Vũ Nương Thập Phu

Chương 33 : Ngông nghênh cái gì

Thanh âm êm ái của Tư Đồ Dật truyền vào tai của Cơ Nhi: “Nhan huynh, ngươi đã trở lại, có mua được thuốc không?” “Có” Một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng mang theo mấy bao đồ bước vào, trực tiếp đi tới trước giường Cơ Nhi. Cơ Nhi giương mắt vừa thấy, trong lòng sửng sốt, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra nụ cười cảm kích, nhìn nam tử tuấn mỹ quá mức kia “Cám ơn công tử cùng Tư Đồ ca ca đã cứu giúp chúng ta.” Nam nhân này dáng người thon dài, so với Liễu Kim Tinh gầy hơn, tóc dài ngang thắt lưng lại không quấn hết lên, tóc mai thả ra hai bên , trên đầu xuyên một cây trâm ngọc bích. Khuôn mặt tuấn tú như ngọc, hai hàng lông mày như họa, đôi mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, điều khiến cho Cơ Nhi cảm thấy kì lạ là khi nhìn vào đôi mắt của nam tử này khiến cho người ta lạnh lẽo không dám tiếp cận, nhưng đôi môi đỏ mọng hơi gợi lên, vẻ mặt tựa hồ như biểu lộ ý cười không dễ thấy, khiến người ta cảm giác có chút tà khí, nhìn qua khó quên. “Tại hạ là Nhan Nguyệt, cô nương không cần khách khí, tại hạ phóng ngân châm bị thương ngươi.” Giọng nam tử cũng thật kì lạ, làm cho Cơ Nhi cảm thấy nhu hòa nhưng rất cứng ngắc, rất khó để đoán là ý tốt hay khó chịu. “Ha ha ha, không sao, Cơ Nhi biết, ngân châm của ngươi muốn bắn tên Long Khiếu Thiên hỗn đản.” Cơ Nhi đối với hắn vẫn cười nhạt như cũ, tuy rằng hắn thật tuấn mỹ nhưng mà nàng không hề mê trai, cũng biết nam nhân sẽ không thích nữ nhân nhìn hắn chảy nước miếng, huống chi nàng không hề hiểu biết nam tử tà khí này. “Ừm, chân cô nương cần bôi dược, tại hạ đã mua thuốc rồi, còn lại cô nương cứ cầm đi, nhớ rõ mỗi ngày trước khi ngủ phải đổi thuốc.” Nhan Nguyệt vô cùng tự nhiên ở bên giường ngồi xuống, mở ra túi thuốc, lấy ra một gói sau đó đưa cho Liễu Kim Tinh, khiến cho Cơ Nhi cảm giác hắn là một thầy thuốc chuyên nghiệp. “À, được, cám ơn.” Cơ Nhi lập tức đem chân của chính mình ra, kéo váy dài lên, lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn bóng loáng, nhưng mà ở chỗ chân bị thương thì sưng phù xanh tím, dữ tợn không chịu nổi. Nhan Nguyệt nhìn chân nhỏ trơn bóng của nàng, lại sửng sốt, sau đó kì quái nâng mắt nhìn Cơ Nhi liếc một cái. “Đúng rồi, Nhan công tử bảo ta Cơ Nhi là được rồi, còn Cơ Nhi có thể gọi ngươi là Nhan ca ca không?” Cơ Nhi căn bản không hề để ý đến chyện bên trong nàng mặc quần lót tam giác nhỏ, thấy hắn nhìn nàng, lập tức cười tiếp tục nói. Nhan Nguyệt trong lòng lại suy nghĩ, nữ tử này lại không mặc tiết khố, đúng thật là cô nương ở kỹ viện, xem ra cũng không phải là cô nương tốt đẹp gì, hắn vừa nghĩ vừa mở túi thuốc ra. “Ờ, có thể, khi bôi thuốc, sẽ có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút.” Nhan Nguyệt không có ngẩng đầu lên, nhưng mà đôi môi của hắn hếch nhẹ vẫn làm cho Cơ Nhi có chút không tự nhiên, nam nhân này dường như không muốn đáp lại nàng, thật là kì quái! “A. . . . . ” Cơ Nhi trong lòng khó hiểu, Nhan Nguyệt đã bắt lấy chân của nàng, đau đớn khiến nàng kêu to lên. “Tiểu thư, ngươi nhịn xuống một chút a.” hai hàng lông mày Liễu Tinh Kim nhíu chặt, tức khắc trấn an nói. “Ngừng, ngừng, Nhan ca ca, không được, đau chết mất.” Cơ Nhi muốn nhịn cũng không được nâng một chân khác lên, đá văng Nhan Nguyệt ra, nam nhân này xuống tay cũng quá nặng đi. “Ngươi!” Khuôn mặt Nhan Nguyệt bỗng trầm