Vu Thần Kỷ

Chương 1317

Thét một tiếng chói tai thê lương, Đại Tiêu Dao phun ra từng ngụm từng ngụm chất lỏng trong suốt màu lam, thân thể nặng nề ngã xuống đất. Chất lỏng màu lam trong miệng nàng phun ra đụng tới không khí, liền nhanh chóng hóa thành các làn sương mù màu u lam bay đi, trong không khí nhanh chóng tràn ngập một hương thơm thoang thoảng mát lạnh thấu nội tâm. Đây là linh hồn bổn nguyên lực lượng tạo thành Bàn Giả nguyên linh, trúng một đòn nặng nề của U Minh giáo chủ, Đại Tiêu Dao đã bị thương nặng, nàng phun ra mỗi một ngụm chất lỏng màu lam, Bàn Giả nguyên linh sẽ nhỏ yếu đi một phần, đạo hạnh tu vi cũng giảm bớt một phần. “Không, không, không!” Đại Tiêu Dao thét chói tai khàn cả giọng, như người đàn bà chanh chua trên phố bò lung tung trên mặt đất, chật vật hướng Long Giác Kiếm bị đánh bay bò đi. Nàng hét giận dữ khàn cả giọng, tiếng kêu thê lương chấn động màng tai người ta đau nhức. Thân thể Cơ Hạo chợt lóe, mượn dùng lực lượng Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận xê dịch một cái liền tới cạnh Long Giác Kiếm. Hắn xoay người nhặt lên Long Giác Kiếm, thuận tay đem một vốc máu nóng vừa mới từ vết thương trên ngực phun ra bôi ở trên thân Long Giác Kiếm. Bàn Cổ chi thể tiểu thành, tinh huyết Cơ Hạo tự nhiên đã mang theo một khí tức Bàn Cổ nồng đậm. Hai thanh Long Giác Kiếm mới đầu ở trong tay Cơ Hạo còn hơi nhảy lên, tựa như không muốn tiếp nhận Cơ Hạo khống chế, nhưng vừa đụng tới máu mới mẻ của Cơ Hạo, toàn thân hai thanh kiếm chợt nóng rực, giống như dính ở trên tay Cơ Hạo, một lực lượng hùng hậu nóng cháy không ngừng từ thân kiếm rót vào trong cơ thể Cơ Hạo. Lực lượng hủy diệt khó chơi trong vết thương trên ngực chợt tiêu tán, vết thương ở trong chớp mắt khép lại. Từ trong Long Giác Kiếm không ngừng rót vào lực lượng nóng cháy cấp tốc lưu chuyển ở trong cơ thể Cơ Hạo, thân thể Cơ Hạo trở nên nóng bỏng, không ngừng có mồ hôi chảy ra. Vốn thân thể Cơ Hạo đã cực kỳ cường hãn, được dòng chảy nóng trong Long Giác Kiếm giúp đỡ, trình độ cứng cỏi của thân thể hắn lại nâng cao một đoạn. Cuối cùng dòng chảy nóng này tới trong mồm Cơ Hạo, nhanh chóng rót vào răng trong mồm hắn. “A... vừa rồi ngươi đả thương ta, là ngươi quá sắc bén, làm bị thương cơ thể của ta, còn chưa đụng tới máu của ta, ta đã tự lui về phía sau. Cho nên ngươi làm ta bị thương, không trách được ngươi.” Cơ Hạo nhìn hai thanh Long Giác Kiếm, có chút dở khóc dở cười liên tục lắc đầu: “Nhưng hiện tại, ừm, đây là ‘Đạo’ bản thân các ngươi chất chứa sao?” Răng trong mồm Cơ Hạo bởi vì đột ngột tăng lên nhiệt độ dần dần biến thành đỏ đậm, sau đó nhanh chóng hướng về màu lam, màu xanh, màu trắng không ngừng chuyển biến. Biến