Vu Thần Kỷ
Chương 1286
Vách tường san hô màu xanh ghép thành mài trơn bóng như gương, hoa văn thiên nhiên của san hô hợp thành bức hoạ sơn thủy mỹ lệ, khí thế hùng hồn, ngồi ở trong phòng tiếp khách tinh xảo đẹp đẽ, thế mà lại cho người ta một loại cảm giác thân ở trong núi sâu, cạnh nước biếc.
Cái bàn làm từ san hô màu trắng cũng mài trơn bóng đẹp đẽ, thiếu nữ nhân tộc xinh đẹp bưng khay trà xác xà cừ cực lớn chế thành, thật cẩn thận dâng lên ấm trà cùng chén trà. Một luồng khí nóng từ miệng ấm trà chảy ra, một mùi thơm thanh nhã nhất thời tràn ngập cả căn phòng.
Bạch Vũ rót cho Cơ Hạo một chén trà nóng, Cơ Hạo bưng chén trà lên, cẩn thận tỉ mỉ ngắm chén trà trong tay sử dụng hắc thiết chế thành, tạo hình cổ xưa lại có thú tao nhã.
Cẩn thận quan sát một phen, trái tim Cơ Hạo khẽ run rẩy vài cái.
Chén trà hẳn là dùng cả một khối sắt trải qua đập rèn không gián đoạn thành hình, chén trà tạo hình phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, bên trên còn lưu lại dấu vết đập chùy. Trong mắt người thường, đây là một cái chén trà sắt bình thường, nhưng trong mắt Cơ Hạo, cái chùy đó sau khi lưu lại dấu vết ở trên chén trà, phối hợp hoa văn trên chén trà, vừa lúc là một cái ‘Hậu Thổ Uẩn Sinh phù văn’ dày nặng giản dị.
Hậu thổ, nâng đỡ vạn vật, tẩm bổ vạn vật, nuôi dưỡng vạn vật, chất chứa lực lượng sinh mệnh vô hạn.
Hậu Thổ Uẩn Sinh phù văn, chính là trong hậu thổ đại đạo tách ra một phù văn đại biểu hậu thổ sinh mệnh pháp tắc. Vu tế nhân tộc đem phù văn này điêu khắc ở trong chậu hoa, cây hoa lớn lên sẽ đặc biệt tươi đẹp.
Mà chén trà này, không dùng thủ pháp điêu khắc phù văn, hoàn toàn là dựa vào đập từng chùy một, mượn dùng dấu vết tựa như trời tạo ra, đem Hậu Thổ Uẩn Sinh phù văn này và chén trà kia hòa hợp một thể. Đây là một loại bí pháp cao minh hơn xa so với ‘Phù văn triện khắc’ gấp trăm lần, ít nhất trong vu tế nhân tộc hiện tại, Cơ Hạo chưa nghe nói có ai có được thủ đoạn như vậy.
Hài hòa, tự nhiên, người thợ đúc chén trà này, tay nghề đã đến trình độ gần với đạo.
“Chén trà tốt! Dùng chén trà này uống trà, tuổi thọ cũng sẽ kéo dài rất nhiều năm nhỉ?” Cơ Hạo một lời đã nói ra chỗ tốt của chén trà.
Bạch Vũ ngạc nhiên nhìn Cơ Hạo một cái. Hắn ở trong cửa hàng này, từng dùng một bộ đồ trà này tiếp đãi rất nhiều khách nhân muôn hình muôn vẻ, chỉ có Cơ Hạo không khen mùi vị nước trà ngon, mà là khen công hiệu thần kỳ của chén trà.
Vẻn vẹn một tên thủy yêu, cho dù sống lâu một chút, cũng không nên có kiến thức như vậy!
