Vu Thần Kỷ
Chương 1419
Trong các chỗ mỏ quặng của khu mỏ Hắc sơn vang lên tiếng cảnh báo trầm thấp, càng có ánh sáng đỏ chói mắt không ngừng lóe lên. Vô số nô lệ nhân tộc đang vung công cụ khai quật khoáng thạch đều đứng thẳng dậy, bỏ binh khí trong tay, thần thái vi diệu nhìn về phía chỗ cảnh báo truyền đến.
Từng đám đông nô lệ tinh quái đẩy từng chiếc xe đồ quân nhu cấp tốc xuyên qua trong quặng mỏ, trên xe đồ quân nhu đặt các bộ giáp trụ hoàn mỹ, các thanh binh khí sắc bén, càng có lượng lớn cung mạnh nỏ cứng và mũi tên.
Thậm chí ở trên những chiếc xe đồ quân nhu đó còn đặt vu trượng nhân tộc số lượng rất lớn, phần nhiều vu trượng là các loại xương mãnh thú chế thành tản mát ra vu lực dao động cường đại, nhiều vu trượng tựa như dự cảm được khí tức tanh máu, đang bất an nhảy lên.
Trong nô công nhân tộc, các vu tế đạt được vu pháp truyền thừa của nhân tộc, hoặc là vu tế nhân tộc có bộ tộc bị đội săn nô công phá, bản thân luân hãm thành nô lệ, các vu sư cường đại tinh thông vu pháp ùn ùn từ trong đám người đi ra. Bọn họ niệm tụng chú ngữ, trên người hoặc quỷ hỏa quấn quanh, hoặc gió âm cuồn cuộn, hoặc có các loại thanh âm cổ quái từ trong cơ thể bọn họ truyền ra.
Những cây vu trượng kia chợt nhảy lên, bọn họ đối ứng thuộc tính vu lực khí tức phù hợp bản thân nhất, ùn ùn hướng về các vu tế kia bay đi.
Các vu tế cầm chặt vu trượng, vu lực cường đại rót vào trong vu trượng. Vu lực của bọn họ từ trong cơ thể điên cuồng phun trào ra, hóa thành điện quang lôi hỏa, khói độc gió âm vờn quanh bọn họ điên cuồng xoay tròn bay múa.
Càng có lượng lớn trường bào vu pháp thêm vào, các loại mũ giáp vu pháp xương mãnh thú ác điểu chế thành, các loại vu phù cổ quái các vật ùn ùn hướng các vu tế kia bay tới. Bọn họ rất nhanh đã mặc vào nguyên bộ vu pháp trang bị, có thể xưng là vũ trang đến tận răng.
Từng bộ giáp trụ nặng nề phân phát xuống. Đám quặng nô mặc giáp trụ, đội mũ giáp, xỏ giày chiến, nắm lên trường mâu trường kiếm, đeo cung mạnh nỏ cứng, quặng nô vốn tay không tấc sắt quần áo tả tơi lập tức biến thành chiến sĩ tinh nhuệ võ trang hạng nặng.
Càng có đám đông dược sư Tu tộc ở trong đám người khẩn trương bôn ba, bọn họ đem từng liều thuốc đưa cho một số người vạm vỡ trong quặng nô rõ ràng so với tộc nhân thì khôi ngô hơn rất nhiều. Các đại hán uống thuốc xong, độc tố dị tộc dùng để phong ấn lực lượng của bọn họ bị nhanh chóng hóa đi, từng đạo khí tức cường đại dâng trào ra, trong quặng mỏ nhất thời vang lên tiếng huyết khí sôi trào như dòng sông lớn trào dâng.
Vu Vương, thậm chí có quặng nô cấp Vu Đế giơ lên binh khí, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét vui vẻ.
Trong quặng mỏ dày đặc như mạng nhện, so với mê cung còn phức tạp hơn trăm ngàn lần, nhiều chỗ bí ẩn, một số cường giả nhân tộc ẩn nấp rất nhiều năm lặng yên đi ra khỏi chỗ ẩn thân. Các cường giả nhân tộc này sinh ra trong quặng mỏ, trưởng bối bọn họ chưa bao giờ từ bỏ sự cố gắng thoát khỏi quặng mỏ, bọn họ từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện chiến sĩ tàn khốc nhất, được cung ứng đồ ăn đầy đủ nhất, trong bọn họ không thiếu cường giả.
Các cường giả nhân tộc sinh ra ở quặng mỏ, cả đời đều sinh hoạt trong quặng mỏ, lý tưởng duy nhất chính là dẫn dắt tộc nhân chạy ra khỏi địa ngục không có ánh mặt trời này ăn ý hội tụ cùng một chỗ, bọn họ mặc giáp trụ, cầm binh khí, nhanh chóng hội tụ cùng một chỗ với tộc nhân của mình.
“Tổ sư phù hộ, một lần này chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi chết tiệt này... Một lần này, chúng ta muốn khiến bọn dị tộc ác quỷ kia nợ máu trả bằng máu!” Một lão vu tế tóc trắng xoá, đã già tới mức lúc nào cũng có thể vỡ thành một bãi bột xương nắm chặt một cây vu trượng, quanh thân tản mát ra áp lực khủng bố làm người ta không rét mà run.
“Tổ sư phù hộ, để chúng ta đám lão bất tử này có thể quay về đất tổ, để linh hồn chúng ta có thể ở tổ miếu hưởng thụ hậu nhân cung phụng hiến tế. Cho dù chết, ta cũng muốn chết ở nơi tổ tiên chúng ta từng sinh sống.” Một lão vu tế khác liên miên cằn nhằn: “A gia của a gia nói với ta, chúng ta là tộc nhân Hữu Hùng thị tôn quý, chúng ta là hậu nhân của Hiên Viên thánh hoàng... Chúng ta, cuối cùng sẽ trở về mảnh đất nóng đó.”
