Vũ Nương Thập Phu
Chương 60 : Ban đêm tìm hiểu Vũ hoa các
Hôm nay Cơ nhi không có tâm trí để luyện công, đi theo đằng sau Tinh Kim, tình cảnh ngày trước hoàn toàn thay đổi, Tinh Kim sợ nàng mệt nhưng khuyên như thế nào Cơ nhi cũng không dám ở một mình.
Sau bữa tối Phạm Thu Nham vẫn chưa trở về, Tư Đồ Dật phi thường lo lắng, Cơ nhi cũng lo lắng hẳn lên, nếu như Phạm Thu Nham gặp chuyện không may thì nàng làm sao bây giờ.
” Vũ hoa các ở chỗ nào vậy?” Cơ nhi hỏi Tư Đồ Dật “Phạm ca ca sẽ không gặp chuyện xấu chứ?”
Vẻ mặt Liễu Tinh Kim âm trầm nói “Long Khiếu Thiên đê tiện vô sỉ, các ngươi sao lại tin hắn!”
” Tinh Kim, chính vì không tin hắn mới đi Vũ hoa các thám thính tin tức Nhan ca ca, vì sao đã nửa ngày mà còn chưa trở về, thật là sốt ruột muốn chết!” Cơ nhi đi lòng vòng trong phòng.
” Các ngươi! Haiz, Vũ hoa các có thể tùy tiện đi sao? Các chủ kia tính cách cổ quái, làm việc tùy hứng, ở kinh thành ta có đi qua một lần, thiếu chút nữa mất mạng đi ra, haiz!” Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Tinh Kim đen thui.
“Ặc, mở cửa buôn bán mà không chút lễ độ à?” Cơ nhi không hiểu.
“Vũ hoa các là một chi của Hắc Ám hội nhất nhìn trong hắc đạo, mà Hắc Ám hội căn bản không thiếu tiền, Vũ hoa các nói là mở rộng cửa buôn bán thay người trừ ưu nhưng thật ra chỉ là lấy cớ, chỉ có người bọn họ muốn giết mới tiếp nhận chức vụ đi giết, nhiệm vụ bình thường cũng không tiếp, hơn nữa đưa ra giá trên trời thì có mấy người có thể đi? Nếu như chọc giận Các chủ kia thì tính mệnh khó giữ được” Tinh Kim một hơi nói rất nhiều.
“A, có người kiêu ngạo như thế hả?” Cơ nhi kêu sợ hãi.
“Không phải kiêu ngạo mà là bọn họ có tiền vốn, bang chủ Hắc Ám hội tư cách bí ẩn, thế lực cường đại, ngay cả quan phủ cũng không quản chuyện bọn họ” Tinh Kim lạnh lùng giải thích.
“Trời ạ, vậy Phạm ca ca chẳng phải rất nguy hiểm? Tinh Kim, hay là chúng ta đi coi thử?” Cơ nhi lo lắng nói.
Khuôn mặt Liễu Tinh Kim càng lạnh hơn, mà vẻ mặt Tư Đồ Dật hổ thẹn, hắn cũng không ngờ Vũ hoa các lại quỷ dị như vậy.
“Tinh Kim ~ đi xem nha, chúng ta không đi vào mà chỉ ở ngoài nhìn thôi, nha?” Cơ nhi làm nũng lắc lư cánh tay hắn, Tinh Kim nhìn khuôn mặt nàng đang khẩn cầu, bộ dạng làm nũng như muốn chảy nước, trong đôi mắt nổi lên nhu tình khó phát hiện.
“Cơ nhi đừng đi, nếu như ngay cả các ngươi cũng gặp chuyện không may thì tâm ta không chịu nổi” Tư Đồ Dật đã sắp áy náy mà chết, giãy dụa muốn rời giường.
“Ai nha Tư Đồ ca ca, huynh đừng bước xuống, hiện tại là thời gian quan trọng nhất, nếu như vết thương tái phát sẽ rất phiền phức, mau nằm xuống, chúng ta chỉ đi dạo ngoài cửa không sao đâu, trước nửa đêm nhất định trở về” Cơ nhi lập tức đỡ lấy hắn.
“Cơ nhi ngươi, ngươi nói Tư Đồ ca ca phải cảm tạ ngươi sao cho tốt đây” Trong lòng Tư Đồ Dật cực kỳ khó chịu.
“Cảm tạ gì chứ, sau này huynh phải đi theo Cơ nhi làm nhạc công của Cơ nhi là thì tốt rồi, được rồi huynh nằm nghỉ đi, chúng ta đi đây” Cơ nhi nhìn hắn cười dịu dàng, lôi kéo Liễu Tinh Kim rời khỏi.
