Vũ luyện điên phong

Chương 212 : uy lực của bí bảo

Màn va chạm này đúng là một kết cục ngang tài ngang sức! Có điều nhìn lướt qua thì thương thế của Dương Khai rõ ràng nặng hơn Bạch Vân Phong một chút. Kể cả như vậy, cũng đã quá đủ để khiến mọi người kinh ngạc không ngớt. Một tên Ly Hợp cảnh đỉnh phong có thể đánh một trận tưng bừng với một tên Chân Nguyên cảnh nhất tầng. Dùng võ kỹ đánh chính diện cũng không bị thất thế, há chẳng phải võ kỹ hắn nắm trong tay còn mạnh hơn bí bảo bất truyền Thiên La Cương của Bạch gia một bậc? Quả đúng là võ kỹ Huyền cấp không sai! Hai người trẻ tuổi, toàn thân đều đẫm máu, đứng quan sát nhau từ xa. Trong mắt Bạch Vân Phong dâng trào sự điên cuồng và thần sắc không thể tưởng tượng được. Hoàn toàn không ngờ Dương Khai còn có thể đứng dậy, chẳng ngững không gục ngã mà càng đánh càng hăng. - Ta nói rồi, hôm nay ngươi nhất định phải chết, đến cả Thiên Vương lão tử cũng không cứu nổi ngươi đâu! Bạch Vân Phong gầm lên dữ tợn. Tuy trước đây, y và Dương Khai không thù không oán, nhưng trận chiến ngày hôm nay, hết lần này đến lần khác vượt xa dự đoán của y. Thân là công tử Bạch gia, Bạch Vân Phong căn bản không muốn chấp nhận sự thật này. Không thể hạ gục Dương Khai trước mặt bao nhiêu người, há chẳng phải để lời tuyên bố trước đó làm mất mặt chính mình? Trong tiếng gào thét, Bạch Vân Phong vung tay lên xuất chiêu, một thứ gì đó trông như bức họa cuộn tròn xuất hiện trên tay y. Bức họa mở ra, hiện lên hình ảnh của vô số kỳ trân yêu thú. - Bí bảo Địa cấp trung phẩm của Bạch gia, Bách Thú Đồ! Đổng Khinh Hàn biến sắc, thốt lên kinh ngạc. Trông thì giống như một hành động vô thức, như thực chất y đang nhắc nhở Dương Khai. Bạch Vân Phong cười khẩy liên tục, không ngừng trút chân nguyên vào trong bí bảo của mình. Theo đó, hình vẽ những yêu thú trong Bách Thú Đồ đó bắt đầu sống dậy, lập tức từng vệt hào quang phóng ra từ bức họa, hóa thành đủ loại yêu thú trong không trung, vô cùng hung hãn bổ nhào đến Dương Khai. Vì mục đích dồn Dương Khai vào chỗ chết, có thể nói Bạch Vân Phong đã tung ra hết mọi thủ đoạn, bí bảo này là chỗ dựa vững chắc nhất và cũng là đòn công kích cuối cùng của y. Y không tin một tên đệ tử vô danh tiểu tốt của Lăng Tiêu Các lại có thể giữ được mạng trước làn sóng bách thú! Hào quang len lỏi giữa không trung càng lúc càng nhiều, đủ mọi yêu thú kì lạ hóa thành thực thể, hệt như vạn mã phi nước đại, thừa sức nghiền nát bất cứ kẻ địch nào ngáng đường. Dương Khai nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí bừng bừng trong đôi mắt, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm. Tu La Kiếm! Chấn Tông bí bảo của Tu La Môn, thế lực hàng đầu ở hải ngoại! Có Tu La Kiếm trong tay, nguyên khí vốn đã hung bạo của Dương Khai vào lúc này lại thêm phần điên cuồng đến mức độ kinh người. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang run rẩy chú mục vào thanh trường kiếm màu đỏ ấy. Họ có thể cảm nhận được sát khí dày đặc ẩn chứa trong thanh kiếm này, nhìn vào nó như nhìn thấy được một thế giới đỏ lòa. Ở đó, máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi, mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp nơi. Hai cao thủ Thần Du cảnh của Tử Vi Cốc và Phong Vân Song Vệ vội vã che chở chủ nhân lùi về sau, lo sợ họ sẽ bị sát khí kinh hoàng này ảnh hưởng đến tâm trí. Sắc mặt Mộng Vô Nhai khẽ thay đổi, cả Chưởng môn Lăng Tiêu Các cũng thế. Hai người họ thật không thể ngờ Dương Khai lại rút ra một thứ vũ khí tà ác như thế, điều này hoàn toàn vượt khỏi tầm dự liệu của họ. Bách thú vồ đến, Dương Khai giơ kiếm quét ngang. Dễ dàng như bẻ cành cây khô, những nơi trường kiếm lướt qua là nơi đó có tiếng yêu thú rên rỉ và tan biết hoàn toàn trong hư vô. Dương Khai bước đến phía trước, ánh mắt nhuộm một màu khát máu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, còn Bạch Vân Phong cuối cùng cũng đã biến sắc. Y tuyệt đối không ngờ nổi bí bảo mạnh nhất mà mình vừa sử dụng lại vô hại với đối phương, yêu thú trong Bách Thú Đồ căn bản không hề hấn gì tới hắn. Từng con yêu thú bị chém, khoảng cách giữa Dương Khai và Bạch Vân Phong cũng nhanh chóng bị thu ngắn lại. Dưới sự ảnh hưởng của mùi máu tanh và sát khí vô tận đó, Bạch Vân Phong cơ hồ không nhúc nhích nổi mà chỉ cứng nhắc thôi thúc chân nguyên, dồn vào Bách Thú Đồ nhằm ngăn chặn Dương Khai. Hành động này chẳng có chút ý nghĩa nào, chỉ làm chân nguyên của y cạn kiện nhanh chóng. Một chốc sau, Dương Khai đã đến trước mặt Bạch Vân Phong, cặp mắt lạnh băng khẽ nhìn lướt qua, rồi hắn giơ cao Tu La Kiếm trong tay, hung hãn đâm xuống. Ai nấy cũng đều giật thót tim, bởi vì họ nhận ra mục tiêu của Dương Khai không phải là Bạch Vân Phong, mà là Bách Thú Đồ! Không ngờ hắn lại muốn tiêu hủy món bí bảo Địa cấp trung phẩm này. Kiếm ảnh sắc đỏ tựa như cầu vồng xuyên mặt trời, hung hăng chém vào Bách Thú Đồ. Mấy con yêu thú vẫn còn xoay vần trên không trung chợt biến mất dạng trong chốc lát. Trên Bách Thú Đồ, một quầng hào quang mờ ảo lay động, còn có cả một lỗ thủng tạo ra từ mũi kiếm. Mọi người ai nấy cũng đảo mắt lia lịa. Dù gì thì Bách Thú Đồ cũng là bí bảo Địa cấp trung phẩm, tuy không phải là vật phòng ngự chủ yếu, nhưng cũng không thể không chịu nổi một đòn tấn công như vậy, một nhát kiếm cắt ngang đã để lại lỗ thủng lớn. Thanh kiếm này sắc bén đến mức đó, vậy thì nó là bí bảo cấp bậc gì đây? Vụt... Tu La Kiếm lại vung lên, lỗ thủng rộng ra thêm mấy phần. Lại thêm một nhát kiếm lướt qua, cùng với tiếng “roẹt”, Địa cấp trung phẩm Bách Thú Đồ rách ra làm hai và rơi xuống đất. Ba nhát kiếm! Chỉ ba nhát kiếm đã hủy được một bí bảo Địa cấp trung phẩm! Kết quả này chẳng ai dám tin nổi. Dương Khai chuyển hướng mũi kiếm, tung ra một đường rồi nhắm vào tên Bạch Vân Phong đang đứng ngơ ngác tại chỗ cũ. - Thủ hạ lưu tình! Hai cao thủ Thần Du cảnh của Bạch gia không thể đứng nhìn thêm nữa. Vừa rồi họ bị Mộng Vô Nhai khống chế nên không dám manh