Vu Thần Kỷ

Chương 121

U cốc vô danh, trong cốc có một cái hố địa hỏa phun trào, quanh năm suốt tháng phun ra khói xanh lửa tím, lại càng luôn có nham thạch nóng chảy dinh dính từ trong cái hố phun trào ra. Nham thạch nóng chảy phun ra sau khi nguội đi, từ trong đó luôn có thể tìm được một ít thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, chỉ có thể sâu trong lòng đất mới có. Hơn nữa trong lỗ địa hỏa này, còn thỉnh thoảng có đôi chút hỏa chủng địa hỏa tiên thiên, hậu thiên phun ra, mà bất cứ một hỏa chủng nào, ở trong tay các tồn tại đỉnh cấp của Nam hoang, đều có thể luyện chế thành vu bảo trân quý. Cho nên, u cốc nho nhỏ này bị Chúc Dung thần quốc cắt làm lãnh địa trực thuộc, khoanh vòng ngàn dặm quanh u cốc, ở trong cốc xây dựng một chiến bảo nho nhỏ, hàng năm có trên trăm thần vệ ở đây thay phiên thủ vệ. Cơ Hạo mở hết tốc độ hướng u cốc chiến bảo chạy tới, dọc theo đường đi, hắn không ngừng thưởng thức bảo vật từ trên người ba tên ma quỷ kia thu được. Ba thanh phi đao đã bị Cơ Hạo đánh xuống dấu ấn thần hồn, sau khi phân biệt dùng một giọt tinh huyết ôn dưỡng, ba thanh phi đao đã hóa thành canh kim chi khí sắc bén dị thường, hòa hợp một thể với ba ngón tay của tay trái Cơ Hạo. Ngày thường, khí huyết Cơ Hạo chảy qua ngón tay, đều sẽ ôn dưỡng những phi đao này, dần dần tăng lên uy lực của chúng nó, làm sâu sắc liên hệ của Cơ Hạo với chúng nó. Năm rộng tháng dài, Cơ Hạo đối với những phi đao này tự nhiên có thể khống chế tự nhiên, như dùng tay vậy. Viên bảo châu nọ làm Cơ Hạo bị thương nặng cũng hóa thành một đám bạch khí trầm trọng, dung hợp với tay phải Cơ Hạo. Mỗi ngày nó cũng hấp thu một bộ phận khí huyết của Cơ Hạo ôn dưỡng bản thân, đồng thời viên bảo châu này cũng không ngừng phóng ra một tia khí tức trầm trọng trả lại cho Cơ Hạo. Cái khác không nói, chỉ qua một ngày thời gian, lực đạo nắm tay phải của Cơ Hạo đã so với nắm tay trái nặng hơn không ít, hơn nữa xương khớp tay phải rõ ràng so với tay trái chắc chắn hơn một mảng lớn. Sau khi dung hợp với viên bảo châu này, nắm tay phải của Cơ Hạo cũng có thể coi như binh khí nặng để đập người. Ở trên thân một thanh niên bị đánh chết cuối cùng, Cơ Hạo lục soát ra hai thanh phi kiếm dài năm tấc, sau khi tế luyện đơn giản, hai thanh phi kiếm này dung hợp với hai ngón tay cuối cùng của tay trái Cơ Hạo. Lúc này năm ngón tay tay trái Cơ Hạo va chạm lẫn nhau một cái, liền phát ra tiếng kim loại va chạm bén nhọn, nghe cực kỳ dọa người. Loại bí pháp đem bảo vật dung hợp với bản thân này, đến từ bí pháp tế luyện vu bảo các lão vu tế Hỏa Nha bộ truyền thụ. Đại Vu Nam hoang sau khi đạt được truyền thừa vu bảo cường đại, đều sẽ đem vu bảo hòa hợp một thể với bản thân, do đó khiến bản thân có được các loại uy năng thần kỳ. Cơ Hạ là như thế, Cơ Báo là như thế, thậm chí lúc trước Cơ Võ làm khó Cơ Hạo, hắn cũng làm như vậy. Bận rộn một đường, khi Cơ Hạo xa xa nhìn thấy u cốc vô danh phía trước hỏa khí bốc lên, tu vi hắn chưa gia tăng, nhưng sức chiến đấu lại bất tri bất giác tăng lên một mảng lớn. U cốc nho nhỏ, bởi vì quan hệ miệng địa hỏa phun, núi rừng xung quanh hàng năm khô cháy, khắp nơi đều có đá núi màu đỏ rực. Cho dù là mùa mưa, trong vài dặm phụ cận u cốc lại là một giọt mưa cũng không có, những mưa gió kia còn chưa tới gần đã bị miệng địa hỏa phun ra nhiệt độ cao làm bốc hơi rồi. Ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi ở trên u cốc, Cơ Hạo ở trong rừng rậm mùa mưa mấy tháng chợt từ trong màn mưa xâm nhập trong ánh mặt trời, hắn không khỏi nheo mắt, ngơ ngác đứng ở dưới ánh mặt trời, tận tình giang hai tay. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng thú rống truyền đến, hai con Độc Giác Hỏa Mã (ngựa lửa một sừng) gào thét tới, hai thần vệ trọng giáp cưỡi ở trên lưng ngựa lửa cầm cây giáo hình thù kỳ lạ, đầu giáo dài khoảng nửa trượng phun ra ánh lửa dài hơn một trượng, từ rất xa chỉ về phía chỗ yếu hại ở ngực Cơ Hạo. Thần vệ gương mặt cũng bị giáp mặt che ồm ồm quát: “Đứa nhỏ, nơi này không phải chỗ các ngươi chơi đùa. Nơi này là lãnh địa thần quốc, con dân Nam hoang các ngươi dám xông vào, đều là tội chết.” Một thần vệ ngữ khí hơi khách khí một chút, nhưng vẫn có thể nghe ra một tia kiêu căng cao cao tại thượng trong thanh âm hắn: “Xem ngươi tuổi không lớn, chúng ta cũng không làm khó dễ ngươi, nhanh rời khỏi đi! Trở về tìm người lớn nhà ngươi, hung hăng đánh ngươi mấy gậy, đừng gây tai hoạ cho bộ lạc nhà mình.” Cơ Hạo không hé răng, chỉ là lấy ra tấm lệnh bài thân phận nọ của Man Man. Hai gã thần vệ thân thể cứng đờ, ngẩn ngơ, sau đó phi thân từ trên ngựa lửa nhảy xuống, buông giáo, tháo mũ giáp, kính cẩn hướng Cơ Hạo quỳ một gối hành lễ: “Chúng ta tham kiến quý nhân, xin hỏi quý nhân có người phân phó?” Cơ Hạo tán thưởng nhìn hai thần vệ này, trên gò má bọn họ sinh ra vảy rồng rõ ràng, trên trán có hai đoạn sừng hươu nho nhỏ, hiển nhiên không phải nhân tộc thuần huyết. Bọn họ thân hình cao lớn dị thường, quỳ dưới đất cũng còn cao hơn Cơ Hạo nửa đoạn, bọn họ đứng lên chiều cao ít nhất ở trên dưới sáu thước! “Ta muốn đi Chúc Dung thần quốc, tìm Man Man có việc, còn mong mượn truyền tống trận pháp dùng một chút.” Cơ Hạo nói ra yêu cầu của mình. Các thần vệ cũng không từ chối hoặc là đưa ra nghi vấn gì, bọn họ rất dứt khoát mang theo Cơ Hạo bước vào chiến bảo, mở ra truyền tống trận nối thẳng nội địa trung tâm Chúc Dung thần quốc cho hắn. Dọc theo đường đi thần vệ đụng tới lúc nhìn về phía Cơ Hạo, trong ánh mắt đều tràn ngập sự kính sợ. Cơ Hạo biết, mình không đáng để các thần vệ này kính sợ, tất cả ưu đãi đều là khối lệnh bài này của Man Man mang đến. Địa vị Chúc Dung thần quốc ở trong lòng các thần vệ này hiển nhiên cao cao tại thượng, không có ai dám khiêu chiến uy nghiêm của cao tầng thần quốc. Truyền tống pháp trận màu đỏ rực, mượn dùng lực lượng địa tâm hoả mạch xây dựng thành phun ra ánh lửa chói mắt. Thân thể Cơ Hạo đột nhiên cứng đờ, một lực lượng khổng lồ đáng sợ từ bốn phương tám hướng nghiền ép tới, ép xương cốt toàn thân hắn vang lên ‘Rắc rắc’, thiếu chút nữa đã đem hắn nghiền nát toàn bộ. May mắn giáp trụ trên người lưu chuyển hào quang, triệt tiêu 99% áp lực cho Cơ Hạo, hắn lúc này mới miễn cưỡng sống qua áp lực đáng sợ đó. Không biết qua bao lâu, ánh sáng tan đi, áp lực biến mất, Cơ Hạo đứng ở trên một quảng trường thật lớn. Xung quanh nhiệt độ cao tuôn trào đánh úp lại, Cơ Hạo hoảng sợ nhìn bốn phía, đánh giá quảng trường khổng lồ, toàn bộ dùng ngọc tủy màu lửa đỏ trải thành bên người. Truyền tống pháp trận dài rộng gần ngàn dặm, pháp trận to nhỏ lấy hàng vạn để tính sáng tối bất định, không ngừng có đám đông người đi vào hoặc là đi ra khỏi một trận pháp. Trên bầu trời mấy ngàn con rồng lửa lượn vòng —— ngũ trảo cự long thật sự, cả người phun lửa. Bọn nó đạp mây lửa bay lượn ở không trung, trên lưng mỗi con rồng lửa, đều có mấy chục thần vệ thân khoác trọng giáp, cầm giáo đại kích, sau lưng đeo trường cung nỏ cứng ngồi. Các nơi trên quảng trường đều có từng đại đội thần vệ trọng giáp chạy qua lại, tiếng bước chân trầm thấp giống như tiếng trống trận, tuyên dương quyền khống chế tuyệt đối của bọn họ đối với nơi này. Không hề nghi ngờ, nếu có ai dám làm bậy ở trên quảng trường, hoặc là có kẻ địch mượn dùng truyền tống pháp trận xâm nhập, chắc chắn nghênh đón đả kích mang tính hủy diệt của các thần vệ kia. Như Cơ Hạo, hắn vừa mới từ trong truyền tống trận hiện ra thân hình, ít nhất mười cây giáo đã đâm vào trên người hắn, đầu giáo sắc bén dính sát da hắn, từng tia hơi nóng sắc bén khiến Cơ Hạo cứng ngắc cả người, không dám có chút dị động. Một lão nhân mặc trường bào màu đỏ rực tơ vàng dệt thành, dung mạo cổ sơ híp mắt đi tới trước mặt Cơ Hạo, đánh giá hắn cao thấp. “Lạ mắt, hương vị trên người cũng không đúng, không phải con dân thần quốc, là mọi rợ từ nơi nào lẻn vào?” “Bắt, nhốt vào quặng mỏ, làm khổ công cả đời.” “Tra xem là người nơi nào thất trách, để thằng nhãi này lẻn vào? Từ trên đến dưới, tất cả biếm làm chiến nô, người nhà bọn hắn, đưa hết vào quặng mỏ bán mạng trăm năm!”