Vũ luyện điên phong

Chương 210 : chiến chân nguyên

Cả đám người đều kinh hoàng, Đổng Khinh Hàn ngơ ngác nhìn Dương Khai, căn bản chẳng ngờ được bốn năm không gặp, tên biểu đệ này của mình lại trở nên hung tàn đến mức này. Một võ giả Ly Hợp cảnh ngũ tầng vào tay hắn chỉ trụ được trong thời gian ba mươi tức đã ngã gục không dậy được, còn hắn thì chẳng hề hấn gì. Dương Khai đứng thẳng người trong đám khói bụi đầy trời, vẻ mặt khinh bạc, ngạo nghễ nhìn xung quanh. Khuôn mặt của Bạch Vân Phong và Phạm Hồng thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Một lát sau, Bạch Vân Phong mới ném ánh mắt về phía tên Tào Chính Văn đang nằm sõng soài trên mặt đất, lạnh lùng hừ lên một tiếng: - Quả nhiên là đệ tử của một tiểu môn tiểu phái, thế này mà đã không chịu nổi rồi. Xem ra bổn công tử phải đích thân ra tay mới được! Phạm Hồng nhìn y ngạc nhiên, rồi chợt thoải mái hẳn. Bạch Vân Phong thân là công tử của Bạch gia, luôn tự đánh giá cao bản thân. Tuy y không quan tâm đến sống chết của Tào Chính Văn, nhưng nói thế nào thì đó cũng là đệ tử do y lôi kéo, xem như có một nửa là người của Bạch gia rồi. Bây giờ thấy tên đó bị đánh cho tàn phế, Bạch Vân Phong sao có thể dễ dàng bỏ qua? Nếu đổi lại là mình, Phạm Hồng cũng sẽ không chịu để yên. Huống hồ, tên Dương Khai kia còn có một bộ võ kỹ Huyền cấp, coi như lấy đây làm cái cớ để dạy cho hắn biết tay, sau đó ép hắn nói ra phương pháp tu luyện của bộ võ kỹ này. Nghĩ đến đây, Phạm Hồng không khỏi chán nản, lạnh lùng hất tia nhìn về tên đệ tử Lăng Tiêu Các sau lưng mình, bụng nghĩ tại sao vừa rồi Dương Khai không hạ thủ với tên này chứ? Nếu tên này bị đánh trọng thương, thì y đã có cái cớ để ra tay rồi. - Bạch huynh, ra tay ở địa bàn của người ta, e là không ổn nhỉ? Đổng Khinh Hàn sợ Dương Khai không ứng phó nổi, bèn nói chen vào. Dầu gì Bạch Vân Phong cũng là một cao thủ Chân Nguyên cảnh nhất tầng, giữa Chân Nguyên cảnh và Ly Hợp cảnh là một khoảng cách vô cùng lớn. Bạch Vân Phong lãnh đạm nói: - Địa bàn của người ta thì làm sao? Dám đả thương đệ tử của Bạch gia ta thì đều phải trả giá! Y như vậy là quyết tâm cho Dương Khai mất mặt. Đổng Khinh Hàn bất giác nhíu mày, y có lòng giúp đỡ nhưng lại không biết nên nhúng tay vào kiểu gì. Bởi dù gì trong mắt người khác, y và Dương Khai là kẻ không quen biết, nếu làm rõ ràng ra, chỉ e khiến người khác nhìn ra sơ hở. Một khi thân phận của Dương Khai bị bại lộ, thì chỉ gây hại cho hắn chứ không có lợi lộc gì. Thế lực của Dương gia tuy lớn, nhưng kẻ địch cũng nhiều. Trong thiên hạ này không biết là có bao nhiêu kẻ đang chĩa con mắt thù hận vào Dương gia. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, thì chợt thấy Dương Khai lén nháy mắt ra hiệu cho mình, Đổng Khinh Hàn khẽ động tâm, không nói thêm gì nữa. Bạch Vân Phong chậm rãi bước về phía Dương Khai, vừa đi vừa dặn dò: - Hai vị Các lão xin hãy ở bên cạnh lược trận. - Được! Ngay lập tức, giọng nói âm trầm của hai lão giả vang lên đáp lại. Bên cạnh Đổng Khinh Hàn có cao thủ Thần Du cảnh thủ hộ, vậy thì lẽ nào Bạch Vân Phong và Phạm Hồng lại không có? Chúng đều là lớp nhân tài kiệt xuất của mỗi gia tộc, trước khi hổ được chắp thêm cánh, ắt phải có người bảo vệ cho sự an nguy của chúng. - Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, quy thuận Bạch gia ta, giao bộ võ kỹ đó ra, ta sẽ tha tội chết cho ngươi! Bạch Vân Phong ngẩng cao đầu ngạo