Vũ Nam
Chương 81
“Nếu anh ta tìm anh thì nói cho tôi biết.”
A Hạo nhìn hắn. Thiên Vũ hiểu ý gã là gì.
Thiên Vũ không để tâm mà cố trêu chọc.
“Anh ta tìm tôi để lên giường thì cũng phải nói với cậu à?”
A Hạo không nói gì, Thiên Vũ tự thấy lời này không ổn, đang định đi về thì A Hạo xoay người ngăn hắn.
“Đừng để anh ta chạm vào anh nữa.”
Thiên Vũ nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt A Hạo, khóe miệng cong lên.
“Cậu ghen à?”
“Tôi ghen.”
A Hạo không chút do dự, nhấn mạnh từng chữ một.
Thiên Vũ chăm chú nhìn gã một lúc lâu rồi đột nhiên véo cằm gã mà nâng lên.
“Lúc trước ở Hoàng Long, lúc cậu xông vào thấy tôi và Trương Thư Thần như thế thì có ghen không?”
A Hạo nhìn hắn thật chăm chú, lát sau phát ra tiếng thở dài u ám.
Thiên Vũ nghe thấy tiếng thở dài kia thì ngẩng phắt đầu lên, hoàn toàn chẳng biết tại sao hôn luôn lên môi..
A Hạo kéo chặt hắn vào người mình …
Đêm kia A Hạo ra sức hôn lên toàn thân hắn, dấu vết lưu lại trên người Thiên Vũ là vết đỏ và vết cắn, trải rộng trên từng chỗ của thân thể …
Có lúc A Hạo xuất hiện sẽ xuất hiện ở Hoàng Long, mỗi lần đến đều thuê phòng ở đằng sau, không xuất đầu lộ diện. Người đi theo A Hạo đến Hoàng Long nhiều lắm, gã sẽ không nói gì với Thiên Vũ. Có khi hai người thuê phòng chung cùng nhau uống rượu nói chuyện. Có mấy lần Chu Tiểu Châu đến đây, Thiên Vũ thấy cậu ta đẹp trai hơn lúc trước, cũng rất im lặng, ngồi trong phòng thuê chung, lúc A Hạo và Thiên Vũ nói chuyện Chu Tiểu Châu nâng mắt lên nhìn bọn họ, im lặng một lúc lâu.
Có lần Thiên Vũ đến Hoàng Long, A Hạo mới tiếp đãi xong, uống nhiều, Chu Tiểu Châu đỡ gã đi ra.
“Anh … có ổn không?”
Chu Tiểu Châu nhẹ nhàng hỏi, để A Hạo tựa đầu lên vai mình.
Thiên Vũ đi qua, Chu Tiểu Châu ngẩng lên nhìn hắn, dừng lại một chút, Thiên Vũ thản nhiên nhận A Hạo từ trong tay cậu ta.
Chu Tiểu Châu không nói gì, chỉ nhìn Thiên Vũ đưa A Hạo vào trong xe.
Thiên Vũ nói với A Hạo là Chu Tiểu Châu có ý với gã. A Hạo kinh ngạc một chút, bật cười nói không thể nào.
Thiên Vũ bảo, không sai được đâu.
A Hạo chém đinh chặt sắt, chắc chắn không có chuyện đó, anh đừng nghĩ lung tung, cậu ấy không thể có ý đó đâu, cậu ấy là …
A Hạo định nói lại thôi, chỉ nói người ta có bạn gái rồi, đừng nói lung tung.
Thiên Vũ ngâm người trong giới này mà lớn lên, Chu Tiểu Châu tuy rằng giấu rất ổn nhưng ánh mắt cậu ta nhìn A Hạo, liếc một cái Thiên Vũ cũng nhận ra được. Hắn đùa A Hạo, bảo Chu Tiểu Châu cũng không tệ, vẻ ngoài đẹp đẽ, A Hạo thốt ra không suy nghĩ rằng không phải anh cũng đẹp à. Thiên Vũ nghe xong càng có muốn lựa sơ hở mà tấn công, hỏi thế cậu thích tôi ở điểm nào?
Hắn chọc A Hạo mãi gã mới nhỏ giọng nói, anh là người tốt, trái tim lương thiện.
Thiên Vũ cười lạnh, nói nếu tôi mà là người tốt thì trên đời này không có người xấu đâu.
A Hạo lấy miệng lấp kín lời sau đó của hắn …
Thiên Vũ không để tâm chuyện Chu Tiểu Châu, chỉ cảm thấy mỗi lần nhắc đến cậu ta A Hạo không được tự nhiên lắm, như thể đang che giấu gì đó.
