Vu Thần Kỷ
Chương 1356
Phía trước Hoài Môn, Cộng Công thị từ trong ngai báu cao cao tại thượng đứng lên.
Bên người một con Bắc Minh hắc long một trái một phải phân biệt bảo vệ xung quanh, hai tay nắm lên một thanh tam xoa kích hai con rồng quay quanh, một bộ giáp trụ màu đen tạo hình phong cách cổ xưa, không có một mảng hoa văn nào trang trí tựa như nước chảy, từ hai chân dần dần trào lên, nhanh chóng bao trùm toàn thân.
Trên khuôn mặt tái nhợt, ba chòm râu dài không gió tự động, Cộng Công thị chân đạp sóng to, hướng Cơ Hạo ép từng bước một.
“Cơ Hạo, Nghiêu Hầu Cơ Hạo! Đến đi, đến đi, bản tôn hôm nay với ngươi, sẽ có một người phải chết ở chỗ này. Không phải ngươi, chính là ta!” Cộng Công thị nhìn chằm chằm Cơ Hạo, hư ảnh hoa sen ở mi tâm trở nên càng thêm rõ ràng. Hắn cười lạnh mang theo một tia thê lương, tuyệt vọng, nghiến răng lạnh lùng nói: “Đến, chỉ cần ngươi đáp ứng quyết một trận tử chiến với bản tôn, bản tôn hiện tại sẽ hạ lệnh nhường đường, mặc cho các ngươi khơi thông thủy đạo.”
“Cơ Hạo, đừng xúc động!” Tự Văn Mệnh tóm chặt tay Cơ Hạo.
“Ta không xúc động, ta rất tỉnh táo, ta muốn làm thịt hắn!” Cơ Hạo khẽ xoay cổ tay, nhẹ nhàng giãy thoát bàn tay Tự Văn Mệnh, thu hồi Bàn Cổ Chung, rút Bàn Cổ Long Văn, Cơ Hạo cứ như vậy để trần cánh tay, hở hai cái chân, bên hông quấn Thái Cực Pháp Y biến thành váy chiến ngắn ngủn, tóc tai bù xù sải bước hướng Cộng Công thị đón đầu.
“Được, ngươi bảo chó săn của ngươi nhường đường, chúng ta lập tức quyết một trận tử chiến, thuận tiện, Văn Mệnh đại thúc còn có thể dẫn người khơi thông thủy đạo!” Cơ Hạo chỉ vào Cộng Công thị lớn tiếng quát: “Mau, hạ lệnh bảo chó săn của ngươi nhường đường!”
Hai chữ ‘Chó săn’ đã chọc giận ba người Tương Liễu, Côn Bằng cùng Vực tổ, bọn họ đồng thời phát ra tiếng xôn xao thật lớn, đám đông quan hệ hậu duệ huyết thống đứng phía sau bọn họ càng phẫn nộ đánh trống reo hò. Có không ít hậu duệ trẻ tuổi của Tương Liễu, Côn Bằng cùng Vực tổ cầm binh khí, mặc giáp trụ, nóng lòng muốn thử hướng Cơ Hạo, hướng Tự Văn Mệnh bên này nhìn tới.
Cộng Công thị vung tay, lớn tiếng quát: “Nhường đường, mặc cho bọn họ khơi thông thủy đạo. Một ván này, chúng ta thua rồi. Nhưng sẽ có một ngày, chúng ta...”
Cơ Hạo ngắt lời Cộng Công thị: “Sẽ có một ngày? Các ngươi không có tương lai! Chỉ bằng các ngươi lần này nhấc lên đại hồng thủy, đã giết chết bao nhiêu con dân nhân tộc? Các ngươi, cũng sẽ không có cái ‘Sẽ có một ngày’ kia nữa.”