hóa mỗi một loại màu sắc, nhiệt độ trên răng hắn liền chợt tăng lên một vài lượng cấp. Đến cuối cùng, cơ thịt khoang miệng Cơ Hạo cũng không thể thừa nhận nhiệt độ cao trên răng, thịt non trong khoang miệng bị răng trong mồm đốt vang lên ‘Xẹt xẹt’, một mùi thịt nướng nồng đậm tản ra không đi ở trong mồm hắn. Vô số đại đạo văn ấn cực kỳ nhỏ bé cấp tốc xuất hiện ở trên răng, lợi cùng xương gò má tương quan với lợi của Cơ Hạo. Các đại đạo văn ấn cấp tốc dung nhập trên răng cùng xương khớp tương ứng, một mảng hàn quang kỳ dị mơ hồ thoáng hiện ở trên răng của Cơ Hạo. Sau vài nhịp thở ngắn ngủn, dị biến ở răng Cơ Hạo biến mất, răng trong mồm hắn đều trở nên long lanh trong suốt như lưu ly thủy tinh cực phẩm nhất, kéo theo xương khớp cả đầu cũng trở nên giống hệt với răng. Cơ Hạo hoạt động răng, hai hàm răng va chạm ‘leng keng’, thế mà có mảng lớn đốm lửa không ngừng từ trong mồm hắn phun ra. Răng cửa Bàn Cổ biến thành Long Giác Kiếm, thế mà lại đem ‘Đạo’ bản thân chất chứa khắc ở trên răng Cơ Hạo cùng với xương gò má cùng xương sọ răng phát huy công hiệu cần dựa vào. Giờ phút này, răng Cơ Hạo đã có ba năm thành công lực của răng cửa Bàn Cổ thánh nhân, không nói không đâu không phá, trong thiên địa cũng không có bao nhiêu thứ có thể chống đỡ được toàn lực cắn một phát. “Ngươi là muốn ta biến thành chó đi cắn người hay sao?” Cơ Hạo đang cúi đầu thì thào hỏi Long Giác Kiếm, Đại Tiêu Dao đã nhanh như gió xoáy lao tới trước mặt Cơ Hạo, vung tay một cây gai nhọn hình dạng như rồng bay rời tay bay ra, hóa thành một đạo hàn quang dài mười mấy trượng đâm nhanh tới chỗ yếu hại mi tâm Cơ Hạo. “Tiểu tử để ý, đây là ‘Tru Tâm Thứ’ dùng râu rồng tổ tiên Long tộc để lại luyện chế, xem như bảo bối độc ác cực kỳ nổi tiếng của Long tộc!” U Minh giáo chủ vừa mới liên tục vung Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Chung quá mức nặng nề khiến hắn thở hồng hộc hồi lâu chưa hồi khí, đột ngột nhìn thấy Đại Tiêu Dao hướng Cơ Hạo ra tay, hắn vội vàng nhắc nhở Cơ Hạo. Khác với Long Giác Kiếm sử dụng sừng rồng tổ long tế luyện mà thành, trong thiên địa chỉ có hai thanh, Long tộc dùng râu rồng của tổ tiên lưu lại luyện chế Tru Tâm Thứ, lại là một loại vũ khí sắc bén trang bị quy mô lớn. Dù sao tộc nhân Long tộc số lượng đông đảo, Long tộc lại hiếu chiến, thường có chuyện đánh gãy sừng rồng cùng râu rồng xảy ra. Các sợi râu rồng đó dẻo dai dị thường, mười phần linh tính, sau khi đem nó luyện chế thành Tru Tâm Thứ, một khi phá thể mà vào có thể hóa thành vô số nhuệ khí đâm xuyên toàn thân, xem như một loại ám khí tùy thân thường thấy nhất của Long tộc. Tru Tâm Thứ trong tay Đại Tiêu Dao ném ra, cũng không phải là râu rồng trên thân Long tộc bình thường rơi xuống luyện chế, cũng là râu rồng cất giữ ở trong kho bí mật của Long cung, vài vị đại năng có tiếng của Long tộc niên đại hồng hoang rơi ra luyện chế mà thành. Tru Tâm Thứ cấp bậc này, cho dù là cơ thể Vu Đế nhân tộc cũng không ngăn được, cho dù là tấm khiên dày nặng nhất của dị tộc cũng không cản nổi. Hàn quang âm u mang theo tiếng xé gió bén nhọn đâm nhanh đến, Cơ Hạo đang hướng tới Long Giác Kiếm lẩm bẩm răng trong mồm mình dị biến, nhìn thấy Tru Tâm Thứ ập tới, hắn theo bản năng há mồm, hướng tới Tru Tâm Thứ hung hăng cắn xuống một nhát. ‘Rắc’ một tiếng, giống như phàm nhân cắn hoa quả thanh thúy, lưu loát, Tru Tâm Thứ to bằng ngón cái bị Cơ Hạo cắn một nhát thành hai đoạn. Trên răng Cơ Hạo hiện lên một luồng u quang, một lực lượng hủy diệt đáng sợ phá hủy vạn vật bộc phát ra, Tru Tâm Thứ cắt thành hai đoạn thế mà lại tan vỡ thành vô số hạt bụi nhỏ bé bay xuống. “Ngươi!” Đại Tiêu Dao giống như gặp quỷ ngừng lại, không biết làm sao nhìn răng long lanh trong suốt đầy mồm Cơ Hạo. “Đừng tới đây, cẩn thận ta cắn ngươi đó!” Cơ Hạo nhếch miệng cười, cố ý lộ ra răng đầy miệng rạng rỡ tỏa sáng, hàn quang bắn ra bốn phía. Hắn thật cẩn thận giơ lên một thanh Long Giác Kiếm, dùng lưỡi kiếm nhẹ nhàng va chạm răng mình một lần. ‘Xẹt, xẹt’, Long Giác Kiếm và răng Cơ Hạo ma sát lẫn nhau, một mảng lớn đốm lửa văng khắp nơi, trên răng Cơ Hạo chưa xuất hiện bất ứ vết thương nào, Long Giác Kiếm không đâu không phá đối với răng của Cơ Hạo chưa thể sinh ra bất cứ sự phá hoại nào. “Đó, ngươi xem, răng của ta rất lợi hại.” Cơ Hạo đắc chí nhìn Đại Tiêu Dao cười ác ý: “Ngươi cảm thấy, ta đem răng đầy trong mồm luyện chế thành phi kiếm, khi đánh nhau với người ta ta phun răng đầy mặt, sẽ rất ra ngoài dự kiến của người ta hay không?” Đại Tiêu Dao nghẹn họng trân trối nhìn Cơ Hạo, nàng thế mà không còn lời nào để đối đáp. U Minh giáo chủ lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn Cơ Hạo miệng đầy răng quái dị, lại nghĩ ‘cảnh đẹp’ Cơ Hạo đem răng trong mồm tế luyện thành phi kiếm phun ra đả thương người, hắn không khỏi rùng mình, âm thầm mắng một câu ‘tiểu quái vật’. Hai tay nâng Bàn Cổ Chung, U Minh giáo chủ bước chân ù ù đi đến trước mặt Đại Tiêu Dao, trong đôi mắt phun ra một đạo U Minh thần quang âm u, nặng nề đánh vào trên người Đại Tiêu Dao. Vô số khí đen ngưng tụ thành gông xiềng không ngừng nhập vào trong cơ thể Đại Tiêu Dao, U Minh giáo chủ cười dữ tợn nói: “Đây là U Minh Tỏa Hồn độc môn của bản giáo chủ, mặc kệ ngươi lai lịch thế nào, ngoan ngoãn để bản giáo chủ tìm hiểu cẩn thận đi!” Đại Tiêu Dao ngửa mặt lên trời rống giận, nhưng mặc cho nàng giãy dụa như thế nào, thân thể vẫn không nhúc nhích.