phục tất cả. Ý chí giết chóc và bạo lực như lửa ma của Vực Ngoại Thiên Ma, dẫn cháy bản năng sâu trong linh hồn Cơ Hạo. Thân thể Cơ Hạo chợt sáng lên, từng lỗ chân lông của hắn đều đang hướng ra ngoài phun ra ánh lửa màu đỏ, ánh lửa giống hệt hồng quang trên người Xích Lôi. Mắt của Cơ Hạo càng là một mảng đỏ bừng, ý niệm giết chóc cùng bạo lực như cỏ dại nảy sinh, cấp tốc lan tràn ở trong lòng hắn, xu thế muốn bao trùm linh trí hắn, khiến hắn trở thành một con dã thú chỉ biết giết chóc cùng phá hủy. Một khi Xích Nhật chi lực triệt để thống trị linh trí Cơ Hạo, linh hồn hắn, tinh huyết hắn, cốt nhục hắn, tất cả đều sẽ bị Xích Nhật chi lực dẫn cháy. Cơ Hạo sẽ bị Xích Nhật chi lực đồng hóa, hắn sẽ trở thành một vầng ‘Xích Nhật’ nho nhỏ, trở thành một cái hình chiếu của Xích Nhật Bàn Ngu thế giới ở Bàn Cổ thế giới! Hắn sẽ trở thành một bộ phận lực lượng của Xích Lôi, hoặc bị Xích Lôi cắn nuốt tiêu hóa, hoặc bị Xích Lôi ra roi biến thành con rối của gã. Càng có khả năng, Xích Lôi sẽ vui vẻ nhảy nhót trực tiếp khiến linh hồn với cơ thể Cơ Hạo hoàn toàn cháy thành tro, đem hắn đánh hồn phi phách tán, tiến tới tiếp thu tất cả di vật của Cơ Hạo! Bàn Cổ Long Văn, Bàn Cổ Chung, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, Thái Cực Càn Khôn Kính, Thái Cực Pháp Y... bảo bối tốt trên người Cơ Hạo nhiều lắm. “Dân bản xứ chết tiệt...” Xích Lôi hộc từng ngụm từng ngụm máu, nhìn chằm chằm Cơ Hạo bị nửa nắm tay của mình đánh thủng ngực: “Nắm đấm của ngươi... thật nặng! A, thế giới này, sao có thể có quái vật như ngươi? Một cái thế giới ngay cả nguyên thủy thánh nhân mở thế giới cũng ngã xuống, không nên có lực lượng cao cấp như vậy!” Thân thể Cơ Hạo đang bốc cháy, đang xảy ra biến hóa kỳ dị, nhưng Cơ Hạo ra tay nhanh hơn Xích Lôi mấy lần, lực lượng của hắn cũng gấp Xích Lôi mấy lần, ở trước khi nắm tay của Xích Lôi cắm vào ngực mình, nắm tay Cơ Hạo đã xuyên thủng thân thể Xích Lôi. Xích Lôi chỉ có nửa nắm tay cắm vào thân thể Cơ Hạo, mà nắm tay của Cơ Hạo đã đánh xuyên qua Xích Lôi, nắm tay đầm đìa máu trực tiếp đục lỗ xương cột sống gã, từ phía sau lưng gã thò ra. Từng tia hỗn độn chi lực dần dần bốc lên ở trên cánh tay Cơ Hạo, vết thương của Xích Lôi trơn bóng như gương, tất cả máu thịt nắm tay Cơ Hạo chạm tới đều bị hỗn độn chi lực khí hoá, một chút cặn bã cũng không còn lại. Ở dưới hỗn độn chi lực ăn mòn, vết thương trong suốt trên ngực Xích Lôi còn đang không ngừng mở rộng. “Chết tiệt, dân bản xứ... quái vật!” Xích Lôi và Cơ Hạo đồng thời lảo đảo lui lại. Xích Lôi hùng hùng hổ hổ vừa hộc máu, vừa sải bước lui về phía sau. Hắn quá sơ suất rồi, hắn cho rằng mình đủ để ăn chắc Cơ Hạo, không ngờ Cơ Hạo lại thật sự là tồn tại như quái vật, một quyền sạch sẽ lưu loát thiếu chút nữa trực tiếp đánh chết Xích Lôi. “Oa!” Sắc mặt mười một vị Nhật Nguyệt kỵ sĩ xem cuộc chiến trở nên cực kỳ đặc sắc. Bọn họ nhanh chóng lao lên, bảo vệ lớp lớp quanh Xích Lôi. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cơ Hạo từ khinh miệt, không thèm để ý đã trở nên vô cùng ngưng trọng cùng cảnh giác. Khác với thế giới bọn họ quá khứ từng chinh phục, Bàn Cổ thế giới không thể khinh thường, trong dân bản xứ Bàn Cổ thế giới, xem ra có không ít quái thai! Cơ Hạo trước mắt chính là quái thai điển hình, hắn thế mà đem Xích Lôi đã ‘Xích Nhật hóa’ một quyền đánh bị thương nặng! Thật sự là gặp quỷ sống rồi, Xích Lôi ‘Xích Nhật hóa’, thân thể hắn đã không là thân thể máu thịt nữa, thân thể hắn có hơn phân nửa là Xích Nhật chi lực thuần túy ngưng tụ thành. Thân thể bán năng lượng hóa đó, binh khí cùng thuật pháp bình thường căn bản không thể tổn hại hắn. Nhưng một quyền của Cơ Hạo, lại