Hai cơn sóng lớn hung hăng va chạm với nhau, Cơ Hạo và Cộng Công thị cách trăm dặm xa xa đối mặt. Hai người đều chân đạp sóng to, bên người có các ngọn sóng không ngừng va chạm rống giận. Hai con Bắc Minh hắc long bên cạnh Cộng Công thị ngửa mặt lên trời thét dài, hai con hỏa long bên người Cơ Hạo không chút yếu thế hướng bọn chúng phun nước miếng cùng lửa nóng.
Càng có Nha Công đứng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, giúp hai con Thần Hỏa Xà vừa mới tiến hóa thành rồng lửa đánh trống reo hò kêu gào, tự nhiên tăng thêm gấp trăm lần sát khí cho hai con rồng lửa.
Cơ Hạo và Cộng Công thị còn chưa ra tay, hai con hắc long, hai con hỏa long đã không kiềm chế được hung tính trong xương tủy, tru lên ‘Ngao ngao’ hướng phía trước nhảy ra, lửa nóng, nước lũ hung hăng va chạm với nhau, bốn con cự long dài đến vạn trượng chợt dây dưa với nhau.
Nha Công dang cánh lửa thật lớn, lớn tiếng rít xông lên bầu trời, thân thể nó chợt hướng phía dưới trầm xuống, hai cái móng vuốt hung hăng hướng tròng mắt một con hắc long cào qua. Con hắc long đó trong lúc gấp gáp hất đầu một cái, một cái sừng rồng hung hăng đem móng vuốt Nha Công hất ra.
Cái móng vuốt thứ ba trên bụng Nha Công như tia chớp lao vút ra, một trảo xuyên thủng con mắt hắc long, tùy tay vung lên đem con mắt đen sì, tròn xoe, giống như thủy tinh màu đen mài giũa thành từ trong hốc mắt của nó móc ra.
Hắc long đau đến mức gầm rú khàn cả giọng, vừa mới ngẩng cổ muốn phun hàn khí đầy người Nha Công, hỏa long dây dưa với nó đột nhiên há mồm, răng nhọn trong mồm hung hăng cắn ở trên cổ nó. Tiếng nứt xương ‘Răng rắc’ truyền khắp bốn phương, hỏa long ra sức hất cổ, cắn cổ hắc long hầu như gãy rời.
Đám người Tương Liễu, Côn Bằng cũng không nhường đường, bọn hắn chắn ở trước Hoài Môn, lẳng lặng nhìn Cơ Hạo và Cộng Công thị, nhìn bốn con cự long đánh tới mức máu thịt bay tứ tung.
Tự Văn Mệnh cũng chưa vội sai người đi khơi thông thủy đạo, hắn đứng ở trên nước lũ, tay trái nắm Cản Sơn Tiên, tay phải rút ra Hiên Viên Kiếm!
Hiên Viên Kiếm màu vàng như một vầng mặt trời màu vàng nho nhỏ ở trên tay Tự Văn Mệnh lóe ra hào quang mãnh liệt nhưng không chói mắt. Đám người Tương Liễu, Côn Bằng đột nhiên nhìn thấy trường kiếm trong tay Tự Văn Mệnh, mặt bọn họ chợt run rẩy, mỗi gã lộ ra biểu cảm không thể tin.
Đế Thuấn còn chưa thoái vị đâu, Tự Văn Mệnh lại đã nắm giữ Hiên Viên Kiếm?
Nếu Tự Văn Mệnh đi lên ngai báu Nhân Hoàng, toàn bộ dị tộc ở ngoài nhân tộc cũng khó sống rồi! Đế Thuấn lấy sự khoan hậu đối đãi người ta, nhưng Tự Văn Mệnh sao, hắn đối với nhân tộc là ấm áp như gió xuân, nhưng thủ đoạn của hắn đối với dị tộc, so với Đế Thuấn thì quyết đoán thô bạo hơn nhiều lắm.
