Vũ luyện điên phong

Chương 258 : sự kỳ diệu của ôn thần liên

Tiếng kêu than của Địa Ma cứ kéo dài mãi không dứt, lúc trầm lúc bống, mang đầy hơi hướm hoang mang và sợ hãi. - Địa Ma! Dương Khai cố nén cơn đau đầu xuống hét lên: - Ngươi làm sao vậy? - Thiếu chủ... Giọng Địa Ma khẽ run rẩy: - Đây là nơi quái quỷ nào vậy? Tại sao thần hồn của lão lại bị tấn công? Nghe lão nói thế, Dương Khai liền tỉnh ngộ! Chẳng trách cơn đau trong đầu mình lại quen thuộc đến thế, thì ra đó là cảm giác do thần hồn bị tổn thương. Mấy ngày trước Dương Khai còn dùng cách này để giày vò uy hiếp Tử Mạch và Lãnh San, thật không ngờ hôm nay hắn cũng phải nếm chịu cơn đau này. Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy, không phải là không gặt được mà chưa đến lúc thôi. Xích Huyết lừa hắn đến mảng rừng mịt mù này rõ ràng là có ý đồ, chỉ có điều chính Xích Huyết cũng đang đau đớn kêu gào ở cách đó mười mấy trượng, xem ra bản thân hắn cũng không nắm rõ điều bí ẩn ở đây, Dương Khai mà xông bừa vào thì cũng chẳng trụ vững được. Giờ thì hay rồi, cả hai đều đang bị giày vò thần hồn, căn bản không thể chiến đấu tiếp nữa. - Thiếu chủ, mau rời khỏi đây! Đám sương trắng này rất quái lạ... Không ảnh hưởng đến thân thể mà chi tổn thương đến thần hồn, lão nô chịu không thấu! Địa Ma khẩn thiết thôi thúc. Lão tuy là lão ma vạn năm, nhưng bây giờ cũng chi tồn tại ở dạng thần hồn, không có thân thể, bình thường lão ẩn náu trong Phá Hồn Chùy cũng khá là thoải mái, nhưng hôm nay vừa bước vào nơi này, thì lập tức gặp ngay khắc tinh, sự giày hò và đau đớn mà lão phải chịu còn lớn hơn Dương Khai và Xích Huyết nhiều. Chi trong một thời gian ngắn ngủi, Địa Ma cảm nhân được rõ ràng sức mạnh thần hồn của mình đã suy yếu đi một chút, phát hiện này khiến lão lúng túng, đau khố tột độ. - Được. Ngươi cố chịu một chút! Dương Khai cố gắng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Xích Huyết thì thấy hắn cũng đang quằn quại giữa đám sương mờ mịt, muốn tim đường ra nhưng vẫn không được. Nghiến chặt răng, cố nén cơn đau âm ì, Dương Khai mau chóng lùi lại theo hướng đi vào. Liên tiếp lùi về sau cả trăm trượng nhưng xung quanh vẫn phủ đầy sương trắng. Dương Khai giật nảy mình, lập tức phát giác ra điều bất ồn. Lúc hắn lọt vào mảng sương này, cùng lắm chi vào sâu khoảng vài trượng. Nhưng giờ sao vẫn chưa thoát khỏi nó? Không nản lòng, hắn tiếp tục lùi thêm trăm trượng, nhưng kết quả vẫn thế! - Địa Ma... Nơi này rất quái lạ, ta không tài nào ra khỏi đây được! Dương Khai biến sắc. Địa Ma kêu lên í ới, giọng nói đầy tuyệt vọng: - Chẳng lẽ lão nô... phải bỏ mạng tại đây sao? Lão nô không cam lòng! Lão bị phong ấn ở Truyền Thừa Động Thiên không biết bao nhiêu năm, mãi đến khi cấm chế của nơi đó được phá giải, lão mới thoát ra ngoài. Tuy bị