lại, một tay đầy thuốc mỡ khiến mắt hắn trợn lên trừng Cơ Nhi. Nữ nhân này thật phụ lòng tốt của người khác, tốt xấu gì thì mình cũng là thần y, nàng lại không cảm kích, nhẫn một chút cũng không được. “Chết, thật sự xin lỗi, thật sự rất đau, ta, ta không có cố ý.” Cơ Nhi đau đến nỗi nước mắt đều rơi xuống. “Tiểu thư, ngươi bị trật chân, nhất định sẽ đau, không bôi thuốc thì sau này không thể nhảy.” Liễu Kim Tinh nhìn khuôn mặt nàng trắng bệch, ngay cả phần vốn sưng đỏ kia đều trắng, biết nhất định nàng rất đau, trong lòng hắn cũng đau theo. “Ta, ta biết, thật xin lỗi, ta nhịn không được, Nhan ca ca, bằng không ngươi đánh ngất ta đi.” Cơ Nhi thấy khuôn mặt Nhan Nguyệt âm trầm, sợ hắn sẽ không bôi thuốc ình nữa, lập tức tỏ vẻ cầu khẩn đáng thương. Nhan Nguyệt vừa nghe, khóe miệng co rút, rất nhanh tay liền điểm huyệt ngủ của Cơ Nhi, vội vàng đem thuốc mỡ xoa lên phàn chân sưng, Liễu Kim Tinh thấy cả người hắn tỏa ra khí lạnh như băng, biết hắn đang giận Cơ Nhi, ngẫm lại bị nữ nhân đá một cước thì nam nhân nào chịu nổi. “Cám ơn Nhan công tử, tiểu thư nàng không cố ý, Kim Tinh thay nàng xin lỗi công tử.” Liễu KimTinh ôm quyền khom người. “Không cần, ở đây có một lọ Bạch Ngọc Lan, mỗi ngày bôi ở mặt cùng với bả vai của nàng, qua mấy ngày liền khôi phục như cũ.” Nhan Nguyệt từ trong áo lấy ra một bình ngọc nhỏ khắc hoa tinh xảo đưa cho Liễu Kim Tinh. “Cảm ơn Nhan huynh, lần này thật cảm tạ các ngươi.” Liễu Kim Tinh tiếp nhận bình ngọc, cảm kích không biết nói gì cho phải. “Ha ha, Liễu huynh ngươi quá khách khí rồi, Cơ Nhi tính tình ngay thẳng, xuất môn bên ngoài, dựa vào bằng hữu thôi, ha ha.” Tư Đồ Dật cười nhạt nói. “Liễu huynh, Nhan mỗ có vấn đề này muốn thỉnh giáo, không biết có nên hỏi hay không?” khuôn mặt Nhan Nguyệt tức giận hơi buông lỏng xuống, khóe miệng cười tà lại nhếch lên. “Nhan huynh khách khí rồi, xin cứ hỏi.” mặt Liễu Kim Tinh vẫn lạnh như băng, nhưng khẩu khí đã có chút nhu hòa. “Liễu huynh võ công cao cường, tại sao lại làm thị vệ của tiểu cô nương này ? Nàng không phải là cô nương ở kĩ viện sao?” “Không dối gạt huynh, tại hạ là thị vệ của Cửu Vương Gia, Cơ Nhi tiểu thư chính là hồng nhan tri kỉ của Vương gia, cho nên phái tại hạ bảo hộ nàng.” “Thì ra là thế, vậy tại sao Vương Gia không trực tiếp đem nàng đi?” “Là Cơ Nhi tiểu thư không muốn đi, nàng tuy là cô nương ở kỹ viện, nhưng nàng giữ mình trong sạch, không muốn trở thành thị thiếp của Cửu Vương Gia, Cửu Vương Gia sợ nàng bướng bỉnh, không muốn có người khi dễ, nên phái tại hạ bảo vệ nàng, lần này thật sự mạo hiểm, đa tạ Nhan huynh cùng Tư Đồ huynh ra tay tương trợ, bằng không tại hạ không còn mặt mũi nào gặp Vương Gia.” Trong lòng Liễu Kim Tinh vẫn sợ hãi. Nhan Nguyệt vừa nghe, quay đầu về phía tiểu nữ nhân đang ngủ cực không an ổn trên giường, đôi mày nhíu lại, thầm nghĩ, làm thị thiếp của Cửu Vương Gia không phải tốt hơn làm cô nương ở kĩ viện sao, nghông nghênh cái gì? Nàng có phải bị ngốc không ngốc a. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Cơ Nhi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ vang lên tiếng phố xá huyên náo đã đánh thức nàng, chưa tỉnh ngủ nên nàng tinh thần không tốt, tính tình lại càng không tốt, há mồm kêu:” Nơi quái quỷ gì thế này, ồn chết mất! A a a!” “Ngươi tỉnh?” Trong phòng vang lên giọng nam nhân, một thân áo lam, tóc dài phiêu động Nhan nguyệt chậm rãi đi đến bên giường nàng.