Cho dù ‘Hạ Nhật’ lão tôm tít yêu này có chút kỳ ngộ, hắn cũng chỉ nên quen thuộc các loại phù văn thủy thuộc tính, nhưng ‘Hạ Nhật’ lại liếc một cái đã nhìn thấu dấu vết trên chén trà này tổ hợp lại, chính là một phù văn thổ thuộc tính giấu cực sâu!
“Hảo nhãn lực! Ngài đối với thực lực của Uy Tư Đinh gia tộc chúng ta có hài lòng không?” Bạch Vũ đè nén sự chấn động trong lòng, cười hướng Cơ Hạo gật đầu nói: “Thực không thể ngờ, Hạ Nhật tiên sinh lại có ánh mắt như vậy.”
“Một thân yêu pháp thần thông này của ta, cũng không phải từ trên trời rơi xuống.” Cơ Hạo cười cười cao thâm khó lường, uống một ngụm hết nước trà trong chén trà, công khai đem chén trà nhét vào trong tay áo, còn rất hài lòng lấy tay vỗ vỗ tay áo.
‘A’, Bạch Vũ có chút bất đắc dĩ nhìn Cơ Hạo, hắn từng gặp vô số khách nhân cổ quái, nhưng đem đồ uống trà chủ nhân đãi khách trực tiếp nhét trong tay áo thế này, đây quả thật là người đầu tiên.
Ngươi nói không tính toán đi, một bộ đồ uống trà này cũng là tinh phẩm trưởng lão cấp đại sư của Uy Tư Đinh gia tộc tự tay từng chùy đập ra.
Ngươi nói tính toán đi, ngươi đường đường Uy Tư Đinh gia tộc, lại vì một chén trà trở mặt với khách nhân tới cửa, chuyện này truyền ra ngoài, Uy Tư Đinh gia tộc còn có mặt mũi nào không?
Bạch Vũ nhìn Cơ Hạo lắc lư tay áo, không khỏi ở trong lòng thầm mắng, lão tôm tít tinh này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Hắn từng gặp nhiều cự yêu rồi, hung tàn, gian trá, độc ác, giết người như ma làm nhiều việc ác, chỉ có chưa từng gặp Cơ Hạo loại không biết xấu hổ này!
“Ngài nếu thích, lúc đi, bộ đồ uống trà này sẽ tặng cho ngài!” Khóe miệng Bạch Vũ giật giật, dứt khoát quảng cáo cho nhà mình: “Một bộ đồ uống trà này, một ấm trà, tám chén trà, có thể bày ra ‘Bát Phương Hậu Thổ Dưỡng Sinh Huyền Trận’, có thể làm phòng ốc phạm vi một dặm trở nên bừng bừng sinh khí, cho dù là cọc gỗ nát chết héo vạn năm đặt ở trong khu vực này, cũng có thể một lần nữa toả sáng sinh cơ!”
Bạch Vũ kiêu ngạo hơi nâng cằm: “Cũng chỉ Hạ Nhật tiên sinh khách quý như vậy, mới có đãi ngộ như vậy. Một bộ đồ uống trà này ra từ tay một vị trưởng lão của Uy Tư Đinh gia tộc, không dễ dàng truyền ra ngoài.”
Trong lời nói của Bạch Vũ, ít nhiều có ý tứ như vậy—— cái gọi là khách quý, mới có tư cách được ưu đãi như vậy; mà khách nhân thế nào mới là khách quý? Ha ha, ha ha, Hạ Nhật ơi, lão tôm tít, ngươi cứ tự mình cân nhắc đi!
Ngươi không móc ra nhiều vu tinh cùng bảo bối khác một chút, ngươi cũng dám nói ngươi là khách quý?
Cơ Hạo bắt chéo chân, cái chân dài nhỏ bao trùm giáp xác thật dày, hơi phản xạ ánh bạc nhoáng lên. Hắn rất nhanh nhẹn đem cả một bộ đồ uống trà Bạch Vũ hứa hẹn cho hắn nhét vào trong tay áo, không đỏ mặt chút nào cười cười, giờ mới mở miệng nói: “Ừm, đa tạ Bạch Vũ tiên sinh rồi, bộ đồ uống trà này, ta thật sự thích.”
