Vũ Tập Ân

Chương 47 : Phiên ngoại-bát hoàng tử

Ta là bát hoàng tử của Đông Vũ quốc. Sinh ra trong nhung lụa nhưng cuộc sống không yên bình. Vì tranh đấu ghen ghét hậu cung mà ta làm vật hi sinh. Năm ta 10 tuổi ta từng nghĩ rằng mình chỉ chờ chết. Đến khi thất hoàng huynh đến, cuộc đời ta đột ngột thay đổi. Ta lại trở thành bát hoàng tử được người người hầu hạ. Thất ca và cửu đệ đội ta thực tốt. Phụ hoàng cũng đôi lần hỏi han ta. Ta những tưởng mình nằm mơ. Cuộc sống mới của ta bắt đầu. Ta hưởng vinh hoa phú quý của một hoàng tử, hưởng ôn nhu chăm sóc từ huynh đệ, vậy là đủ. Ta nghĩ mình cứ sống như vậy đến cuối đời cũng được. Đến khi ta gặp được hắn. Lần đầu hắn xuất hiện trước mặt ta, ánh mắt ta đã không rời được hắn. Nụ cười của hắn rất ôn nhu, chứa nhiều yêu thương. Từ lúc ấy, ta không kiềm lòng được mà trong tim nảy sinh ra một mần cây tinh yêu khó bỏ. Hắn nhớ rõ câu đầu tiên nam nhân ấy nói với hắn “ Đệ đệ này là bát đệ đi, ta là Vũ Thiên Nguyệt, đệ cứ gọi ta là ca ca.” “ Ân. Đệ là Vũ Ngọc Danh.” Ta mỉm cười đối hắn nói. Ánh mắt ta không thể li khai hắn, từ giây phút đó, ta biết mình vô vọng. Bởi ánh mắt đại ca nhìn thất ca, ta có thể hiểu. Đó là sâu sắc quyến luyến cùng nhớ thương. Ta quay mặt đi mỉm cười tự giễu, có lẽ nên từ bỏ tình cảm này thì hơn. Nhưng có những thứ mới bắt đầu đã không thể từ bỏ. Dù ta biết hắn yêu đơn phương người kia, nhưng ta vẫn không dằn lòng được càng thêm yêu hắn, quyến luyến hắn. Ta thực ngốc nghếch. Năm năm trôi qua, phụ hoàng từ bỏ đế vị nhường ngôi cho hắn. Ta biết, phụ hoàng cũng thất ca là quan hệ gì. Ta cũng biết, ngày hai người ấy rời đi, hắn có đau thương cũng quyến luyến. Không lâu sau hắn lập hậu. Các hoàng tử được phong vương đều dọn ra ngoài cung, riêng ta thì không. Ta ương ngạnh muốn ở trong cung. Ta nói hắn ta sợ cô đơn. Hắn cũng chỉ cười đáp ứng ta. Ta cười khổ, tại sao tim nói dứt mà lại không thể dừng lại a. Vẫn cứ tâm niệm rằng cố gắng nhìn hắn một ngày nữa thôi. Sức khỏe ta vài năm nay đã hồi phục rất nhiều, ta chăm chỉ đọc sách, mong giúp đỡ hắn chút gì đó. Nhìn hắn mệt mỏi vì triều chính, ta cũng không an lòng. … Thời gian cứ thế dần trôi đi, hắn không nạp thêm phi, chỉ có một mình hoàng hậu. Người đời nói hắn chung tình với nàng, ta lại biết, hắn chung tình với người nào. … Hai năm sau, hoàng hậu khó sinh mà mất. Đứa nhỏ sinh ra yên bình nhưng nàng thì ra đi mãi mãi. Nhìn hắn thương tâm nhìn đứa nhỏ, ta quyết định thay hắn chăm sóc cho nó. Đây là con hắn, là huyết mạch của hắn, tự tay chăm sóc dạy bảo nó, có lẽ ta tự an ủi được một phần nào chăng. Mỗi lần phụ hoàng cùng thất đệ tiến cung, hắn luôn cười rất vui vẻ. Ta cảm thấy nhói đau, sắc mặt lúc ấy thật khó coi. Ta biết, ta thực ích kỉ. Nhưng ta ghen tị với thất ca. Có được tình yêu mà ngày đêm ta tâm niệm. Hắn nhìn ta sắc mặt khó coi, ôn nhu hỏi ta, còn tự mình dẫn ta về tẩm cung. Ta nhìn hắn một người cô đơn đi về, ta bất giác đau đớn. Tại sao ta không thay thế được người trong lòng hắn. … Đứa nhỏ lớn lên, ba tuổi bắt đầu