Trong viện, vẻ mặt Liễu Tinh Kim không muốn nàng đi, Cơ nhi chu miệng nói “Tinh Kim không thương Cơ nhi, Cơ nhi đã đem thứ quý giá nhất của nữ nhân cho ngươi, ô ô, ngươi tuyệt không thích Cơ nhi” Nói xong giả bộ lau nước mắt.
Khuôn mặt Liễu Tinh Kim hơi nóng lên, nhìn nàng làm bộ ủy khuất mà thở dài bất đắc dĩ nói “Nàng đã ăn chắc ta rồi” Ý tứ chính là không thể không đầu hàng.
“Ha ha, Cơ nhi chỉ biết Tinh Kim hay nhất, muah~”Cơ nhi mặt mày rạng rỡ ôm lấy hắn thơm lên môi hắn, làm ặt Tinh Kim càng đỏ hơn.
“Ta đi là được rồi, nàng lưu lại” Tinh Kim xấu hổ nhìn nàng.
“Không được, ta phải đi theo huynh, huynh là nam nhân của ta rồi, với lại ở một mình ta sợ lắm” Cơ nhi biễu môi.
Trong lòng Liễu Tinh Kim ‘ầm’ một tiếng, núi băng bị hòa tan triệt để, câu nói huynh là nam nhân của ta rồi khiến hắn kích động vạn phần.
“Cơ nhi” Hai tròng mắt Liễu Tinh Kim u ám thâm thúy, yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thuần mỹ của nàng.
“Được rồi, đừng có sến quá, thay quần áo thôi” Cơ nhi lập tức lôi kéo hắn chạy về trong phòng, khóe miệng Liễu Tinh Kim bỗng nhiên rút vài cái, bẹp bẹp môi.
Nửa khắc sau (7-8 phút) Cơ nhi và Tinh Kim chuẩn bị hoàn tất, biến mất trong đêm đen.
Vũ hoa các tọa lạc tại bờ sông Tần Hoài, một tòa tiểu lâu kiến trúc ba tầng độc lập, sân đằng sau nối thẳng với sông Tần Hoài, ba chiếc thuyền lớn đang ở bến. Trước từng gác lầu treo đèn lồng cao cao đỏ thẫm, hai bên là hàng dương liễu được trồng thẳng hàng, ngắm phong cảnh từ xa quả thật khá đẹp nhưng Cơ nhi cũng không có hứng thưởng thức, trao đổi ánh mắt với Tinh Kim rồi nghênh ngang đi tới đại môn, trải qua thương lượng, Cơ nhi chuẩn bị trực tiếp tới cửa hỏi người.
“Đứng lại! Vũ hoa các không phải chỗ tiểu cô nương như ngươi có thể tùy tiện tới” Một gã toàn thân đồ đen trẻ tuổi lập tức rút kiếm ngăn lại, vẻ mặt hung thần ác sát.
“Ha ha, mở rộng cửa buôn bán lẽ nào có sinh ý mà không tiếp?” Cơ nhi ăn mặc rất đẹp, một thân màu đỏ tay áo rũ dài, thắt lưng thêu hoa màu trắng, trong tay có cây quạt tròn mỏng họa hình hằng nga múa dưới trăng, tóc dài thướt tha cột lên một lọn nhỏ được cố định bằng cây trâm màu đỏ, cả người quyến rũ mang theo vẻ thanh thuần, cử chỉ ưu nhã, âm thanh mềm nhẹ giống như tiểu thư khuê các. Mà Tinh Kim vẫng là hộ vệ của nàng, áo đen quần đen, hé ra khuôn mặt tuấn tú vĩnh viễn lạnh như băng.
“Hử, chẳng lẽ là tiểu cô nương tới đây bàn chuyện làm ăn?” Hộ viện trẻ tuổi kinh ngạc một chút.
“Đương nhiên, không lẽ bản tiểu thư ăn no không có gì làm, nửa đêm tới địa phương quỷ quái này đi dạo à?” Khuôn mặt Cơ nhi lạnh lùng, cây quạt trong tay vung vẩy.
Hộ viện trẻ tuổi hừ một tiếng nói “Vậy cô nương chờ ở đây” Nói xong đi vào thông báo.
Cơ nhi bẹp miệng, lúc này mới nhìn xung quanh phát hiện quang đây lại không có thêm tòa nhà nào hết, không khỏi hiếu kỳ nói “Tinh Kim, quanh đây sao không có nhà cửa nào khác vậy, lẽ nào xung quanh đều là địa bàn Vũ hoa các?”
“Vũ hoa các chỗ nào cũng thế, kinh thành cũng như vậy, nghe nói lúc mới xây thì xung quanh có nhà khác nhưng về sau thường chết người làm họ sợ rồi rời khỏi, lâu ngày thừa lại một mình nó.”
