Vu Thần Kỷ

Chương 1257

Loài rắn, trước không nói nó lân giáp dày, lực vặn cường hãn, cũng không nói răng nọc của nó bén nhọn, nọc độc đáng sợ, chỉ nói động tác của loài rắn trong nháy mắt sâu sắc nhất, chính là ngắm chuẩn con mồi, trong nháy mắt nửa thân trên chợt hướng phía trước tấn công. Hắc Thủy Hào Hào là cự yêu Hắc Thủy Huyền Xà tu thành, tự nhiên kế thừa các loại đặc thù của loài rắn. Nửa thân trên hóa thành nguyên hình con rắn khổng lồ, chợt vồ về phía trước, trừ Cơ Hạo trước đó phát hiện yêu lực dao động quỷ dị trong cơ thể Hắc Thủy Hào Hào, làm phản ứng trước, người khác không một ai phản ứng kịp. Cùng Tang Sương đáng thương, ******** ở trước mặt Cùng Tang Thánh bộc lộ tài năng, kiến công diệu uy, kết quả bị kế kiêu binh của Hắc Thủy Hào Hào mê hoặc, dần dần thả lỏng sự cảnh giác đối với Hắc Thủy Hào Hào, sau khi tự cho là đã cho Hắc Thủy Hào Hào một kích tuyệt sát, thế mà ở lúc chiến đấu sinh tử quay đầu nhìn về phía Cùng Tang Thánh! Cơ Hạo vốn có cơ hội rất lớn cứu được Cùng Tang Sương, ngại là Cùng Tang Thánh tự mình muốn chết, hắn còn tưởng Cơ Hạo là đi cướp đoạt công lao đại tướng chém giết kẻ địch của Cùng Tang Sương, vội vàng lấy vu chú vây khốn Cơ Hạo. Thời gian không đến chớp mắt, Cơ Hạo chưa thể lao ra cứu viện, Cùng Tang Sương đã bị Hắc Thủy Hào Hào cắn chết. Máu tươi không ngừng từ khóe miệng Hắc Thủy Hào Hào nhỏ xuống, khuôn mặt hắn dữ tợn nhìn Cơ Hạo bên này nhếch miệng cười, vừa nhai nuốt máu thịt Cùng Tang Sương, vừa hàm hồ tán thưởng: “Máu thịt tươi ngon, thật sự là hương vị vô cùng tốt! Này, cho thêm vài tên tiểu bạch kiểm da non thịt mềm để ta nhét bụng, được không?” Tiếng ‘Xì xì’ không dứt, trên mây đen phía trước Quỳ Môn, Hắc Thủy Huyền Xà thân thể cực lớn như ngọn núi nhỏ đắc ý hướng bầu trời thè lưỡi rắn. Mấy chục đại hán đầu trọc da đen đứng ở trên sóng nước, hung hăng hướng tới Hắc Thủy Hào Hào vung nắm đấm. Mấy đại hán đầu trọc rống to: “Hào Hào, đừng ăn nhiều quá, lưu lại mấy tên xương mềm để chúng ta thử hương vị một chút!” Hắc Thủy Hào Hào cười to ‘Cạc cạc’, hắn duỗi thẳng cổ dùng sức nuốt một cái, máu thịt Cùng Tang Sương tính cả áo lông vũ bạch phượng cùng nhau bị hắn nuốt xuống. Hắn đắc ý quơ quơ thân rắn dữ tợn đáng ghê tởm, nửa thân trên mấp máy một trận, một lần nữa biến hóa làm người. “Quỳ Môn, có chúng ta thủ, các ngươi một người cũng đừng hòng qua!” Hắc Thủy Hào Hào đắc ý nhặt lên loan đao của mình, đưa tay chỉ chỉ về phía sau: “Nhân tộc các ngươi, vẫn là ngoan ngoãn ngâm mình ở trong nước lũ, chờ ngâm mềm xương cùng sống lưng các ngươi, thì ngoan ngoãn khom lưng làm nô lệ cho chúng ta!” Cơ Hạo không lên tiêngs, hắn dùng lực vặn vẹo thân thể, chợt nghe tiếng vang thanh túy ‘Rắc rắc’, quanh thân thể hắn có kết giới bán trong suốt tương tự thủy tinh ầm ầm vỡ vụn. Vu chú của Cùng Tang Thánh bị Cơ Hạo bạo lực chấn vỡ, hắn lui hai bước, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tự Văn Mệnh cũng thở dài một hơi, hắn xoay người, giơ tay phải lên, cái bát sứ mẻ miệng trong tay vẽ ra một đường cong, xa xa bay về triền núi ngoài mấy trăm dặm phía sau, rơi chuẩn xác vào trong một cái vại sứ lớn chứa đầy nước. Trong vại sứ lớn tung tóe lên chút bọt nước, cái bát sứ hoàn hảo không tổn hao gì chìm vào vại sứ to. Đem cái bát sứ đưa về xong, Tự Văn Mệnh xoay người, hướng Cùng Tang Thánh chắp tay hành một lễ: “Cùng Tang thần Vu, đám yêu ma là hung tàn nhất...” Cùng Tang Thánh rất không khách khí ngắt lời Tự Văn Mệnh. Hắn phất phất tay, lớn tiếng quát: “Mỗ, không lẽ còn cần đám hậu sinh vãn bối các ngươi giáo huấn? Quân ngũ hung hiểm, trên chiến trường nào có không chết người?” Cười ngạo nghễ, Cùng Tang Thánh chắp tay sau lưng, tay áo thật dài che khuất đôi tay của hắn, Ở trong tay áo người ngoài không nhìn thấy, đôi tay Cùng Tang Thánh lộ gân xanh gắt gao siết chặt nắm tay. Ngầm hận không thể đem Hắc Thủy Hào Hào băm thành thịt vụn, ở mặt ngoài Cùng Tang Thánh lại thong dong, ra vẻ trấn định cười nói: “Cùng Tang thị ta có vô số tuấn ngạn so với Cùng Tang Sương ưu tú hơn trăm lần, vẻn vẹn một Cùng Tang Sương...” Hít sâu một hơi, Cùng Tang Thánh hầu như là một chữ một ngụm máu nói: “Vẻn vẹn một Cùng Tang Sương, chết rồi thì thôi, có tổn hại gì cho Cùng Tang thị ta?” Tự Văn Mệnh không thấy động tác hai tay trong tay áo của Cùng Tang Thánh, nhưng thần thức Cơ Hạo phóng ra ngoài, lại đem nhất cử nhất động của Cùng Tang Thánh nhìn rõ. Trong lòng hắn cười thầm, hung hăng rắc một nắm muối ở trên vết thương của Cùng Tang Thánh: “Đáng tiếc, nếu là thần Vu vừa rồi không cản trở bản hầu, Cùng Tang Sương cũng không đến mức bị kẻ địch... Nuốt.” Nặng nề thở dài một hơi, Cơ Hạo chắp tay sau lưng, ngửa mặt nhìn bầu trời lạnh nhạt nói: “Đáng thương, đáng thương, nghe nói người bị Hắc Thủy Huyền Xà cắn nuốt, ngay cả linh hồn cũng không siêu thoát? Chậc chậc, cũng không biết linh hồn bị hóa thành phân rắn là cảm thụ thế nào?” Khóe miệng Tự Văn Mệnh giật giật, hắn quay đầu nhìn về phía Quỳ Môn, một bộ dáng trầm tư không hé răng. Khuôn mặt Cùng Tang Thánh kịch liệt nhảy lên, hắn nhìn chằm chằm Cơ Hạo hồi lâu, chậm rãi giơ tay phải, thản nhiên nói: “Tài không bằng người, chết thê thảm hơn nữa cũng không trách được ai. Người đâu, nam nhi nào của Cùng Tang