Vũ Nương Thập Phu

Chương 53 : Giải xuân dược

Chỉ thấy Tần Chân trợn to mắt kinh hoàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị dục hỏa thiêu đỏ của Cơ nhi, cả người chậm rãi ngã ra sau, trên cổ bị một phi đao mỏng như cánh ve cắt đứt động mạch chủ, máu đỏ phun ra ồ ồ. Trên người Cơ nhi lập tức bị máu tươi nóng hổi bắn tung tóe, nàng rất nhanh ngồi dậy kinh hách nhìn thân thể Tần Chân giựt giựt vài cái rồi tắt thở, hóa ra trong giày vải nàng ẩn dấu phi đao, đây là nàng để ngừa vạn nhất, bởi vì cổ đại cao thủ nhiều nên nàng chuẩn bị phòng khi cần đến, mắt vừa thấy Tần Chân bắt được chân nàng cường thế đáng sợ, trong lòng nàng quýnh lên giựt ngang chân, đem vũ khí bí mật của mình xuất ra, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng nhưng không ngờ rằng lại giết chết Quốc cữu gia. ” Tinh Kim!” Cơ nhi hoảng sợ kêu to lên, máu huyết toàn thân sôi trào tới cực điểm, nàng bất chấp áo ngực mất trật tự, quần lót rách nát, cả người đầy máu, lảo đảo đứng dậy vọt ra. Lúc này Liễu Tinh Kim và a Cửu đã đánh tới lầu ba, khóe mắt hai người thoáng nhìn hình dạng Cơ nhi đều bị dọa ngây người, cả hai đều ngừng tau, Liễu Tinh Kim là vạn phần kinh hoàng, mà sắc mặt a Cửu trắng xanh. ” Tinh Kim, ta, ta không cẩn thận đã giết Quốc cữu gia” Cơ nhi sợ đến hai chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, cái lạnh trên sàn nhà lập tức khiến nàng nằm úp sấp xuống, trong lòng sợ hãi lại bị nhiệt lửa làm cả người phi thường khó chịu, muốn mượn cảm giác mát lạnh của sàn nhà hạ nhiệt. ” Cái gì!” A Cửu lập tức nhảy dựng lên bắn về phía sương phòng, vừa thấy bên trong vũng máu là Tần Chân đang trần truồng thì mặt không có chút máu, không biết làm gì. “Cơ nhi, chuyện gì xảy ra?” Liễu Tinh Kim cũng lắc mình nâng dậy Cơ nhi trên sàn nhà, bộ dạng Cơ nhi rách nát khiến hắn kinh hãi. “Tinh Kim, ta, ta trúng xuân dược!” Cơ nhi lập tức níu cánh tay Liễu Tinh Kim, không hề muốn buông ra. “Cái gì! Súc sinh!” Liễu Tinh Kim quay đầu thấy tình cảnh buồn nôn của Tần Chân bên trong, trong lòng nhất thời thấy căm giận ngút trời, chỉ cảm thấy Tần Chân chết chưa hết tội, nhìn bóng lưng a Cửu cứng đờ đột nhiên tinh mâu tối sầm lại, kiếm sắc rời tay bay tới xỏ xuyên qua lưng a Cửu, đâm thấu ngực. “Ngươi, các ngươi thật quá to gan….” A Cửu xoay người lại, lời còn chưa dứt cũng đã ngã xuống gần Tần Chân, chết không nhắm mắt. “Cơ nhi, ngươi cố nhịn chút đã!” Liễu Tinh Kim không còn hơi sức quản nhiều như vậy, cũng may trên thuyền đã không có người khác , hắn nhấc Cơ nhi lên bay nhanh chui vào khoang thuyền, để cả người nàng ngâm trong lu nước. “Cơ nhi, ngươi đứng ở đây đừng đi đâu, ta đi trước xử lý thi thể” Liễu Tinh Kim đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, giết Quốc cữu gia là đại sự tru di cửu tộc. Bị nước lạnh vây quanh khiến Cơ nhi thanh tỉnh một chút, kinh hoàng khóc rống lên, “Tinh Kim, làm sao bây giờ, ta, ta giết người!” Trong lòng Cơ nhi cực kỳ sợ hãi, trong đầu nghĩ đến hai mắt lồi lên của Tần Chân, bộ dạng chết không nhắm mắt, sợ đến toàn thân run rẩy. “Đừng, đừng lo lắng, ta sẽ xử lý!” Liễu Tinh Kim nói xong lập tức chạy ra ngoài, trong lòng hắn cũng kinh hoảng vạn phần, nhưng hắn biết mình không thể để Cơ nhi gặp chuyện không may. Liễu Tinh Kim đem thi thể Tần Chân và a Cửu cột vào cùng nhau, sau đó dùng nước tẩy rửa vết máu đáng sợ kia, thu thập thỏa đáng đợi đêm tối xuống, hắn không thể để bất luận kẻ nào phát hiện việc này, mà hiện tại lo lắng duy nhất chính là người chèo thuyền