“Trời ạ, lẽ nào người khác cũng không biết là bọn hắn làm? Chuyện này quá rõ còn gì.”
“Rất rõ ràng nhưng mà không chứng cứ, còn nữa thế lực bọn họ lớn, ai dám đắc tội?”
“A, lẽ nào hoàng thượng cũng không để ý?” Cơ nhi nghĩ thầm mình mới giết một người mà đã sợ muốn mất nửa cái mạng, bọn họ đúng là như đang giết gà í, xem ra mạng người ở cổ đại thật sự không đáng tiền.
“Quỷ biết, mọi người chỉ biết là hậu thuẫn Vũ hoa các là Hắc Ám hội, ngay cả triều đình đều kiêng kỵ, hay là hai bên có cấu kết cũng không chừng! Hừ!” Trong thanh âm Tinh Kim còn kèm theo tức giận, hiển nhiên là rất ghét Vũ hoa các này.
Cơ nhi lôi kéo bàn tay to của hắn, nhíu mày nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, thầm nghĩ nam nhân này vì báo thù nhất định đã ăn không ít.
Đúng lúc này, tên kia hộ viện trẻ tuổi kia bước nhanh đi tới.
“Thật ngại! Chủ tử sáng sớm mới vừa về nói rằng hắn còn chưa nghỉ ngơi đủ, ai cũng không gặp! Hai vị mời trở về đi!” Hộ viện nói giọng đe dọa.
“Cái gì! Nghỉ ngơi một ngày đêm vẫn chưa đủ? Kiêu ngạo quá đấy! Ngươi đi nói với hắn, bản tiểu thư ra giá mười vạn hai, sinh ý này hắn có làm không!” Cơ nhi nổi bão, đồ kiêu ngạo quá đáng.
Hộ viện trẻ tuổi kinh hãi, có hơi nghi ngờ nhìn Cơ nhi, khóe miệng Cơ nhi cười nhạt lấy từ trong lòng xấp ngân phiếu một vạn hai mà Tần Chân cho, “Đây là lễ gặp mặt cho hắn!” Kỳ thật Cơ nhi không dám xài tiền của người chết.
“Ta, ta đi hỏi lại đã!” Nam tử trẻ tuổi thấy Cơ nhi hào khí như thế, vội vã nhận lấy xấp ngân phiếu xoay người chạy đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ nhi bởi vì tức giận mà đỏ lên, Liễu Tinh Kim kéo tay nàng lại.
“Cô nương, mời vào trong” Hộ vệ trẻ tuổi chạy đi ra, lần này trên mặt thay bằng vẻ tươi cười.
Cơ nhi lạnh lùng châm chọc nói “Hóa ra cũng là một người yêu tiền, còn tưởng rằng thanh cao lắm đấy” Nói xong thì đi vào trong.
Viện trước có núi giả cùng hoa cỏ, mùi thơm ngát lan tỏa, phòng khách rường cột chạm trổ xanh vàng rực rỡ.
“Tiểu thư, chủ tử ở bên trong, mời cô đi vào, vị nhân huynh này mời ở bên ngoài nghỉ ngơi” Liễu Tinh Kim bị hai gã hắc y hộ viện ngăn lại, mời trà trong đại sảnh.
Tinh Kim sửng sốt nhìn về phía Cơ nhi, Cơ nhi nhìn hắn mỉm cười nói “Không sao đâu, người ta đang ra vẻ cao giá thôi, ta có việc sẽ gọi ngươi, đừng lo lắng” Nói xong đi theo hộ viện vào trong.
Liễu Tinh Kim nắm tay ghế, ngồi ở ghế gỗ lim phòng khách, mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, lúc này đây hắn quyết không thể bỏ qua âm thanh của Cơ nhi dù một chút xíu.
Cơ nhi theo hộ viện đi vào sâu bên trong, đi qua tiểu, trực tiếp đi tới thuyền lớn bên bờ sông, ám ảnh từ chuyện cũ khiến cả người nàng run lên.
“Cô nương, mời vào trong” Hộ viện giúp nàng dời đi cửa gỗ khoang tàu khắc hoa mẫu đơn.
Cơ nhi lấy lại bình tĩnh cất bước đi vào, còn chưa kịp nhìn cảnh tượng bên trong, cửa gỗ đằng sau đã bị đóng lại, dọa nàng nhảy dựng lên.
“Cần gì đóng mạnh thế, chẳng lẽ sợ người ta thấy hả!” Tiếng chửi bới lập tức xuất khẩu trôi chảy.
“Cô nương nghĩ buôn bán giết người có thể gặp người à” Bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp khêu gợi, Cơ nhi quay đầu vừa nhìn nhất thời hai mắt hoảng sợ đủ kiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tới cực điểm.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
145 chương
11 chương
71 chương
57 chương