Cộng Công thị cũng đã thấy Hiên Viên Kiếm trong tay Tự Văn Mệnh. Hắn thầm mắng một câu, giơ tam xoa kích nhắm ngay Cơ Hạo: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ngươi đã phá hỏng của ta bao nhiêu chuyện? Con ta chết, ngươi càng không thoát được quan hệ. Sớm biết có hôm nay, đã sớm nên diệt trừ ngươi.”
“Diệt trừ ta?” Cơ Hạo cười cười, hắn ngẩng đầu, nhớ lại một số chuyện sau khi hắn vừa rời khỏi Nam Hoang, lần đầu tiên bước vào Bồ Phản, liền không ngừng phát sinh xung đột với Bắc Hoang nhất mạch. Cẩn thận nghĩ nghĩ, Cơ Hạo lắc đầu thở dài một hơi: “Cộng Công thị, ở dưới sự thống trị của ngươi, toàn bộ nhân tộc các bộ lạc Bắc Hoang, đều trở nên không có gì khác với cặn bã! Thật ra, ngươi loại lão cẩu vô dụng đối với nhân tộc này, mới là sớm nên bị diệt trừ!”
Con mắt Cộng Công thị biến thành một mảng đỏ bừng, hắn muốn nói gì đó, Cơ Hạo đã không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Còn dong dài cái gì?
Chỉ còn lại một long môn cuối cùng, khơi thông long môn này, đại kế trị thủy coi như triệt để hoàn công, cho dù mười hai cái thủy thế giới còn đang không ngừng dung hợp với Bàn Cổ thế giới, hơi nước ngang ngược cũng không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì nữa.
Xử lý xong Cộng Công thị, khơi thông thủy đạo, về Nghiêu Sơn thành hưởng cuộc sống của mình!
Chạy trong gió trong mưa vài năm như vậy, Cơ Hạo cũng thật sự mệt rồi.
Vô ưu vô lự, không sợ hãi không lo lắng, trong lòng một mảng trong vắt kỳ ảo, Cơ Hạo vung Bàn Cổ Long Văn, vung ra một kiếm hoàn mỹ nhất hắn dung hợp tinh khí thần nhiều năm qua như vậy. Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt, Vạn Vật Luân Hồi năm chiêu hợp nhất, lấy Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ bảy toàn lực thúc giục toàn bộ lực lượng thân thể, toàn bộ vu lực, pháp lực toàn thân rót hết vào trong một kiếm này!
Chân đạp Thất Tinh Bộ, Cơ Hạo đem Vũ Dư kiếm ý dung nhập một kiếm này, vì thế ý sát phạt của một kiếm này chợt nồng đậm hơn trăm ngàn lần.
Một kiếm quang lóe lên, tam xoa kích trong tay Cộng Công thị chợt chia làm hai mảnh; giáp trụ trên người hắn lóe lên một đạo hắc quang ảm đạm, cũng chia làm hai mảnh. Môi Cộng Công thị hơi run run, dưới làn da hắn vô số hoa văn màu xanh lục rậm rạp giống như vỏ cây vừa mới hiện lên, liền ùn ùn tan rã vỡ vụn hóa thành điểm sáng màu xanh lục theo gió tản ra.
Cộng Công thị, bị một kiếm chém thành hai mảnh.
Tương Liễu, Côn Bằng, Vực tổ, Vô Chi Kỳ, Bắc Minh Giao Vương cùng cất tiếng kinh hô —— Thực lực Cộng Công thị so với trước kia đã tăng lên rất nhiều, hắn sao có thể bị Cơ Hạo một kiếm chém giết? Cơ Hạo một kiếm có thể diệt sát Cộng Công thị, hắn rốt cuộc đã trưởng thành đến trình độ nào?
“Cộng Công thị? Ha ha! Thuỷ thần thần tộc? Ha ha! giết ngươi loại cái gọi là thần này, cũng không có gì khác giết chó cả!”
Cơ Hạo giơ lên Bàn Cổ Long Văn, lạnh lùng nhìn về phía đoàn người Tương Liễu: “Quỳ xuống đầu hàng, hoặc là, chết!”
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
600 chương
1602 chương