Vũ Nương Thập Phu
Chương 41 : Phản ứng
Cơ nhi cùng Liễu Tinh Kim sóng vai đi trên con đường mờ tối, hai cái bóng một lớn một nhỏ, một ột thấp thản nhiên đan vào nhau, nhìn qua cũng tương đối hài hòa.
” Tinh Kim, ngươi thấy Phạm công tử thế nào?” Cơ nhi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng trong đêm đen.
” Ngươi muốn nói mặc nào? Tướng mạo? Tài hoa?” Liễu Tinh Kim nhếch môi.
” Hắn trưởng thành rất được, giống một tiên nhân, há há” Cơ nhi nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú đẹp như bạch ngọc thì cười trộm trong lòng, nhìn thích thiệt.
” Hừ! Ngươi coi trọng tên tiểu bạch kiểm* đó hả?” Tinh Kim phát hiện trong lòng mình chua loét.
” A?” Đầu Cơ nhi lập tức đầy hắc tuyến, không ngờ Tinh Kim cũng có thể nói ra ba chứ tiểu bạch kiểm, “Gì mà tiểu bạch kiểm, khó nghe thế? Muốn nói tiểu bạch kiểm thì Vương gia còn giống hơn. Ta đang nói về tài hoa, chúng ta đã kiếm được bảo vật, hắc hắc.”
“Là ngươi kiếm được bảo vật” Tinh Kim lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ách, hì hì, ta và ngươi là người một nhà rồi” Cơ nhi lấy lòng kéo kéo cánh tay cường tráng của hắn, Tinh Kim muốn giãy ra nhưng thật ra trong lòng cũng hơi tiếc, hai người cứ cù cưa như thế mà về tới Tuyết Viện.
Vừa định tách ra trở về phòng của riêng mình thì đột nhiên nghe tiếng mái ngói nóc nhà bị bể, Tinh Kim biến sắc, lập tức ôm lấy Cơ nhi nhảy lên xà nhà trong phòng khách.
“Có người tới”Tinh Kim vừa nghe tiếng bước chân kia liền biết có người đang đi vào trong viện.
Cơ nhi trốn ở trong lòng hắn cảm thấy rất an toàn, không sợ chút nào, mắt to đen lúng liếng nhìn thẳng khe hở ở cửa chính.
Quả nhiên có một bóng đen nhảy xuống, che mặt, không chần chờ nhảy ngay vào phòng, Cơ nhi thấy chân người đó hình như có vấn đề, thấy hắn hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, bỗng nhiên nhảy lên thanh ngang ngay trên cửa chính nằm úp sấp, hình như đang tránh người nào.
Trong nháy mắt trước cửa lại rớt xuống hai bóng đen, trên tay là trường kiếm sáng chói khiến Cơ nhi bất giác rụt lui càng sâu vào lòng Tinh Kim, cổ nhân sao lại hở chút là lấy hàng nóng ra chơi vậy, rất dễ gây tai nạn chết người nha.
“Hử, người đâu? Nhất định là trốn đâu đây! Lục soát” Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên.
” Hắn bị thương nên chắc không chạy xa, nhất định ở trong viện này, cẩn thận đừng kinh động chủ nhân” Âm thanh tên còn lại.
” Ngươi ngốc thế, đây là Phiêu Vũ Viện, giờ này cô nương còn đang tiếp khách” Âm thanh trầm thấp khiến Cơ nhi thấy có hơi quen tai.
“Vậy tìm nhanh lên, ta cũng không tin hắn có thể chạy thoát” Hai người lập tức nhảy vào phòng khách, sau đó nhẹ nhàng kiểm tra từng phòng trong.
Đột nhiên một giọt gì đó nhiểu xuống ngay tại chỗ sáng ở cửa, Cơ nhi trợn to mắt, hình như là vết máu, xem ra chân người nọ bị thương, vết máu nhỏ xuống rất dễ bị phát hiện nha.
Cơ nhi khẽ kéo kéo quần áo Tinh Kim, Tinh Kim nhìn nàng lắc đầu nên Cơ nhi lập tức trật tự lại.
Hai gã hắc y nam tử nhìn từng gian phòng rồi nhìn nhau lắc đầu.
” Ngươi xem này, đây là gì thế?” Chỉ thấy trên tay một gã đang cầm áo ngực màu trắng của Cơ nhi, Cơ nhi vừa nhìn thiếu chút nữa la hoảng lên.