Thở một hơi thật dài, Cơ Hạo vươn hai tay, rất thâm tình nắm tay Bạch Vũ.
Bạch Vũ bị động tác đột ngột của Cơ Hạo dọa giật mình, cảm thụ được lòng bàn tay Cơ Hạo nhô lên gai nhọn bé nhỏ, không quen thân cận với người ta như vậy Bạch Vũ cười gượng nói: “Hạ Nhật tiên sinh, ngài đây là?”
“Hà tộc chúng ta, mệnh khổ!” Cơ Hạo ngửa mặt lên trời thở dài: “Khổ, thực khổ!”
Nắm chặt tay Bạch Vũ, Cơ Hạo khổ sở nói: “Hà tộc chúng ta, huyết mạch thấp kém, thủy tộc khác đều có khả năng hóa rồng, nhưng Hà tộc chúng ta... Không cần nói nữa, tôm khắp lạch ngòi, khắp hồ lớn, khắp biển, bất cứ một vị thủy yêu nào có chút tu vi phát ra yêu khí cảm nhiễm các con tôm nhỏ kia, không cần tới mấy tháng sẽ là một đám lính tôm!”
“Không có đầu óc, không có khí lực, chỉ biết gào to nhảy nhót mù quáng, đám nhỏ Hà tộc chúng ta, không một ai có thành tựu. Các đại yêu chém giết đánh nhau với người ta, xông lên trước nhất chính là các con tôm ngốc đó. Chết sớm nhất, chết thê thảm nhất, chết nhiều nhất, chính là các con tôm ngu xuẩn kia!”
Cơ Hạo thở dài nói: “Bạch Vũ tiên sinh, ngươi nói, vô số năm qua, Hà tộc chúng ta vô duyên vô cớ đã chết bao nhiêu đứa nhỏ tốt?”
Bạch Vũ cười gượng, không hé răng.
Thuỷ tộc chinh chiến, chết nhiều nhất đương nhiên là lính tôm rồi! Cho dù đám lính tôm đó không chết hết, bọn họ cũng là thức ăn của thủy tộc khác! Không nói các đại yêu, cự yêu kia, chỉ cá voi, long kình các loài bình thường, bọn họ một miếng có thể nuốt tôm tép lấy ngàn vạn để tính. Lính tôm sao, vốn chỉ là tiêu hao phẩm của thủy tộc thôi!
“Ta cảm thấy, loại chuyện này không thể tiếp tục nữa!” Cơ Hạo rất nghiêm túc nắm tay Bạch Vũ, ẩn tình đưa tình nhìn hắn: “Cho nên, ta muốn, chọn lựa một đám nhỏ tinh nhuệ, truyền thụ bọn nó yêu pháp thần thông cao minh, để bọn nó mặc vào giáp trụ hoàn mỹ, cầm binh khí cường đại, tốt nhất còn có vài toà thành lũy chiến đấu vân vân...”
Hào khách, tuyệt đối là hào khách, Bạch Vũ hưng phấn hẳn lên.
Số lượng lính tôm lấy ức vạn để tính, Cơ Hạo muốn võ trang lính tôm, trang bị hắn cần tuyệt đối là một con số thiên văn.
“Ngài cần bao nhiêu trang bị?” Bạch Vũ hỏi Cơ Hạo rất thẳng.
Cơ Hạo trầm mặc chốc lát, rất nhà giàu mới nổi hỏi lại Bạch Vũ: “Các ngươi, có thể cung cấp bao nhiêu trang bị?”
Cơ Hạo cười rất sáng lạn, Bạch Vũ thì thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời kêu vui vẻ —— quả nhiên là hào khách, so với đám yêu vương, cự yêu keo kiệt kia hào sảng hơn gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
54 chương
103 chương
415 chương
13 chương
73 chương