Vu Thần Kỷ

Chương 1309

“Tiền bối?” Cơ Hạo nhìn về phía U Minh giáo chủ: “Tiền bối có bảo bối thích hợp hay không?” “Thật ra cũng có!” U Minh giáo chủ nhìn về phía Cơ Hạo: “Sao, ngươi muốn xuống tay đối với cô ta?” Cơ Hạo cười, ánh mắt đảo qua Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm, chậm rãi gật gật đầu. Hai kẻ này tuy tính tình rất có vấn đề, nhưng dù sao cũng là Cơ Hạo đưa bọn họ vào Bàn Giả thế giới. Về tình về lý, Cơ Hạo không thể ngồi xem bọn họ xảy ra chuyện. U Minh giáo chủ giật mình, hắn cũng nhìn thoáng qua Ngao Lễ và Phượng Cầm Tâm, thấp giọng lẩm bẩm: “Long tộc, Phượng tộc là kiêu ngạo nhất, cũng là bao che khuyết điểm nhất, nếu biết huyết duệ nhà mình bị người ta làm nhục như thế, hắc hắc.” Lỗ tai đột nhiên giật giật, mi tâm U Minh giáo chủ liên tục có mười tám luồng khí đen nhỏ bé dần dần hiện lên. Hắn cười, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh cột đá, tay trái dùng sức vung lên, trong tay áo trường bào màu đen hầu như buông xuống đất một làn gió giật màu đen âm hàn thấu xương vô thanh vô tức bay ra. Gió giật màu đen dán mặt đất tản ra, hóa thành các luồng gió xoáy nhỏ chỉ cao hơn một thước, như vô số tiểu quỷ chạy lung tung khắp mặt đất, sát đôi chân các yêu ma quỷ quái kia, mang theo hàn ý thấu xương lướt qua. Vô số yêu ma quỷ quái chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ bàn chân xộc thẳng lên đầu, bọn họ rùng mình, trên làn da nhanh chóng sinh ra các miếng băng mỏng màu đen, run rẩy nhìn U Minh giáo chủ, lại không một ai có thể nói ra một chữ. Đầu lưỡi bọn họ đều đã bị đông cứng; thậm chí yêu hồn của bọn họ, cũng bởi vì nhiệt độ thấp trở nên cứng ngắc tê dại, tốc độ tư duy so với ngày thường ít nhất chậm hơn gấp trăm lần. Hiện tại cho dù có người dùng đao đâm một nhát ở trên thân bọn họ, bọn họ cũng phải qua hồi lâu mới có thể phát ra âm thanh. Thủy viên đứng ở chính giữa phòng đấu giá ngẩng đầu lên, lông dài màu đỏ tươi toàn thân dựng thẳng lên từng sợi. Hắn tức giận nhìn U Minh giáo chủ, lớn tiếng quát: “Lão quỷ, ngươi muốn làm gì? Nơi này là chỗ ngươi có thể gây chuyện sao? Nơi này...” “Ồn ào!” U Minh giáo chủ lạnh lùng nhìn thủy viên một cái. Đối với các yêu ma quỷ quái, U Minh giáo chủ không khách khí như đối với Cơ Hạo. Hắn cười lạnh một tiếng, chỉ tay một cái, thân thể thủy viên chợt cứng đờ, một đám khí đen từ dưới chân hắn xông ra, một khối huyền băng thật dày đem hắn nhốt chắc chắn ở bên trong. Bàn tay khẽ lật, một mảng Thiên Diệp Huyết Chi toàn thân đỏ rực, tản mát ra mùi thơm nồng đậm ấm áp, xung quanh mơ hồ có thể thấy được các làn sương mù máu quấn quanh xuất hiện ở trong tay U Minh giáo chủ. Mảng Thiên Diệp Huyết Chi này cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, tóm lại bộ vị rễ cây của nó đã hoàn toàn biến thành hình tượng một đứa trẻ sơ sinh cao hơn hai thước. Đứa trẻ sơ sinh trông rất sống động ngũ quan rõ ràng có thể thấy được, nó cuộn mình ở dưới tán lá huyết chi đầy đặn, ngực hơi phập phồng, như trẻ sơ sinh thật sự đang khò khò ngủ say. Trong mồm nó thỉnh thoảng có các luồng mây mù màu máu phun ra, hương thơm trong không khí càng lúc càng đậm, Cơ Hạo ngửi được mùi này, cũng cảm thấy tinh huyết toàn thân chợt tăng cường nhiều. Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Diệp Huyết Chi trên tay U Minh giáo chủ, chỉ cần nhìn ngoại hình huyết chi này, liền biết đây là thiên địa kỳ trân hiếm thấy trên đời. Từng luồng yêu lực dao động mơ hồ không ngừng truyền đến, giữa không trung phòng đấu giá không ngừng xuất hiện các bóng người tản mát ra yêu khí nồng đậm. Chợt một luồng yêu khí khủng bố kinh thiên động địa ập tưới, một con Hắc Thủy Huyền Xà thân thể dài đến mấy trăm dặm xé gió buông xuống. Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ phá không đến. Hắn tham lam dị thường nhìn Thiên Diệp Huyết Chi trên tay U Minh giáo chủ, lớn tiếng kêu lên: “Vị đạo hữu này, ngươi nếu đem Bàn Cổ huyết chi này hiến cho lão tổ, trong thiên đình tương lai, lão tổ cho ngươi một vị trí tốt!” U Minh giáo chủ ung dung cười, lắc lắc đầu: “Hắc Thủy Huyền Xà, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cộng Công thị sao? Cút qua một bên, dám quấy nhiễu việc tốt của bần đạo, bần đạo lấy mạng ngươi!” Hắc Thủy Huyền Xà tức giận, hắn thè ra cái lưỡi rắn dài đến mấy chục dặm, hung hăng hướng vào đầu U Minh giáo chủ đâm xuống. U Minh giáo chủ không chút khách khí thét dài một tiếng, mười tám luồng kiếm quang đầm đìa máu phóng lên cao, hóa thành một bánh xe đao màu máu hướng lưỡi rắn của Hắc Thủy Huyền Xà nghiền tới. Hắc Thủy Huyền Xà chợt thét một tiếng kinh hãi, hắn vội vã thu hồi lưỡi rắn, tức giận mắng một tiếng cực kỳ hạ lưu thô tục, thân thể uốn éo liền phá vỡ hư không lóe đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi. “Ai còn muốn có ý đồ với bần đạo?” U Minh giáo chủ ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía một đám đại năng thủy yêu đột nhiên toát ra giữa không trung. Mắt thấy Hắc Thủy Huyền Xà cũng bị một kiếm của U Minh giáo chủ dọa chạy mất, các đại năng thủy yêu kia nhìn nhau, đồng thời lắc lắc đầu, giữa không trung yêu phong cuồn cuộn, yêu vân tràn ngập, bọn họ đều thi triển thần thông chạy ra khỏi phòng đấu giá. Mắt thấy Hắc Thủy Huyền Xà cũng bị một đòn của U Minh giáo chủ dọa đi mất, đám yêu ma quỷ quái ở đây không một ai dám mở miệng nữa. Nhất là những Hắc Thủy Huyền Xà kết thù kết oán với Cơ Hạo, sắc mặt bọn họ càng thêm khó coi —— lão tổ tông nhà mình cũng bị U Minh giáo chủ dọa đi, Cơ Hạo lại là sóng vai ngồi ở cùng chỗ với U Minh giáo chủ. Kẻ địch như vậy, là bọn họ có thể đối phó sao? “Vị cô nương này!” U Minh giáo chủ như chồn già gặp được gà mái nhỏ, cười ha ha hướng phía Bàn Giả mặt mày gian xảo cười: “Chúng ta tìm cái góc yên tĩnh hoàn thành giao dịch đi? Nghe nói lần này trọng bảo Long cung tuồn ra không chỉ một món? Bần đạo thật ra muốn dùng một gốc huyết chi này, đem các trọng bảo đó đổi hết về!” Bàn Giả nhìn Thiên Diệp Huyết Chi trong tay U Minh giáo chủ không dời mắt. Nàng cẩn thận phân biệt khí tức tràn ngập trong không khí, không khỏi liên tục gật đầu. Không sai, năng lượng tinh huyết cực kỳ nồng đậm, chất chứa tạo hóa chi lực cực kỳ cường đại, không thể tưởng tượng, chỉ một gốc Thiên Diệp Huyết Chi này, Bàn Giả tuyệt đối có thể dùng nó đúc lại một cái thân thể hoàn mỹ, cường đại. Hài lòng mỉm cười, Bàn Giả chậm rãi gật đầu: “Không sai, tìm chỗ yên tĩnh tiện cho giao dịch. Xem ra, lần này tiểu nữ tử là thật sự đến đúng rồi.” Tay phải Bàn Giả hướng không trung ngoắc một cái, Tinh Hà Phá Hồn Phiến trong tay hai thiếu nữ trai ngọc tinh bay lên trời, hóa thành một dòng lũ ánh sao nhập vào trong tay Bàn Giả. Ngay sau đó chỉ nghe từng đợt tiếng vỡ vụn chói tai cấm chế bị mạnh mẽ xé rách truyền đến, liên tục bảy luồng sáng rực rỡ tản mát ra khí tức đáng sợ từ một góc phòng đấu giá phá không mà ra, liên tiếp bay vào trong tay Bàn Giả. Mấy chục đại năng cao thủ nhân tộc, thủy yêu, Tu tộc hổn hển lo lắng đuổi theo các luồng sáng đó phi thân mà ra, nhưng nhìn thấy tất cả luồng sáng đều nhập vào trong tay Bàn Giả, Bạch Vũ xông lên dẫn đầu không biết làm sao kêu lên: “Vị cô nương này, ngươi... ngươi vô duyên vô cớ thu hồi các bảo bối đó làm chi?” Bàn Giả mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển hướng Bạch Vũ đá lông nheo: “Hì hì, đã là bảo bối của tiểu nữ tử ta, muốn bán đấu giá thì cầm đi bán đấu giá, muốn thu hồi tự nhiên sẽ thu hồi... cái này, có gì quan hệ với các ngươi đâu?” Bạch Vũ còn có các tộc nhân phía sau đồng thời sửng sốt, lời này Bàn Giả nói rất có lý, nhưng cũng quá vô lễ. Nàng làm như vậy, đem người phía sau màn hội đấu giá Quỳ Môn nơi này coi là gì vậy? Thích gì làm nấy như thế, Bàn Giả căn bản là không đem Bạch Vũ cùng với những người Bạch Vũ đại biểu coi ra gì cả! “Cô nương, ngươi sợ là còn phải cho chúng ta một câu trả lời... Y? U Minh Huyết Chi? “ Bạch Vũ đang giao thiệp với Bàn Giả, nhưng hắn đột nhiên thấy được vật U Minh giáo chủ nâng trong tay, nhất thời năm con mắt thiếu chút nữa từ trong hốc mắt nhảy ra. Không chỉ có hắn, mấy lão giả Tu tộc phía sau hắn, ánh mắt cũng đều cuồng nhiệt nhìn về phía U Minh giáo chủ.