” Không biết, rất kỳ quái, chắc dùng để trói người, lẽ nào cô nương ở đây thích trò đó?” Nam tử giọng trầm cầm lấy áo ngực, đứng lên ngẩng đầu nhìn chỗ sáng ngoài cửa một chút rồi trả lời như vậy, Cơ nhi chợt cười, đột nhiên phát hiện cả người Liễu Tinh Kim cứng ngắc, sau đó dưới mông nàng có gì đó chọt vào, Cơ nhi rất kinh ngạc, lấy hai mươi hai năm kinh nghiệm liền biết tiểu đệ Liễu Tinh Kim có phản ứng.
Liễu Tinh Kim vô cùng xấu hổ, muốn lùi lại mộtc hút, đầu đụng vào xà nhà phát ra tiếng động.
“Ở phía trên!” Hai nam tử phía dưới lập tức ngẩng đầu, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc Liễu Tinh Kim cấp tốc đẩy Cơ nhi vào phía trong xà nhà, sau đó nhảy xuống chạy nhanh ra khỏi phòng.
“Đuổi theo!” Hai nam tử tức khắc đuổi theo, Cơ nhi sợ tới tái mặt nhưng mà khóe miệng liền nhếch lên, nam nhân kia còn đem theo cả áo ngực của nàng truy đuổi.
Nam tử phía sau cửa rất nhanh nhảy xuống tới, nhưng hình như chân bị thương rất nặng, ngã ngồi trên mặt đất ôm chặt vết thương.
Đầu óc Cơ nhi rối loạn, nên để hắn đi hay giữ lại, nghĩ đến Tinh Kim vạn nhất gặp chuyện không may còn người thì chạy mất, bật người nhảy xuống cầm chặt phi đao mỏng chỉa về phía nam tử trên mặt đất, hỏi lạnh lùng “Ngươi là ai?”
” Cơ nhi, là ta, Tư Đồ ca ca” Hắc y nhân kéo khăn che mặt xuống, đúng là Tư Đồ Dật ôn nhuận như nước.
“A, Tư Đồ ca ca, sao lại là ngươi?” Cơ nhi thu đao về, nhanh chóng đốt đèn liền thấy Tư Đồ Dật rất thảm hại.
“Thật ngại quá, Tư Đồ ca ca không thể thoát khỏi bọn họ nên chỉ có thể tới đây, mong Liễu huynh có thể hỗ trợ, haiz” Cơ nhi giúp nân Tư Đồ Dật ngồi lên ghế, mặt hắn muốn xoắn vào một chỗ.
Cơ nhi nhìn xuống chân hắn, trên quần đen có một mảng lớn ướt đẫm, hình như chảy rất nhiều máu.
“Giờ đừng nhiều lời, mau vào phòng nằm xuống, miệng vết thương của ngươi cần xử lý lập tức” Cơ nhi biểu hiện rất bình tĩnh, nêng hắn đi tới phòng dành cho khách.
“Cơ nhi, hai ngươi sao lại trốn trên xà nhà?” Tư Đồ Dật tò mò hỏi.
“Ta mới đi ăn mì với Tinh Kim về thì nghe thấy tiếng động trên mái nhà” Cơ nhi vừa nói vừa xé mở ống quần hắn, một màn máu thịt không rõ xuất hiện trước mặt Cơ nhi, khiến nàng thở hốc vì sợ hãi.
“Sao lại bị thương nặng vậy? Nhan ca ca đâu?” Cơ nhi thấy mặt trên là do kiếm đâm bị thương.
“Ta và hắn tách ra chạy trốn, hai người vừa rồi là Long Ngũ và Long Thất, Long Khiếu Thiên truy Nhan Nguyệt, không biết hắn có chạy thoát không” Vẻ mặt Tư Đồ Dật lo lắng, hơn nữa chảy máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch.
“À, hóa ra là họ, hèn chi giọng nói nghe quen quen, các ngươi tại sao bị bọn họ truy sát?” Cơ nhi không giải thích được liền hỏi.
“Ai, một lời khó nói hết, Liễu huynh không biết có ổn không?” Tư Đồ Dật cũng lo cho Liễu Tinh Kim, dù sao vẫn áy náy trong lòng.
Vừa dứt lời thì Liễu Tinh Kim đẩy cửa vào, hiện ra khuôn mặt băng lãnh âm trầm, bởi vì hắn sớm nhận ra hai người kia là Long Ngũ và Long Thất, giờ nghe được giọng Tư Đồ Dật, nghĩ thầm Tư Đồ Dật làm như vậy là hại Cơ nhi rồi.
(*)Tiểu bạch kiểm là chỉ nam nhân ——Giống như nữ tử trong thanh lâu, các nàng dựa vào nam nhân để kiếm sống. Mà tiểu bạch kiểm chính là chỉ người có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dựa vào nữ nhân để kiếm sống., ờm, nghe giống trai bao í.
Truyện khác cùng thể loại
330 chương
29 chương
81 chương
31 chương
76 chương
162 chương
51 chương
69 chương