Dương Khai thu phục nhưng ít nhiều gì thì cũng đã ra khỏi đó, bây giờ lại phải đối mặt với nguy cơ sinh từ, Địa Ma dĩ nhiên là vô cùng căm phẫn. Dương Khai nhíu chặt mày, vất vả chống đờ cơn đau từ sâu trong óc, vừa quan sát địa hình xung quanh, vừa suy nghĩ cách thoát hiểm. Nơi này chắc phải có cấm chế nào đó mới quỷ dị như vậy, hiện tại không thể dùng Địa Ma, bản thân Dương Khai cũng không thể tìm ra ngọn nguồn của cấm chế, làm sao phá giải nổi đây? - Ta thấy có chút không tỉnh táo... Mắt hắn chợt nổ đom đóm, bước chân lảo đảo. - Gay rồi, lần này thì chết rồi, đó là dấu hiệu thần hồn bị tổn thương, nếu lặp lại nhiều lần chi e thần hồn của thiếu chủ cũng sẽ bị diệt tận! Dương Khai sa sầm nét mặt, cố nén mọi cảm giác khó chịu xuống, xoay chuyển ý nghĩ. Đột nhiên, mắt hắn sáng rực lên: - Địa Ma, ngươi thử vào trong Kim Thân của ta xem! - Kim Thân gì hả? À... Lúc đầu Địa Ma vẫn chưa hiểu, nhưng ngay lập tức lão tình ngộ, vội vàng trốn vào trong Ngạo cốt Kim Thân của Dương Khai. Giây lát sau, Địa Ma bật cười sảng khoái: - Ha ha ha... Thiếu chủ, Kim Thân của ngài quả là phi phàm, không ngờ nó có thể kháng cự đám sương mù kia, bây giờ lão nô an toàn rồi! Dương Khai cười méo mó: - Ngươi an toàn, còn ta thì nguy to rồi! Ngạo Cốt Kim Thân bao trùm vạn vật, thu trọn mọi thứ, năng lượng gì cũng có thể hấp thụ, tuy Dương Khai không biết trong đám sương này ẩn chứa thứ gì, nhưng nó có thể tấn công thần hồn thì hẳn cũng là một dạng năng lượng, thế nên hắn mới chợt nảy ra ý để Địa Ma thử một phen, sự thật đã chứng minh quả nhiên là hữu hiệu. - Thiếu chủ, ngài nhất định phải trụ vững đấy! Địa Ma căng thẳng động viên Dương Khai. Tuy hiện giờ lão không phải lo đứng lo ngồi nữa, nhưng nếu Dương Khai mà chết, thì lão cũng chẳng chạy thoát vận hạn được. - Liệu có cách nào đưa thần hồn của ta vào trong Kim Thân không? Gân xanh nổi đầy trên trán Dương Khai, cả người hắn mồ hôi ướt nhẹp, bàn tay nắm chặt, cơ thể run như cầy sấy. - Ngài chưa đạt đến Thần Du Cảnh... Địa Ma thở dài, chưa đạt đến Thần Du Cảnh, chưa tu luyện được thần thức thì làm sao đưa thần hồn vào trong Kim Thân? Dương Khai nghiến răng, dùng toàn lực chống cự cơn đau buốt từ trong trí óc, nguyên khí toàn thân bắt đầu hỗn loạn. Cơn đau kéo dài hồi lâu thì cảm giác choáng váng lại kéo đến, Dương Khai lảo đảo rồi ngã lăn ra mặt đất, thần hồn bị tổn thương thêm lần thứ hai! Cứ đà này thì e chẳng bao lâu nữa thần hồn của hắn sẽ bị diệt tận, không thể tồn tại nữa, nhất định phải nghĩ cách xua tan tình thế nguy cấp trước mắt. Dù tình hình hiện tại rất xấu, nhưng Dương Khai lại càng bình tình trong nghịch cảnh. Nhân lúc đang choáng váng, cơn đau vẫn còn chưa ập đến tiếp, hắn quy tụ mọi ý chí và tình thần để suy nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn cùng. Đương lúc Dương Khai đang tập trang tinh thần thì thình lình, hắn cảm thấy trong đầu mình len lỏi một cảm giác mát rượi, đó không phải là ảo giác mà rất thực. Đi cùng cảm giác mát rượi này, ý thức hắn chợt hồi phục lại sự tỉnh táo, toàn thân ấm áp khác lạ, cơn đau đầu cũng tan biến, vô cùng khoan khoái dễ chịu, cả sắc mặt tái nhợt cũng đã bắt đầu hồng hào trở lại. -ủa? Một tia nghi hoặc thoát qua gương mặt Dương Khai, hắn từ từ đứng dậy, ngạc nhiên cảm thụ sự thay đổi ở bản thân, nhíu mày không ngừng. - Thiếu chủ? Địa Ma khẽ gọi. Dương Khai không trả lời, vẫn mải mê cảm thụ, một lát sau, đi cùng một tiếng rên ri ngắn ngủi, cơn đau tê dại đó lại tiếp tục kéo đến, một cảm giác thống khổ không thể nào chịu thấu. Cơn đau này kéo dài cả một quãng thời gian, đến khi chạm đến một mức độ nhất định thì cảm giác choáng váng quen thuộc lại buông xuống. Cùng lúc đó, cảm giác mát lạnh rượi trong đầu lại lan tràn, chẳng những dẹp tan cơn choáng váng mà cũng chẳng còn đau nhức nữa. Giống hệt như lúc nãy. Lúc này đây Dương Khai mới cảm thụ cẩn thận hơn, cuối cùng đã nắm chắc được một chút mấu chốt. Cơn đau đó là do sương mù tấn công thần hồn mà ra, cảm giác choáng váng là do thần hồn bị tổn thương. Tuy nhiên, cứ liên tiếp dăm ba lần, Dương Khai không hề cảm thấy thần hồn mình bị tổn hại, ngược lại còn có chút tăng trướng, vì phạm vi cảm giác của hắn dường như đã rộng thêm một chút, đó chính là dấu hiệu rõ rệt nhất cho việc sức mạnh của thần hồn đã tăng lên. Mặc dù tăng trướng không bao nhiêu, nhưng quả thật đã có chút tiến bộ. Dương Khai vui mừng khôn xiết. - Địa Ma, lần này hình như ta biến họa thành phúc rồi! Dương Khai đột nhiên bật cười ha hả, nhưng tiếng cười còn chưa dứt thì hắn bất giác kêu lên rên ri, đưa tay lên ôm đầu, cả người co giật. Qua hồi lâu, đợi Dương Khai khôi phục lại bình thường, Địa Ma mới lên tiếng hỏi: - Chuyện gì vậy ạ? - Ôn Thần Liên đang phát huy tác dụng! Dương Khai cười mếu máo: - Nó đang tu bổ thần hồn bị thương tồn của ta! Địa Ma sững người rồi chợt tỉnh ngộ. Lão ma đầu này cũng vô cùng lo sợ và rối ren, không hề nghĩ đến điều này, đến giờ nghe Dương Khai nói vậy, cuối cùng cũng đã hiểu ra. Ngày trước ở Ẩn Đảo, Dương Khai đã lấy được một đóa Ôn Thần Liên ngũ sắc Thánh phấm chí tôn dùng để ôn dường thần hồn. Chi có điều Dương Khai chưa tu luyện đến Thần Du Cảnh, tuy Ôn Thần Liên vẫn tồn tại trong tâm thức, nhưng không rõ dấu tích như thế nào. Lần này Dương Khai rơi vào hiểm địa, thần hồn bị tấn công, Ôn Thần Liên dĩ nhiên sẽ phát huy tác dụng. Có thứ bảo bối này thì còn sợ gì đám sương mù chung quanh nữa? Sương mù và Ôn Thần Liên ngũ sắc, nhất hại nhất bồ, trong quá trình tồn hại tu bồ này, thần hồn của Dương Khai cũng dần dần mạnh lên. Chi có điều quá trình này khá là