“Tổ sư phù hộ, tổ tiên chúng ta đến từ Tây Hoang Thao Thiết bộ. Chúng ta ở nơi này nhiều thế hệ, đều muốn trở về Tây Hoang, chúng ta cho dù chết, trước khi chết cũng muốn thấy đất tổ của chúng ta một lần.” Lại một vị lão vu tế thấp giọng lẩm bẩm: “Hai vị tổ sư phù hộ, để chúng ta đạt thành tâm nguyện, để con cháu chúng ta, có thể ở đất tổ của chúng ta tự do tự tại sống.”
Nơi nơi đều là tiếng cầu nguyện ‘tổ sư phù hộ’, trong đám người có nhiều nô lệ tinh quái thành kính nâng bức tranh Hoa đạo nhân và Mộc đạo nhân. Thỉnh thoảng có nô lệ nhân tộc hướng bức họa bọn họ quỳ xuống cúng bái, đỉnh đầu vô số nô lệ nhân tộc thành kính đến cực điểm mơ hồ có các luồng hào quang vặn vẹo phun trào ra, nhanh chóng hội tụ thành một mảng thủy triều tín lực điên cuồng nhập vào hư không.
Trong quặng mỏ khắp nơi đều là nô lệ nhân tộc thành kính cầu nguyện, thành kính cúng bái. Mấy trăm đạo nhân mặc trường bào, tóc dài rối tung xen lẫn trong đám người, thân thể bọn họ run nhè nhẹ, gương mặt hưng phấn biến thành một mảng đỏ bừng.
Lực lượng tín ngưỡng khổng lồ xuyên thấu hư không, hội tụ ở trên người Hoa đạo nhân và Mộc đạo nhân. Chỉ có các tia lực lượng tín ngưỡng bé nhỏ không đáng kể xa xa rót vào thân thể các đạo nhân này, chính là các tia tín ngưỡng lực đó, cũng đã có lợi rất lớn với các đạo nhân này rồi.
Bọn họ đột nhiên phát hiện nguyên thần của mình trở nên càng thêm cô đọng, đạo tâm của mình trở nên càng thêm ổn định, tư duy của mình trở nên càng thêm linh động. Thật lâu rồi tới nay, đại đạo mê hoặc khốn nhiễu bọn họ không thể tiến thêm đột nhiên giải quyết dễ dàng, bọn họ cảm ngộ đối với thiên địa diệu lý chợt tăng lên một bậc.
Thân thể bọn họ khẽ run rẩy, pháp lực cường đại dâng trào ở trong cơ thể bọn họ, chợt một đạo nhân cười lên vui sướng: “Tổ sư phù hộ!”
Một luồng khí ánh vàng rực rỡ từ đỉnh đầu đạo nhân này lao ra, ở đỉnh đầu hắn hóa thành một đám mây lành màu vàng phạm vi mấy mẫu. Một đóa hoa sen vàng ở trên mây lành dần dần nở rộ ra, pháp lực dao động cường đại thổi thân thể quặng nô nhân tộc xung quanh lắc lư một trận.
Một đạo nhân lớn tuổi vội vàng quát lớn: “Khắc chế, khắc chế, giờ phút này không thể hiển lộ chút khác thường, mau mau khắc chế!”
Các đạo nhân cố nén cơn mừng như điên trong lòng, bọn họ lần lượt áp chế khí tức trong cơ thể, cố nén xúc động đột phá cảnh giới. Bọn họ cũng từ trên xe đồ quân nhu chọn lựa một ít giáp trụ mặc ở trên người, xen lẫn trong đội ngũ quặng nô, theo quặng mỏ rộng rãi hướng phía trước chạy như điên.
Phía dưới Chủ Tể Chi Thành, Da Ma Thiên đám đầu mục Vinh Diệu Chủ Tể hội kiêu căng nhìn chiến sĩ từ lối ra ở bốn phương tám hướng ùa vào.
Từng đại đội tinh nhuệ Già tộc, từng đám đông chiến sĩ Ám tộc, càng có vô số chiến sĩ nhân tộc võ trang hẳn lên. Bọn họ sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, ùn ùn ở bên cạnh đám người Da Ma Thiên xếp thành hàng.
“Thủ lĩnh, mấy năm nay, chúng ta đã hướng vào đây đập vô số tiền tài rồi.” Một thanh niên Ngu tộc ghé đến bên người Da Ma Thiên lẩm bẩm: “Đám quặng nô khu quặng Hắc sơn, bọn hắn ngày thường ăn uống, so với nhà người thường trong thành Lương Chử hằng ngày còn tốt hơn. Rượu ngon thịt ngon, còn có dược tề thượng hảo giúp bọn họ tăng thực lực, chúng ta đã đổ vốn gốc rồi.”
“Chúng ta hứa hẹn, chỉ cần bọn họ phục tùng mệnh lệnh của chúng ta, bọn họ về sau đều sẽ chuyển thành dân tự do!” Thanh niên Ngu tộc lẩm bẩm: “Những kẻ này, hiện tại đều là đả thủ trung thành và tận tâm nhất của chúng ta!”
Da Ma Thiên hài lòng nhìn chiến sĩ nhân tộc xung quanh tinh khí thần dư thừa đến cực điểm, hắn dùng sức vung cánh tay mình, quát lớn: “Các ngươi đám dân bản xứ ti tiện này, ta cho phép các ngươi tùy tùng vinh quang của ta... Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thân quân lệ thuộc trực tiếp ta, Da Ma Thiên đại nhân vĩ đại.”
“Ta ban cho ngươi tên —— Chủ Tể quân đoàn!”
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
600 chương
1602 chương