Thiên Vũ nghe được một tin khiến hắn chấn động. Trần Vân bị “quy tắc kép.” Trần Vân là nhân vật trung tâm trong tỉnh, bảo thủ đoạn phi thường cũng chưa đủ. Hơn nữa ông ta còn là nhân vật quan trọng trong tập đoàn quan chức của bố Tiêu Nam. Lúc hắn nói cho A Hạo biết, A Hạo hình như cũng không quan tâm lắm, thế nhưng Thiên Vũ rất kinh hãi. Nguồn gốc tin tức này rất đáng tin cậy. Tin tức nội bộ nói Trần Vân bị quy cho rất nhiều vấn đề như phạm tội kinh tế, tham ô không làm tròn trách nhiệm, liên quan đến thế lực xã hội đen … thấy bảo cảnh sát thu thập được chứng cứ số lượng lớn, vì chứng cứ vô cùng chính xác, tình tiết lại nghiêm trọng, tập đoàn phía sau muốn túm ông ta lên cũng không nổi, Trần Vân có xoay xở cũng chỉ sợ không có cửa, cũng có thể thế lực sau lưng sợ bị dính dáng đến nhân vật cấp cao hơn nên hy sinh ông ta cho xong việc.
Thiên Vũ thấy có chút hứng thú.
“Nếu không phải người nội bộ nắm giữ chứng cứ quan trọng, cung cấp cho cảnh sát thì chẳng dễ kéo ông ta xuống như vậy. Là ai nhỉ?”
A Hạo nghe nhưng hình như không quan tâm lắm.
Thiên Vũ ngồi trong văn phòng, phụ tá báo cáo danh sách hàng hóa đi Canada vẫn chưa về. Thiên Vũ nhíu mày. Đây là vụ làm ăn lớn cuối cùng của Biển sao, Thiên Vũ vẫn luôn chờ vụ làm ăn này kết thúc. Từ trên xuống dưới Biển sao có mấy trăm nhân viên, Thiên Vũ có thể mặc kệ Biển sao nhưng không thể không quan tâm bọn họ.
Không ngờ vì quy định mới điều chỉnh của Hải quan mà lô hàng này lại chậm trễ thế, Thiên Vũ cũng mất kiên nhẫn. Theo tin hắn có được, muộn nhất nửa tháng sau Tiêu Nam sẽ quay về, hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa.
A Hạo cũng đi sớm về muộn. Dù gã có về muộn nhiều nhưng Thiên Vũ vẫn sẽ chờ gã, sau đó khi A Hạo vào cửa sẽ chặn lại ôm gã mà hôn, đè gã ngã xuống giường.
Có lúc hắn còn không chờ được đến khi A Hạo tắm xong. Hắn sẽ bước vào ngay lúc A Hạo đang tắm, ôm lấy tấm lưng trần trụi của A Hạo trong làn nước ấm. A Hạo quay lại, bọt dính vào mắt còn chưa mở nổi đã bị hắn ôm lấy mà xoay người lại, Thiên Vũ vuốt ve thân thể gã dưới làn nước ấm, không che giấu khao khát của mình một chút nào.
A Hạo lau hết nước trên mặt, mở mắt tóm tay Thiên Vũ đang lần mò trên người mình, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, sán lại hôn hắn.
Hơi nước dày đặc biến phòng tắm thành lò xông tự nhiên, ánh đèn lờ mờ màu vàng phủ lên bóng dáng hai người quấn quýt ôm ấp trong dòng nước ấm áp … A Hạo ôm Thiên Vũ đặt lên bồn rửa tay lớn. Tiếng rên rỉ và thở hổn hển thoát ra từ khe hở cửa phòng, gương phản chiếu hai thân thể đang hoạt động mạnh mẽ …
Trong thời gian hai người ở cùng nhau thì gần như một nửa là ở trên giường. Thiên Vũ như thể có khao khát vô tận, hắn bảo với A Hạo trước đây mình thiếu nợ, giờ trả lại gấp đôi.
Sau một lần làm tình điên cuồng nọ, Thiên Vũ kiệt sức, nằm trên giường ngây ra mãi. A Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của hắn, trông hơi suy tư mà nhìn hắn.
“Sao thế?”
Thiên Vũ tỉnh táo lại, hỏi gã.
A Hạo thấy ánh mắt hắn.
“Dạo này … sao anh điên cuồng thế?”
A Hạo nhẹ nhàng vuốt ve hắn.
Thiên Vũ nhìn lại gã, khóe miệng hơi cong lên.