trung niên đã nhảy xuống, nhưng mà đã không quản được nhiều như vậy, kéo dài được bao lâu thì kéo. Xử lý xong tất cả cả người Liễu Tinh Kim đã thấm ướt mồ hôi, đi tới mái chéo cố sức lay động đem thuyền rời xa bờ thêm chút. Dưới khoang thuyền, nước lạnh trong lu đã ức chế không được xuân dược trong thân thể Cơ nhi phát tác, ngay cả nước lạnh đều bắt đầu chậm rãi ấm lên. “Tinh Kim, Tinh Kim!” Cơ nhi không muốn chết, lúc này nàng chỉ có Tinh Kim có thể cứu nàng. Liễu Tinh Kim nghe thấy tiếng gọi, lập tức buông mái chèo, nhảy xuống khoang thuyền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Cơ nhi đã thành màu đỏ thẫm, không khỏi thất kinh. “Tinh Kim, cứu ta!” Cơ nhi lập tức đứng dậy ôm cổ Liễu Tinh Kim, miệng nhỏ nhiệt tình hôn lên môi Tinh Kim. Liễu Tinh Kim ôm thân thể trơn truột bước ra từ nước mà cả người nhất thời cứng còng. “Tinh Kim, cho ta, mau cho ta!” Cơ nhi chịu không nổi, đôi tay nhỏ bé bắt đầu xả y phục Liễu Tinh Kim, cả người giống như rắn nước cuốn lấy Liễu Tinh Kim. “Cơ nhi, ta, ta, a” Khuôn mặt tái nhợt của Liễu Tinh Kim rốt cuộc có huyết sắc, tay Cơ nhi đã cường thế mà luồn vào trong quần khố của hắn, khiến tiểu đệ hắn đứng lên. “Tinh Kim, đừng xấu hổ, nếu không cho ta, Cơ nhi sẽ chết” Đầu Cơ nhi hiển nhiên bị nước lạnh làm tỉnh táo, lúc này còn thẹn thùng gì chứ, tình thế không cho phép Liễu Tinh Kim kéo dài. Liễu Tinh Kim cũng biết trên thuyền chỉ có một nam nhân là hắn, nếu như hắn không Cơ nhi thì Cơ nhi hẳn phải chết, huống chi trong lòng hắn không hề muốn để Cơ nhi chết, bàn tay to nâng lên eo nhỏ Cơ nhi, ôm nàng làm cho phía sau lưng của nàng dựa vào boong thuyền. Những nụ hôn đầy lửa nóng khiến dục hỏa bốc cháy lên, quần áo còn sót lại trên người Cơ nhi không cánh mà bay, cả người ướt đẫm trơn mịn không tì vết khiến tiểu đệ Tinh Kim bành trướng tới cực điểm, rất nhanh cởi xuống quần áo và đồ tùy thân rồi ôm lấy Cơ nhi. Cặp đùi đẹp của Cơ nhi lập tức quắp lấy trên thắt lưng Tinh Kim, Tinh Kim biết nàng sớm nhịn nhịn không được, đem tiểu thân thể của nàng đột nhiên trầm xuống. “A, đau quá!” Cơ nhi ngẩng đầu lên, kêu thảm thiết ra tiếng, nước mắt tuôn trào, máu xử nữ lặng yên rớt xuống. Liễu Tinh Kim vô cùng thương tiếc, lập tức dùng môi bao trùm miệng nhỏ của nàng, đưa lưỡi nhiệt liệt khuấy đảo như sóng lớn bên trong miệng nàng, làm cho lực chú ý của nàng dời đi, dừng lại chờ nàng thích ứng khiến Liễu Tinh Kim mồ hôi như mưa, thẳng đến Cơ nhi chậm rãi thả lỏng. Di chuyển chậm rãi bắt đầu, cũng làm cho trống rỗng trong cơ thể Cơ nhi được nhồi từ từ. “Ưm a…” Biểu tình vừa thống khổ vừa vui thích trên mặt Cơ nhi làm cho Tinh Kim triệt để yên tâm, bắt đầu thả ra nhiệt tình trong cơ thể hắn. Hai bóng người ôm nhau trong khoang thuyền hôn ám, dây dưa, trận trận gầm nhẹ, thở gấp liên tục, hình như hoàn toàn không nhớ rõ bọn họ vừa mới giết người ngay trước đó. Trời dần dần tối hẳn, trong khoang thuyền trong khoang thuyền thấy không rõ lắm, Cơ nhi ngượng ngùng tựa ở trong lòng Liễu Tinh Kim thở gấp, nghe tiếng tim đập nhanh từ Liễu Tinh Kim, trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại. “Tinh Kim, cảm tạ ngươi” Cơ nhi nhẹ giọng nói, đôi mắt sáng mở to trong bóng tối nhìn hai tròng mắt sáng như ngọc của Liễu Tinh Kim. Liễu Tinh Kim sửng sốt, lập tức nheo mắt nhìn nàng, nữ nhân bình thường trải qua loại chuyện này thường phản ứng thế này sao? “Tinh Kim, chúng ta giờ phải làm gì? Phải đi tự thú sao?” Cơ nhi nghĩ tới mình không cố ý giết Tần Chân, hỏi thử xem.