đem thân thể bán năng lượng hóa của Xích Lôi mở ra lỗ thủng trong suốt to bằng đầu người! Càng làm người ta không biết nguyên do là —— thân thể bán năng lượng hóa hẳn là có năng lực chữa trị cực mạnh, vẻn vẹn vết thương to bằng đầu người, hẳn là cùng lúc Cơ Hạo rút nắm tay có thể tự chữa trị. Nhưng vết thương của Xích Lôi không chỉ chưa chữa trị, ngược lại đang không ngừng mở rộng! “Quái vật!” Con mắt một Nhật Nguyệt kỵ sĩ chợt biến thành thâm thúy dị thường, từng làn sóng màu đen không ngừng từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra, trong chớp mắ ngắn ngủn, thân thể hắn đã hóa thành một cái bóng đen vặn vẹo. Thân thể nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, Nhật Nguyệt kỵ sĩ hóa thành bóng đen xuyên qua hư không, nháy mắt đến phía sau Cơ Hạo, đôi tay hắn co duỗi kỳ dị, hai cánh tay biến thành hai kiếm ảnh màu đen dài đến vài thước, vô thanh vô tức hướng gáy, giữa lưng hai nơi yếu hại của Cơ Hạo đâm tới. “Ta là U Vân, con cháu U Nhật!” Nhật Nguyệt kỵ sĩ ảnh hóa vừa ra tay, vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi là một cường giả chân chính, ở trong dân bản xứ, ngươi cũng là tồn tại như anh hùng nhỉ? Cho nên, ngươi có tư cách biết tên ta, ngươi có thể nhớ kỹ tên ta rồi chịu chết!” Một tiếng ‘Thùng’ vang lên, hai kiếm ảnh bóng đen ngưng tụ thành đâm mạnh vào trên Bàn Cổ Chung. U Vân xuất kiếm lực lượng cực mạnh, Bàn Cổ Chung khẽ động, chợt một tiếng chuông ngân cao vút vang lên, từng làn sóng âm màu trắng gào thét hướng bốn phía quét đi, nơi đi qua hư không đều hóa thành hỗn độn, địa thủy hỏa phong quấy hỗn loạn như cháo loãng. Thét một tiếng ‘Oa’ kinh hãi, U Vân bị tiếng chuông của Bàn Cổ Chung cuốn vào, thân thể ảnh hóa của hắn ở trong một mảng địa thủy hỏa phong hỗn độn chật vật giãy dụa, mắt thấy viền thân thể hắn mơ hồ có dấu hiệu bị địa thủy hỏa phong đồng hóa. “Chí bảo như thế! Chết tiệt, dân bản xứ, ngươi cũng quá nhiều rồi!” U Vân điên cuồng gào thét, trong ánh mắt nhìn về phía Bàn Cổ Chung tràn đầy tham lam —— Xích Lôi nói hắn muốn Bàn Cổ Long Văn, như vậy Bàn Cổ Chung nên thuộc về U Vân hắn nhỉ? Mạnh mẽ giãy dụa, U Vân liều sống quên chết hướng Bàn Cổ Chung vươn tay. Một cái bóng đen đột nhiên từ trong cái bóng của Cơ Hạo lao ra. Da Ma Sát Nhất kéo một đạo kiếm quang màu máu hung hăng đâm về phía thân thể U Vân: “Thượng vị quý tộc kiêu ngạo, để ta lão nô bộc ti tiện này đoạt lấy tính mạng của ngươi đi!” Da Ma Sát Nhất cười như điên cuồng, kiếm ảnh màu máu mắt thấy đã tới trên ngực U Vân. Thân thể U Vân hơi nhoáng lên một cái, ở phía sau Da Ma Sát Nhất đột nhiên lại xuất hiện một cái bóng người màu đen U Vân biến thành. U Nhật lực lượng là không gian và âm ảnh, sự nắm giữ của U Vân đối với cái bóng, đối với không gian vượt rất xa Da Ma Sát Nhất tưởng tượng! Nói đến cùng, Da Ma Sát Nhất chỉ ở Bàn Cổ thế giới thăng cấp Nhật Nguyệt cảnh, hiểu biết của hắn đối với đại năng Nhật Nguyệt cảnh chân chính của Bàn Ngu thế giới vẫn quá ít, quá ít! Vô số kiếm ảnh màu đen vô thanh vô tức xuyên thấu hư không, thân thể Da Ma Sát Nhất kịch liệt run rẩy, vô số kiếm ảnh lần lượt xuyên thấu thân thể hắn, phun một mảng lớn máu tươi, trong chớp mắt Da Ma Sát Nhất bị kiếm ảnh xuyên thấu mấy ngàn lần, thân thể bị đâm như cái tổ ong. Toàn thân Cơ Hạo tản mát ra hào quang màu máu thét dài một tiếng, hắn lao đầu vào trên Bàn Cổ Chung, tóm lấy Da Ma Sát Nhất, Thiên Địa Kim Kiều nhoáng lên một cái, Cơ Hạo và Da Ma Sát Nhất chợt biến mất. Bàn Cổ Chung phát ra một tiếng kêu càng thêm cao vút, sóng âm thanh cuồn cuộn bao trùm U Vân, bóng người màu đen bị hư không sụp đổ cuốn vào, U Vân hoảng sợ muốn chết liên tục gào rú.