“Cậu không cho tôi tìm người khác, cậu tự chuốc lấy thôi.”
A Hạo mỉm cười. Thiên Vũ cũng cười. Hắn không nói gì, chỉ nhìn A Hạo, ánh mắt thoáng lướt qua đôi mày đẹp đẽ, đôi mắt thâm sâu, cái cằm góc cạnh. Thiên Vũ vươn tay kéo hai tay A Hạo ra sau, kề sát tai gã mà nói, tôi cứ tới gần cậu là không nhịn được..
A Hạo thở hổn hển, tay giữ hắn thật chặt …
Hai người tụ tập với Tony. Tony nâng cốc cảm thán hai người có duyên với nhau, nói thế giới này thật kỳ diệu. Anh ta chỉ Thiên Vũ rồi bảo tôi là ông mối cho hai người các cậu, lúc trước cậu vừa ý với người này ở chỗ tôi, tôi dẫn cậu ấy đến cho cậu, hai cậu bảo có nên kính rượu tôi không.
Tony biết trước đó A Hạo Thiên Vũ đã nói rõ với nhau nên không kiêng dè nữa, A Hạo cười rót rượu cho Tony, Tony chỉ A Hạo mà nói về Thiên Vũ, đại thiếu gia của tôi, với người tử tế, người này thật sự có tình có nghĩa với cậu, trước đây phong lưu thế mà mèo mù vớ được thằng nhỏ tốt vậy.
Thiên Vũ bảo anh uống rượu đi, còn lắm lời nữa là tôi coi anh tiếc đám bạc trắng lóa của tôi đấy.
Tony gật đầu thật mạnh.
“Tôi thật sự tiếc một kim chủ lớn như vậy. A Hạo, cậu coi chừng nhé, người này ăn chơi lắm, người đến đây ai chẳng biết đại danh Thiên Vũ? Xơi hết cậu ta đi, đừng để cậu ta chạy đi gây họa cho người khác.”
A Hạo nhìn Thiên Vũ, gã bảo không hại được, chẳng còn sức nữa đâu.
Thiên Vũ cười to, thấy ánh mắt A Hạo đầy dọa dẫm, A Hạo biết ý của hắn, đấy là nụ cười xấu xa.
Tony ở bên cạnh thấy hai người đầu mày cuối mắt thì cảm khái thật lớn.
“Trong giới này, rút cục cũng chưa hỏng hẳn.”
Lúc ba người đều đã uống nhiều, Tony nhìn Thiên Vũ mà bảo, Thiên Vũ, không dễ đâu. Phải có chừng mực.
Thiên Vũ bảo, tôi biết rồi.
Thiên Vũ từng hỏi A Hạo tính toán đi trên con đường xã hội đen đến lúc nào, sẽ thoát thân kiểu gì. A Hạo bảo anh đừng để ý, tôi sắp xếp cả rồi.
Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Hạo, có thể thấy rõ gã tràn đầy khao khát và tin tưởng. Hắn có thể nhận ra gần đây cảm xúc A Hạo rất tốt, hình như có chuyện gì tốt, hắn không biết tại sao A Hạo có thể lạc quan thế, gã bảo với hắn anh tự chăm sóc bản thân đã là giúp tôi rồi.
Thiên Vũ nói cậu cũng chỉ một đầu hai tay, hô mưa gọi gió nổi không? Đừng biến mình thành tải mốc.
A Hạo nghe xong thì bật cười: “Tải mốc á?”
Thiên Vũ bảo, đồ ngốc đó!
Thiên Vũ bảo A Hạo chắc chắn phải đề phòng Trương Cường, làm gì cũng phải để lại đường lui, bằng không bị kéo vào quá nhiều thì không hay cho bản thân. Các huynh đệ thuộc hạ có nghĩa khí cũng đừng thân mật quá, dù sao môi trường lẫn lộn, đừng để lật thuyền trong mương. Làm ăn phi pháp hay không cũng đừng trực tiếp nhúng tay vào, để lại đường lui sau này, thật sự không thoát thân được thì ít nhất phải tẩy trắng được, đừng rầu rĩ để kẻ khác bắn lén …
A Hạo cười rõ lâu rồi bảo sao anh lải nhải như mẹ tôi vậy, đến từ đâu mà dông dài thế?
Thiên Vũ bảo nghe cho tử tế, sau này lúc muốn nghe mà không được thì đừng hối.
A Hạo cong khóe miệng, “Hử, anh còn định chạy mất à? Sau này có thời gian là nghe anh nói mà.”
Thiên Vũ không trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
39 chương
106 chương