Vũ luyện điên phong
Chương 82 : sự đặc biệt của hạ ngưng thường
Đêm đó, lúc Dương Khai đột phá Khai Nguyên cảnh, có một nử tử che mặt đánh lén hắn. Hắn vốn tưởng nàng muốn giết mình, nhưng đánh đến phút chót lại phát hiện không phải vậy. Đối phương chỉ muốn giúp hắn thôi, nếu không thì với công lực của nữ tử đó, bản thân hắn căn bản là không chống cự nổi.
Lúc ấy Dương Khai đã hơi nghi ngờ rồi, bây giờ thì xem như có thể chứng thực được thân phận của nữ tử đó.
Giờ khắc này, Dương Khai cảm thấy vô cùng cảm kích vị Hạ sư tỷ này.
Mộng lão đầu xuất hiện không đúng lúc, chen vào giữa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con, che chắn cho đồ đệ bảo bối ở phía sau.
Dương Khai hồ nghi nhìn lão:
- Hai người quen nhau?
Mộng Vô Nhai đằng hắng, ra vẻ ngạo nghễ đắc ý:
- Đây là đồ đệ của ta!
- Đồ đệ của lão?
Dương Khai há hốc mồm, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Hạ Ngưng Thường và Mộng Vô Nhai, không thể tin nổi chuyện này.
Thật không ngờ được, người không đáng tin như Mộng chưởng quầy đây lại đi thu nhận đồ đệ, thế chẳng phải chôn vùi nhân tài sao?
- Các ngươi... quen nhau?
Mộng Vô Nhai liếc nhìn Dương Khai.
- Không quen!
Hạ Ngưng Thường trả lời dứt khoát, vừa nói vừa nấp sau lưng Mộng Vô Nhai, ra sức khua bàn tay nhỏ bé.
Dương Khai ngầm hiểu ra, ha hả cười:
- Không quen nhau, chỉ có điều đêm đó sư tỷ đã giúp ta một chuyện nhỏ.
Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu. Chuyện này Hạ Ngưng Thường có kể với lão. Chính nhờ lần giao thủ đêm đó, Hạ Ngưng Thường mới phát giác ra sự tinh thuần của Chân Dương nguyên khí trong nội thể Dương Khai.
- Mộng chưởng quầy, Hạ sư tỷ muốn ta giúp gì đây? Có thể nói được không?
Dương Khai nghiêm nghị, nếu đã là chuyện của Hạ Ngưng Thường, Dương Khai ắt sẽ không chối từ.
Mộng Vô Nhai không trả lời, chỉ nhìn đồ đệ bảo bối của mình, hỏi một câu:
- Hắn có được hay không?
Hạ Ngưng Thường đột nhiên đỏ cả tai, mắt nhìn xuống, từng sợi lông mi dài run run không ngừng, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Thấy bộ dạng nàng như vậy, Mộng Vô Nhai bất giác thở dài:
- Thôi thôi thôi, thời gian không nhiều, hắn vậy.
Dương Khai đứng một bên ngơ ngác, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Lát sau, Mộng Vô Nhai đột nhiên nghiêm nghị hỏi:
- Dương Khai, chắc ngươi biết trên đời này, có một số người bẩm sinh đã khác người, những người này vừa sinh ra đã có bản lĩnh mà người thường căn bản không thể biết được.
Dương Khai nghiêm sắc mặt, hạ giọng:
- Mộng chưởng quầy đang nói đến những người có thể chất đặc biệt?
- Không sai.
Mộng Vô Nhai gật đầu,
- Những người này là thiên hựu chi nhân, cũng là thiên chi kiều tử. Có người thể chất thích hợp để tu luyện, có người thể chất sau khi bị thương rất dễ dàng hồi phục, cũng có người thể chất thích hợp để chiến đấu. Có đủ kiểu thể chất kỳ lạ, nhưng bất luận là ai, chỉ cần người đó sở hữu một thể chất đặc biệt thì có thể chạm đến cao độ mà tiền nhân không thể với tới trong một lĩnh vực nhất định. Những người bình thường như chúng ta vô cùng ngưỡng mộ, chỉ có điều người sở hữu thể chất đặc biệt vô cùng hiếm. Trong hàng triệu người có thể không xuất hiện một người. Tiểu Dương Khai, người có phúc rồi, hôm nay may mắn được gặp một người có thể chất đặc biệt như vậy.
Dương Khai biến sắc, kinh ngạc nhìn Hạ Ngưng Thường đang đứng sau lưng Mộng Vô Nhai:
- Không lẽ Hạ sư tỷ...
- Ha ha...
Mộng Vô Nhai đầy vẻ tự hào, cười vui sướng, khẽ gật đầu:
- Không sai, thể chất của Ngưng Thường không giống người thường.
Dương Khai có phần xao động, hoàn toàn không ngờ được vị sư tỷ hay xấu hổ, nhát gan này lại là một người may mắn đến vậy.
- Thể chất của sư tỷ thuộc dạng gì vậy?
Dương Khai không khỏi tò mò.
Mộng Vô Nhai không đáp, chỉ trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Vừa hay quả trên cây này đã chín rồi. Đồ nhi, con hái xuống đi.
- Dạ.
Hạ Ngưng Thường theo lời, bước đến trước cây Tam Dương quả cuối cùng, nhẹ nhàng hái ba quả trên cây xuống.