động, bây giờ thấy Dương Khai lại muốn lấy tính mạng Bạch Vân Phong, nào dám chần chừ, vội vã lên tiếng. Vừa hét lên, vừa bổ nhào về bên đó. Mộng Vô Nhai cũng chẳng ngăn cản. Đúng là cao thủ Thần Du Cảnh thì khác hẳn, nháy mắt đã đứng trước mặt Dương Khai, một người chộp lấy Tu La Kiếm, một người thì cấp tốc đưa Bạch Vân Phong lùi về sau. Keng! Tu La Kiếm dịch chuyển phương hướng, Bạch Vân Phong nhặt lại một mạng sống. Dương Khai lạnh lùng lướt mắt qua hai cao thủ Thần Du cảnh của Bạch gia, tạm không truy kích. Có hai người này bảo vệ, hắn không giết nổi Bạch Vân Phong. - Vị thiếu gia này xin thủ hạ lưu tình, thiếu gia nhà chúng tôi tài nghệ không bằng ngươi, đã thua rồi! Lão Thần Du cảnh ngăn cản Tu La Kiếm kia nhíu mày, vội vàng nói, giọng điệu tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn không dám bất kính. Dương Khai trừng lão một cái, do dự một hồi lâu rồi mới thu hồi Tu La Kiếm. Trận đại chiến đã chấm dứt, một trận chiến không cân sức, nhưng cuối cùng người có thực lực thấp hơn lại giành chiến thắng. Một kết quả không ai nhìn ra được. - Chư vị đến Lăng Tiêu Các làm khách, lão phu rất hoan nghênh, nhưng Lăng Tiêu Các cũng không phải nơi có thể tùy tiện giương oai diễu võ! Chưởng môn thần sắc vẫn bình lặng, ngữ khí tuy điềm nhiên, nhưng ai cũng có thể nghe ra nộ khí ẩn chứa trong đó. Câu nói này lọt vào tai các cao thủ chúng nhân, khiến tất cả đều hoang mang. Người của Bạch gia cũng chẳng còn mặt mũi nào để lưu lại nơi này, một người cắp theo Bạch Vân Phong, một người nhặt hai mảnh Bách Thú Đồ về, chắp tay nói: - Những ngày qua đã quấy rầy nhiều, mong chư vị Lăng Tiêu Các lượng thứ, hôm khác Bạch gia sẽ đến đây nhận tội! Dứt lời, hai Thần Du cảnh mang theo Bạch Vân Phong nhanh chóng rời đi. Người của Tử Vi Cốc cũng chẳng dám ở lại, vốn dĩ chúng rất xem thường tiểu môn phái này, đến đây với bộ dạng cao nhân chiêu mộ người tài. Nhưng hôm nay lần lượt có hai cao thủ hiện thân, một tên đệ tử Ly Hợp cảnh nhất tầng của Lăng Tiêu Các còn suýt nữa lấy mạng công tử Bạch gia. Việc này khiến đám Tử Vi Cốc sợ hãi tột độ. Lăng Tiêu Các...không thể khinh thường được. Có cao nhân trấn thủ, lại đào tạo được một tên đệ tử như điên như cuồng, toàn một lũ giả lợn ăn thịt hùm! Phạm Hồng và hai người kia cũng cuống quýt xin lỗi, rồi nhanh chóng bỏ đi. Trước khi Đổng Khinh Hàn và Phong Vân Song Vệ rời đi, Đổng Khinh Hàn liếc nhìn Dương Khai một cái, chưa hết vẻ khiếp sợ. Rất nhiều đệ tử Lăng Tiêu Các đang vây quanh. Trận chiến này quá kinh thiên động địa, không những kéo được Ngũ đại trưởng lão đến, mà những đệ tử nghe được động tĩnh dĩ nhiên cũng chạy đến xem trận. Tô Huyền Vũ lạnh lùng hất tia nhìn qua đám đệ tử đó, cất cao giọng: - Những đệ tử có tiếp xúc với tam đại thế lực này trong mấy ngày qua, tự giác đi đi, tiểu môn phái như Lăng Tiêu Các ta không phải chỗ trú ngụ của các ngươi, tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của các ngươi, hừ. Nghe những lời