thị ta, nguyện ý chém yêu vật này?” Trên Kim Sí Đại Điêu, trong gần trăm thanh niên Cùng Tang thị xếp thành chữ Nhất, cả thảy năm thanh niên mặc bạch phượng vũ y giống hệt trên người Cùng Tang Sương lao ra, sốt ruột không chịu được hướng Hắc Thủy Hào Hào phóng đi. Hắc Thủy Hào Hào đột nhiên cười lên quái dị: “Ồ? Cùng Tang thị các ngươi chuẩn bị quần ẩu một mình ta sao? Còn biết xấu hổ hay không?” Cùng Tang Thánh khẽ biến sắc, chỉ vào năm thanh niên chửi ầm lên một trận. Năm thanh niên Cùng Tang thị nóng vội lập công đồng thời dừng bước, một đám nhìn nhau, vẻ mặt đồng thời biến ảo ngàn vạn, khóe mắt đuôi lông mày ý tứ đều là bảo huynh đệ nhà mình tránh đường, để mình đi kiến công lập nghiệp. Ngay lúc Cùng Tang Thánh nổi trận lôi đình, đám thanh niên Cùng Tang thị tranh nhau, xa xa một đám mây hai màu vàng xanh hỗn tạp cấp tốc hướng bên này trôi tới. Trên đám mây phạm vi khoảng trăm dặm kia, một ngọn núi nhỏ cao vài dặm đoan đoan chính chính đứng sừng sững, trên núi nhỏ có cổ mộc dày đặc, có tảng đá hình thù kỳ lạ, giữa gỗ đá điểm xuyết hơn một ngàn tòa cung điện lầu các to nhỏ tạo hình kỳ dị. “Bọn họ... Sao mà... Cũng đến đây?” Cùng Tang Thánh ngạc nhiên mở to mắt nhìn, lắp bắp chỉ vào một đám mây kia la lên. “Ồ? Hữu Sào thị?” Tự Văn Mệnh ngạc nhiên nói: “Hữu Sào thị am hiểu xây dựng thổ mộc, xây dựng các loại nhà cửa, xây dựng cung điện lầu các là hảo thủ hạng nhất, nhưng luận công phạt chém giết chiến trường, Hữu Sào thị không sở trường cái này nhỉ?” Hắc Thủy Hào Hào thì cầm loan đao cất tiếng cười to: “Ha ha, lại tới một đám nữa chịu chết? Ngay trước Quỳ Môn này, cho nhân tộc các ngươi chảy cạn máu đi!” Tiếng cười to của Hắc Thủy Hào Hào còn đang quanh quẩn trong không khí, trên ngọn núi nhỏ kia, một tòa thành lũy tinh xảo dài rộng chỉ ba mươi trượng, toàn thân dùng đá màu trắng dựng thành bay lên trời, mang theo một cơn gió dữ hướng Hắc Thủy Hào Hào bay qua. Trong núi nhỏ, một thanh âm trầm thấp hùng hậu truyền tới: “Cùng Tang Thánh, ngươi lão gia hỏa này cũng đến sao? Nhân tộc đối mặt nguy nan, Hữu Sào thị ta cũng không thể tụt lại sau người ta. Quỳ Môn này sao... giao cho Hữu Sào Ngu ta đến xử lý đi!” Không đợi Cùng Tang Thánh mở miệng, người tự xưng Hữu Sào Ngu đã cất tiếng cười lên: “Người đời đều nói, Hữu Sào thị ta không giỏi chém giết chinh chiến, hôm nay để người đời biết, Hữu Sào thị ta cũng không thiếu anh hùng hảo hán!” Tòa thành lũy nho nhỏ bay ra kia toàn thân phát sáng loá mắt, như một ngôi sao băng hung hăng đập về phía Hắc Thủy Hào Hào. Hắc Thủy Hào Hào kêu một tiếng quái dị, vung tay hướng thành lũy kia chém xuống một đao.