đau khổ, chẳng phải người phàm nào có thể chịu đựng được. - Thiếu chủ đúng là cát nhân thiên tướng, phúc tinh cao chiếu, lão nô biết ngay là sẽ không sao mà. Địa Ma nói vuốt đuôi. Dương Khai khẽ mỉm cười, không lo lắng nữa mà khoanh chân ngồi xuống, không nhúc nhích để mặc cho đám sương bao phủ. Nơi này tuy là hiểm địa, nhưng cũng là một nơi rất tốt để tôi luyện thần hồn. Bỏ lờ cơ hội này, có trời biết bao giờ mới tìm được một bảo địa như thế này lần thứ hai. Cho nên Dương Khai quyết định, tạm thời lưu lại đây một thời gian. Dù mỗi lần Ôn Thần Liên tu bổ thần hồn, sự phát triển nó đem lại cho hắn rất nhỏ, nhưng cứ tích tiểu thành đại, chỉ cần thời gian đủ dài, chưa biết chừng hắn có thể tu luyện ra thần thức. Từng cơn, từng cơn đau buốt trào đến như thủy triều dâng, nhờ vào ý chí mạnh mẽ, lần nào Dương Khai cũng nhẫn nhịn được. Sau cơn đau là cảm giác váng óc, đi cùng đó là Ôn Thần Liên tu bổ thần hồn, quá trình này diễn ra rất chậm, nhưng Dương Khai vẫn thấy hài lòng. Đó vốn dĩ là một công việc khá hao tốn thời gian. Nửa ngày sau, chợt có tiếng kêu la thảm thương vẳng vào tai Dương Khai, hắn giật mình mở mắt ra, nhìn theo hướng thanh âm vọng lại, chi thấy gã sư huynh của Tử Mạch Xích Huyết đang đấu đá lung tung như con mồi đứt đầu giữa làn sương mờ, bộ dạng nhếch nhách, vẻ mặt dữ tợn vô cùng, hắn vừa vật vã, vừa vung vẩy chân nguyên và đủ loại võ kỹ hung mãnh ra tứ phía một cách bừa bãi. Hiển nhiên y không may mắn được như Dương Khai, có Ôn Thần Liên thủ hộ, chẳng phải lo thần hồn bị đả kích. Lúc này thần trí hắn đang rối loạn, kể cả có thoát khỏi mảng sương mù này thì cũng vẫn điên loạn thôi. Dương Khai chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi đi thẳng về phía hắn. Dương Khai tuy mặc kệ hắn, hắn chết là đáng rồi, nhưng dầu gì cũng là một cao thủ Chân Nguyên Cảnh thất tầng, Huyết Châu ngưng tụ sau khi chết ắt cũng không bình thường. Xích Huyết lừa Dương Khai xông vào vùng sương mờ này vốn là để mạo hiểm choảng nhau một trận, nhưng trời lại phụ lòng người, khiến hắn tự đào mồ chôn mình, nếu hắn biết nơi này nguy hiểm đến thế thì đâu có dại mà bước vào. Ba bước gộp thành hai bước, Dương Khai đã đứng ngay trước mặt Xích Huyết, hắn giơ nắm đấm lên, Xích Huyết cũng không tránh né, chi giương chướng ra theo bản năng. Dương Khai lách người qua, Viêm Dương Tam Điệp Bạo bùng nố trên người hắn, theo sau đó, Xích Huyết bay vụt ra. Chiến đấu mà không có chút nguy hiểm, Xích Huyết đã mất hết thần trí, cái cảnh giới Chân Nguyên Cảnh thất tầng duy nhất còn lại thì không thể phát huy sức mạnh tương ứng, trong thời gian chưa đầy ba hơi thớ, hắn đã bị Dương Khai quật chết bên dưới chướng quyền. Thu hồi viên Huyết Châu ngưng tụ từ hắn, Dương Khai lại ngồi xuống, tiếp tục công cuộc tu luyện thần hồn.