Vũ luyện điên phong
Chương 98 : kịch chiến nộ lãng
Trong phút chốc, hai người đã giao thủ, quyền đầu của Dương Khai mạnh mẽ nện vào bàn tay Nộ Lãng, lại bị năm ngón tay của y nắm chặt, nhất quyết không chịu buông.
Nguyên khí trong cơ thể hai người đồng thời hung mãnh phát ra, va chạm giữa hai chưởng.
- Hả?
Mắt Nộ Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc, y phát hiện nguyên khí trong cơ thể Dương Khai không ngờ lại bá đạo đến cực điểm, ngay cả bản thân cũng không có cách nào chống lại lâu.
Điều này sao có thể? Thực lực của mình rõ ràng cao hơn hắn rất nhiều, bất kể như thế nào hắn cũng khó có khả năng tạo được uy hiếp cho mình. Nhưng hiện tại sự thật lại xảy ra ngay trước mắt, cũng không phải do Nộ Lãng không cẩn thận.
Nếu còn tiếp tục giằng co như vậy, chỉ sợ là năm ngón tay của y sẽ bị tổn thương mất.
Vừa nghĩ đến đây, Nộ Lãng mạnh mẽ rút tay về, nhảy lùi về phía sau vài bước, tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này hóa giải nguyên khí nóng rực của đối phương đang xâm nhập trong cơ thể mình.
Âm thầm nhìn Dương Khai, Nộ Lãng lại càng kinh ngạc, bởi vì một lần giao thủ vừa rồi, bản thân lại không thể bóp vụn nắm đấm của hắn.
Mặc dù để lại năm cái lỗ ngón tay trên nắm đấm của hắn, nhưng so với thành quả mong muốn lại không tương xứng! Trong dự đoán của y, đáng lẽ ra một trảo kia có thể bóp nát toàn bộ nắm đấm của hắn.
Tên tiểu tử này… quả nhiên có chút môn đạo, khó trách mấy sư đệ của mình bị hắn đánh chết. Xem ra hắn cũng không phải là may mắn mà thắng được. Thần sắc Nộ Lãng trở nên nghiêm trọng.
Dương Khai lắc lắc quyền đầu, cúi đầu liếc nhìn, khi nâng mi mắt lên, tia nhìn điên cuồng trong mắt ngày càng đậm.
Luôn luôn ẩn dấu không phát ra, cứ để cho máu tươi trên người không ngừng sôi trào, cứ cảm nhận sự đau đớn truyền đến từ vết thương, cảm nhận áp lực đến từ phía địch. Dương Khai chính là muốn tăng thêm thêm ý chí bất khuất của bản thân.
Chỉ khi ý chí bất khuất và quyết tâm cầu thắng tăng lên thì võ công thần bí kia của riêng mình mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.
Giờ đây, giờ khắc này đã đến!
Dương Khai không cần tiếp tục áp chế.
Từ trong xương cốt truyền đến một cỗ nóng bỏng, nương theo sự tản phát của cỗ nhiệt ý này, Dương Khai cảm giác được bản thân đã có một sự thay đổi lớn.
Trước kia, trong lúc vô ý phát ra Bất Khuất Chi Ngạo, Dương Khai còn có chút không rõ ràng lắm, cho dù đánh thắng đối thủ cũng chỉ là mơ hồ.
Nhưng lúc này thì khác, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng từ trong xương cốt bỗng nhiên sinh ra một cỗ năng lượng khổng lồ, rót vào kinh mạch của mình, tiến vào máu thịt, đang điên cuồng mà nâng cao thực lực của chính mình.
- Lần nữa!
Dương Khai như ác lang đang rình mồi trong rừng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nộ Lãng, gào lên một tiếng, một chiêu đánh ra.
Vẫn như vừa rồi, một quyền không hề tao nhã chút nào.
- Tự tìm cái chết!
Nộ Lãng cười lạnh, tuy rằng y cảm thấy kinh ngạc đối với nguyên khí của Dương Khai, nhưng không có nghĩa là hắn có thể đả thương mình thật. Chỉ cần mình thu tay lại đúng lúc, nguyên khí kia cho dù có quỷ dị hơn nữa cũng không thể nào đả thương mình.
Còn mình lại có thể đả thương Dương Khai bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, sẽ nắm toàn bộ nắm đấm của hắn! Có thể nói, Dương Khai lựa chọn đấu pháp lỗ mãng này tương đối phù hợp với khẩu vị của Nộ Lãng.
Trong lúc cười lạnh, bàn tay Nộ Lãng lại khai trảo hướng về phía Dương Khai.
Lần chính diện giao phong thứ hai, Nộ Lãng cảm thấy có chút gì đó không đúng. Bởi vì trong quyền này của Dương Khai chất chứa uy lực, so với vừa rồi còn lớn hơn không ít, nguyên khí phát ra cũng hung mãnh hơn.
Có bộ dạng của một Khai Nguyên cảnh ngũ tầng bạo phát toàn lực!
Nhưng, vậy thì đã sao? Khai Nguyên cảnh tứ tầng hay ngũ tầng, trong mắt mình đều bình thường vậy thôi, căn bản không thể uy hiếp, đều sẽ bị giết.
Lần giao thủ này, thương thế trên nắm đấm của Dương Khai càng trở nên nghiêm trọng, máu tươi chảy xuống đầm đìa, thân mình cũng lui về sau, nhìn qua chật vật đến cực điểm. Nộ Lãng hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Thừa thắng xông lên, trảo phong gào thét, trong bóng đêm xuất ra một quyền trảo trí mạng về phía Dương Khai.
Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn ngoan cường phản kích. Nộ Lãng công kích đến, hắn liền đánh ra một quyền, trái một quyền phải một quyền, tiết tấu rõ ràng dứt khoát. Mặc dù tay bị thương nặng, nhưng cũng chắn đỡ được toàn bộ công kích của Nộ Lãng, khiến y không có biện pháp nào để một kích lấy mạng mình.
Trong đêm đen, từng tiếng binh binh truyền lai, cứ mỗi một âm thanh vang lên, thân mình Dương Khai đều phải lui về sau mấy bước, thương thế trên tay cũng ngày càng nặng.
Nhưng ánh mắt của hắn lại không có chút bối rối, ngược lại vô cùng kiên định, niềm tin tất thắng trong lòng đang trỗi dậy, chỉ chờ đến khắc cuối cùng sẽ bạo phát.
- Làm sao có thể?
Nộ Lãng vô cùng khiếp sợ, trường hợp này nhìn qua thì y tuyệt đối chiếm ưu thế, dù sao cảnh giới của y cũng hơn Dương Khai không ít, nếu không chiếm được ưu thế như vậy thì quả thật đã uổng phí công sưc tu luyện bao năm nay.
Nhưng lúc này Nộ Lãng lại có nỗi khổ khó nói, mười ngón tay của mình đã bị nguyên khí của Dương Khai thiêu bỏng, trên mỗi một ngón tay đều nổi lên một vết bỏng rộp, giống như là bị lửa đốt. Tay đứt ruột xót, cơn đau bứt rứt từ đầu ngón tay truyền đến tim, khiến y trút ra từng đợt lãnh khí.
Nếu chỉ như vậy thì Nộ Lãng cũng không khiếp sợ, điều khiến y thực sự khiếp sợ chính là thực lực của Dương Khai.
Lần đầu giao chiến, thực lực phát huy của Dương Khai đúng như những gì mà mình quan trắc, chỉ là một Khai Nguyên cảnh tứ tầng, không đủ gây ngại.
Lần thứ hai, thực lực của hắn tăng lên thành Khai Nguyên cảnh ngũ tầng.
Đến lần thứ tư, nắm đấm xuất ra và dao động nguyên khí của tiểu tử này lại có trình độ của Khai Nguyên cảnh lục tầng!
Lần thứ bảy, Khai Nguyên cảnh thất tầng!
Lần thứ mười hai, Khai Nguyên cảnh bát tầng!
Cứ như là thực lực của tên này nhịp nhàng tăng lên như vừng ra hoa theo sư liên tục của trận chiến. Đây là điều vô cùng quỷ dị, sự việc vượt quá sự tưởng tượng.
Hơn nữa, việc tăng lên này không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Nộ Lãng thần sắc hoảng sợ, y không biết thực lực của Dương Khai rốt cục có thể kéo lên tới trình độ nào. Nếu trực tiếp nhảy lên tới Khí Động cảnh, mình nhất định không có hy vọng thắng, bởi vì nguyên khí của đối phương thật quá bá đạo.
Thời gian chừng nửa nén nhang, Nộ Lãng không cách nào giao chiến chính diện với Dương Khai nữa, bởi y căn bản không chiếm được lợi thế. Mỗi lần giao đấu, thân thể Dương Khai đều như bàn thạch, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại bản thân y lại liên tiếp bị đánh lui về phía sau.
Nộ Lãng chỉ có thể lợi dụng thân pháp lượn vòng, sử dụng chiêu thức linh hoạt đa dạng, ý đồ tìm kiếm cơ hội để cho Dương Khai một kích trí mạng.
Nhưng tuy rằng phòng thủ của Dương Khai đơn giản, nhưng vẫn kín không kẽ hở, khiến y căn bản không tìm được thời cơ để ra tay tất sát.
Khai Nguyên cảnh cửu tầng rồi! Ánh mắt Nộ Lãng run rẩy, y phát hiện cùng với lần giao chiến này, thực lực của Dương Khai quả nhiên lại tăng lên một đoạn, đạt thẳng lên Khai Nguyên cảnh đỉnh phong.
Nhưng sự dao động nguyên khí của hắn cuối cùng cũng ổn định lại, không có xu hướng tiếp tục tăng lên. Phát hiện này khiến Nộ Lãng không kìm được, thở ra một hơi.
Bản thân tuy cũng chỉ là một Khí Động cảnh nhất tầng, trên lý luận, chỉ cao hơn Khai Nguyên cảnh cửu tầng một tiểu cảnh giới, nhưng một tiểu cảnh giới này cũng là sự chênh lệch của một đại cảnh giới.
Cho nên, Nộ Lãng vẫn tự tin có thể đánh chết Dương Khai.
Hắn nhất định là đã uống đan dược tăng trưởng thực lực gì mới có thể làm được điều này. Nhưng bất kể là đan dược gì đi nữa thì chắc chắn đều có di chứng. Bản chất hắn chỉ là một Khai Nguyên cảnh tứ tầng, luận về nguyên khí dự trữ trong cơ thể, căn bản không thể đem ra so sánh với mình! Nộ Lãng đang đợi, chờ Dương Khai kiệt sức sẽ ra tay lấy đi tính mạng hắn.
Truyện khác cùng thể loại
272 chương
49 chương
546 chương
501 chương
64 chương
112 chương