tập nói . Câu đầu tiên nó gọi rõ ràng nhất là phụ hoàng cùng hoàng thúc. Ta mỉm cười ôm lấy đứa nhỏ vào lòng. Con hắn a, cũng là con ta. Dù chỉ là ta tự mình nghĩ vậy. … Hắn nói ta nên thành thân, ta trân trối nhìn hắn. Hắn lại ôn nhu cười, xoa đầu ta như hài tử. “ Ta không cần.” “ Danh nhi, ngươi đã gần 20, chẳng lẽ không thành thân sao?” “ Ta …” ta nước mắt lưng tròng. Ta không cần nữ nhân khác ở cùng nhau. Cứ để ta bên hắn không được sao? “ Danh nhi, ngươi đừng khóc. Ca ca sai rồi. Ca ca sẽ không nói ngươi nữa.” “ Ca ca …” Ta lặng nhìn hắn. Nhìn hắn ôn nhu đối đãi ta, ta nhịn không được khẽ chạm lên khuôn mặt hắn. Hắn hơi cứng người lại vì hành động của ta. Ta lấy hết dũng khí hôn lên môi hắn. Cảm giác lành lạnh từ môi hắn chạm vào môi ta. Hắn đẩy ta  ra, nhìn ta nghi hoặc. Ta bi thương nhìn hắn “ Ta không thể. Ta yêu ca ca.” Ta nức nở nói, quay mặt đi, ta không muốn thấy ánh mắt hờ hững của hắn. Thà tự lừa dối còn hơn chấp nhận. Nhưng hắn xoay mặt ta đối diện với khuôn mặt ôn nhu của hắn. Hắn nói cẩn thận. “ Đệ vừa nói gì? Danh nhi?” Ta cắn cắn môi, dù sao cũng đã nghe, không phải sao. Ta đối mặt với hắn, khẽ nhắm mắt nói “ Ta nói ta yêu ca ca.” Ta cảm giác hắn vuốt nhẹ lên đôi mắt đang nhắm của ta. Ta khẽ run rẩy lông mi. Một lần nữa môi hắn nhẹ nhàng chạm vào môi ta. Ta hoảng hốt mở mắt, hắn ôn nhu nhìn ta. “ Ca … ca”. Ta lắp bắp nói. “ Danh nhi không hối hận chứ?” “ Vì sao … ca … chẳng phải …ca yêu …” Hắn sững người nhìn ta, rồi như hiểu ý nói “ Danh nhi nhìn ra sao?” Ta gật đầu đau xót. “ Ngốc nghếch. Tình yêu vô vọng sẽ có ngày thay đổi. Nếu ta có hắn, ta nguyện cùng hắn từ bỏ mọi thứ, lui về nơi bình an mà sống. Hàng ngày, cùng hắn thức dậy, cùng hắn đi dạo, cùng hắn tâm sư. Đêm đến, cùng hắn ngồi ngốc ngắm trăng thưởng hoa đạn đàn. Nhưng nếu không thể có hắn, tim ta cũng sẽ thay đổi.” “ Ca ca?” Ta nghi hoặc nhìn hắn. Hắn vẫn ôn nhu nói “ Danh nhi thật ngốc. Ngươi thật không hiểu những năm nay ta hướng đến ai sao?” Ta lắc đầu mờ mịt. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn ta. Ôn nhu mềm mại ôm chặt ta vào lòng. “ Có một người hàng ngày cũng ta thức đêm, chong đèn giúp ta, ngồi bên ta tâm sự. Chia sẻ bớt gánh nặng trên vai ta. Ánh mắt cũng không rời khỏi ta. Danh nhi, ngươi có biết đó là ai không?” Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu, đó là ta? “ Danh nhi, ta yêu ngươi.” Ta khóc, giọt nước mắt mằn mặn rơi xuống má ta. Hắn ôn nhu liếm đi giọt nước mắt trong suốt ấy. Thì thầm hỏi ta “ Danh nhi không hối hận bên ta cả đời chứ?” “ Không hối hận.” Ta nhẹ giọng trả lời, lòng tràn ngập hạnh phúc. Hắn ôm lấy ta, cùng nhau dây dưa. … Thời gian trôi rất mau, đứa nhỏ của hắn ngày một trưởng thành. Hắn gọi ta là “ thúc thúc”. Ta mỉm cười nhìn nó hiện tại đã là một vị đế vương anh tuấn. Hắn ngồi bên ta, nắm lấy tay ta cười ôn nhu như bao năm trước. “ Danh nhi, muốn đi đâu?” Ta đáp “ Miễn là nơi đó có ngươi.” Đứa nhỏ quay sang nhìn hai chúng ta, mỉm cười trêu tức. Hạnh phúc thật đơn giản nếu ngươi biết nắm lấy.