này xong, không ít kẻ đều sa sầm nét mặt, ân hận không nguôi. Bọn họ đều là những đệ tử được tam đại thế lực chiêu dụ, những tưởng dựa vào họ sẽ có được một nơi chốn tốt đẹp, ai ngờ chính tông môn của mình lại có uy phong lớn đến thế. Vừa nhìn thấy Chưởng môn và Mộng chưởng quầy xuất hiện, đám cao thủ Thần Du cảnh liền ngoan ngoãn như thỏ con? Bây giờ, trong lòng những tên đệ tử này vừa hối hận, vừa căm tức. Nhưng lời của Nhị trưởng lão đã nói ra rồi, chúng đâu dám dày mặt ở lại? Giữa đám đông, Dương Khai thu lại khí tức toàn thân, lặng lẽ nhìn Chưởng môn Lăng Tiêu Các, trong mắt vừa có chút nghi hoặc, cũng có chút thoải mái. Mộng Vô Nhai cười ha hả hai tiếng, khẽ lắc mình rồi biến mất dạng. - Giải tán hết đi. Chưởng môn hất tay, sau đó lại nhìn Dương Khai, gương mặt toát lên vẻ ôn tồn: - Con đi theo ta! Ngũ đại trưởng lão đều tỏ vẻ kinh ngạc. Không ngờ trận chiến này lại giúp Dương Khai lọt vào pháp nhãn của Chưởng môn. Bây giờ Chưởng môn gọi hắn theo dĩ nhiên là có ưu đãi đang chờ hắn rồi. Dương Khai gật đầu. Hắn cũng đang có rất nhiều câu hỏi và nghi hoặc cần được giải đáp. Toàn thân đẫm máu, hắn lê từng bước đi theo Chưởng môn. Đám đệ tử Lăng Tiêu Các nhìn theo Dương Khai, không còn ánh mắt khinh miệt kỳ thị như trước nữa, mà chỉ có kinh hãi và hoảng sợ. Vượt qua vô số dãy nhà, đến một nơi u tối. Đây là nơi bế quan của Chưởng môn, bình thường ngay cả Ngũ đại trưởng lão cũng không được bước vào. Một trạch viện, mấy gian nhà tranh, mộc mạc thô sơ, trong sân trồng khá nhiều những loại hoa cỏ thông thường. Nơi bế quan của Chưởng môn không hề có chút lộng lẫy xa hoa, mà chỉ có sự bình thường và thanh nhã. Dẫn Dương Khai vào một gian nhà tranh, Chưởng môn đưa ra một bộ quần áo và một lọ đan dược. - Con trị thương trước rồi thay quần áo đến gặp ta. Chưởng môn nói xong liền nhẹ lướt đi. Mặc dù có rất nhiều điều thắc mắc, nhưng Dương Khai cũng không vội hỏi, chỉ bước vào gian nhà tranh, lấy đan dược ra uống. Trận chiến hôm nay có thể nói là gian khổ cùng cực, cao thủ Chân Nguyên cảnh quả thật không dễ đối phó. Lúc giao thủ phải chịu biết bao nhiêu ngón đòn, nếu cuối cùng không nhờ vào Tinh Ngân, Dương Khai có thể đã thất bại rồi. Thiên La Cương của Bạch gia uy lực bất phàm, không hề kém cạnh Tinh Ngân. Có thể nói trong trận chiến này, Dương Khai đã tung hết toàn lực, trong đó tuy có chút ý vị ghen tuông, nhưng đây không phải là lý do chủ yếu. Cái Dương Khai cần là trong thời điểm thích hợp chứng thực những suy đoán của mình. Tại sao Dương tứ gia lại bảo hắn đến Lăng Tiêu Các, ông có quan hệ gì với nơi này, có phải đây là nơi tu luyện năm xưa của ông? Có quá nhiều nội tình, Dương Khai không thể đoán ra. Đã không thể đoán ra, vậy thì phải làm loạn một phen, đến mức độ hắn không thể sửa chữa được, tự khắc sẽ có người đứng ra giải quyết cho hắn. Và người này chính là nhân vật mấu chốt! Chỉ có điều Dương Khai không ngờ được, người bị dụ ra lại chính là Chưởng môn Lăng Tiêu Các.