Dương Khai không xen vào nửa lời, hắn cảm thấy mối nghi hoặc của mình sắp được giải đáp ngay đây thôi.
- Đồ nhi, cho hắn chứng kiến bản lĩnh của con đi.
Mộng Vô Nhai cười ha hả.
Hạ Ngưng Thường khẽ gật đầu, bước đến trước mặt Dương Khai, sau đó đưa bàn tay nhỏ nhắn ra. Bàn tay đó trắng nõn mà thanh mảnh, trên bàn tay xinh xắn là ba quả Tam Dương quả vừa hái xuống.
- Mời sư đệ xem.
Hạ Ngưng Thường nói khẽ, từ từ vận chuyển nguyên khí nội thể.
Dương Khai đột nhiên thất sắc, vì hắn phát hiện, thuận theo dòng vận công của Hạ Ngưng Thường, Tam Dương quả trên bàn tay nhỏ nhắn đó đột nhiên tràn ra từng cỗ năng lượng đỏ rực.
Đó là Dương nguyên khí ẩn bên trong quả. Dương Khai tu luyện Chân Dương quyết, vô cùng nhạy cảm với nguyên khí thuộc tính dương, tất nhiên có thể phát giác ra năng lượng trong Tam Dương quả đang rút ra ngoài một cách điên cuồng.
Nhưng... Việc này sao có thể?
Năng lượng tiết ra từ Tam Dương quả này hội tụ trước mặt Hạ Ngưng Thường, ngưng đọng lại theo tiếng gào thét của cuồng phong chứ không phát tán ra. Chưa được một lúc sau, ba quả Tam Dương quả đã mất hết màu sắc vốn có, năng lượng nội lực tiềm ẩn không còn. Không chỉ vậy, ba quả này lại héo quắt đi nhanh chóng, gió thổi qua liền biến thành tro bụi tiêu tan vào không khí.
Hạ Ngưng Thường lại cử động, một tay nâng cỗ năng lượng Dương Nguyên vừa ngưng luyện, tay kia không ngừng khua múa trong hư không.
Cùng với động tác của nàng, Dương khí dưới Khốn Long Giản bay lên như guồng nước, nhất tề ào về phía Hạ Ngưng Thường. Nàng tiện tay nắm lấy, cuối cùng lại nắm lấy một cỗ năng lượng đưa vào đám khí đỏ rực trước mặt.
Động tác tay càng lúc càng nhanh, mỗi lúc đưa tay ra đều nắm được Dương khí tuôn ra từ Khốn Long Giản, dung hợp vào đám năng lượng màu đỏ trước mắt.
Thời gian trôi qua, đám năng lượng màu đỏ trước mắt không lớn thêm bao nhiêu, ngược lại càng ngày càng thu nhỏ.
Tuy nhiên, năng lượng Dương Nguyên ẩn bên trong lại càng lúc càng lớn.
Một lúc sau, cuối cùng Hạ Ngưng Thường cũng ngưng nắm lấy Dương khí từ dưới Khốn Long Giản, hai bàn tay ép đám năng lượng màu đỏ đó vào giữa.
Hai bàn tay nhanh chóng khép lại, đến lúc nàng mở lòng bàn tay ra, bất ngờ xuất hiện ba viên đơn dược đỏ rực, tròn vo, láng mượt, màu sắc mê người, quầng sáng và hoa văn càng rõ ràng hơn.
Dương Khai nhìn đến ngây cả người!
Cảnh tượng trước mắt, ngoài dùng từ tài nghệ cao siêu để giải thích ra, thì chẳng biết hình dung kiểu gì nữa.
Cho tới tận lúc này, Dương Khai mới hiểu ra, lọ đơn dược mà Hạ sư tỷ đưa cho mình từ đâu mà có. Tất cả đều được luyện chế theo cách này!
Tuy nhiên, như thế này cũng quá đơn giản dễ dàng thì phải? Luyện đơn sư vốn không nhiều, lúc luyện chế đơn dược phải đối mặt với nguy cơ thất bại. Hơn nữa, luyện đơn sư trong lúc luyện dược, còn phải có những công cụ đặc thù, ví dụ như lò thuốc hay lò lửa chẳng hạn.
Còn vị Hạ sư tỷ này chỉ cần khua tay, ngoài Tam Dương quả ra thì chẳng có vật dụng nào hết. Chỉ vậy thôi đã luyện chế ra ba viên đơn dược nhẹ tênh rồi.
- Cho ngươi đấy!
Hạ Ngương Thường chìa tay về phía Dương Khai.
Dương Khai hít một hơi thật sâu, tự trấn tĩnh mình, nhận lấy ba viên đơn dược, cẩn thận cảm nhận lại, phát hiện Dương khí ẩn trong mỗi viên đơn dược đều nhiều hơn một chút so với một quả Tam Dương quả. Dù gì thì lúc luyện ba viên đơn dược này, Hạ Ngưng Thường đã tận dụng Dương khí dưới Khốn Long Giản.
- Nếu sư tỷ mà luyện đơn, người ở Dược Vương Cốc e cũng hết việc để làm đấy.
Dương Khai cười gượng, hắn chưa thấy ai có thể luyện đơn dễ dàng đến mức này.
Truyện khác cùng thể loại
272 chương
49 chương
546 chương
501 chương
64 chương
112 chương