mạn, vênh váo nhìn chằm chằm vào Dương Khai. Dương Khai cười khẩy, nguyên khí toàn thân cuộn trào, chiến ý sục sôi. Khỏi phải nói nhiều, thái độ này đã thể hiện tất cả. - Tốt lắm, ta sẽ giữ lại cái mạng này của ngươi, dù gì ngươi vẫn còn có giá trị! Lời Bạch Vân Phong vừa dứt, thân ảnh bỗng trở nên mờ nhạt, tựa như khói bụi bị gió thổi qua, hư ảo phiêu diêu. Dương Khai vẫn giữ một sắc mặt nghiêm nghị, không dám có chút sơ suất, lơ là nào. Tuy Bạch Vân Phong có vẻ của một tên công tử ngang ngạnh, nhưng dù gì thì y vẫn là con cháu Bạch gia, thực lực lại cao hơn Dương Khai một đại cảnh giới. Đối phó với loại người này, chỉ một chút mất cảnh giác thôi cũng rất có khả năng bị đối phương quật ngã bởi một kích trí mạng. Thật ra Dương Khai không hề muốn đối đầu với kẻ địch như thế này. Nhưng vừa nghĩ đến việc y suốt ngày quanh quẩn trước chỗ của Tô Nhan, Dương Khai chợt cảm thấy chán chường. Bất kỳ một nam nhân nào cũng muốn độc chiếm nữ nhân của riêng mình. Tuy đến bộ dạng Tô Nhan như thế nào Bạch Vân Phong còn chưa thấy, nhưng vẫn khiến Dương Khai khó chịu cực độ. Một làn khói quỷ quái xuất hiện sau lưng Dương Khai, Bạch Vân Phong hiện thân cùng một nụ cười u ám, khẽ khàng ấn một chưởng chứa lực đạo vô cùng lớn vào lưng Dương Khai. Đổng Khinh Hàn biến sắc, suýt chút nữa là lỡ miệng nhắc nhở. Dương Khai bỗng xoay người, bàn tay đỏ rực một mảng, Chân Dương nguyên khí nóng rực tỏa ra từ trên bàn tay, sau đó nhanh như cắt nghênh ứng đòn đánh của Bạch Vân Phong. Cuồng phong gào théo, thiên địa năng lượng hỗn loạn, chưởng phong hỗn độn. Thân hình Dương Khai chợt chấn động, bay vọt ra xa mười mấy trượng, còn Bạch Vân Phong vẫn đứng bất động, vẻ mặt bình thản. Lúc trước, tuy cả hai đối đầu với nhau, nhưng lúc đó Dương Khai vận dụng tám phần lực đạo, còn Bạch Vân Phong lại vội vàng chống đỡ, nên mới có thể cân bằng thế trận được. Thế nhưng bây giờ Bạch Vân Phong ra tay trong cơn cuồng nộ, làm sao có thể so sánh với trước đó được? Chỉ một cú đánh đã khiến Dương Khai ngã lăn ra đất. Hắn vội vàng đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị nhìn Bạch Vân Phong. - Ly Hợp cảnh nhất tầng mà cũng dám động thủ với ta, không biết tự lượng sức mình! Bạch Vân Phong cười lạnh, thân hình lại tiếp tục biến đổi, cũng chẳng rõ đây là võ kỹ thân pháp quỷ quái gì mà lại khiến kẻ khác nhìn không thấu. Dương Khai nghiến răng, ánh mắt tóe lên tia nhìn sắc bén, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. - Ngươi tránh nổi sao? Giọng nói của Bạch Vân Phong đột nhiên vang lên trong hư không, ngay lập tức thân ảnh y xuất hiện trước mặt Dương Khai ba thước, vẫn bình thản tung chưởng. Viêm Dương Tam Điệp Bạo! Dương Khai không hề nương nay, trực tiếp sử dụng võ kỹ tự hắn lĩnh hội được. Nét mặt Bạch Vân Phong thoáng hiện vẻ thận trọng, y đã phát giác ra điểm hung mãnh của chiêu này, nhưng y thân là công tử Bạch gia, lại là một cao thủ Chân Nguyên cảnh, sao có thể lùi bước được? Không những không được lùi, mà nhanh chóng tiếp đòn. Y phải dùng phong thái ngang ngạnh và chiến lực áp đảo để quật ngã Dương Khai, cho tên này nhìn rõ chênh lệch xa vời giữa hắn với mình. Một tiếng binh, Dương Khai lại lùi về sau, nguyên khí toàn thân đã có dấu hiệu hỗn loạn. Bạch Vân Phong vẫn ung dung tự tại, nét mặt thản nhiên, đang định mở mồm mỉa mai thì đột nhiên biến sắc, bất giác kêu lên một tiếng, vung tay cản một luồng Chân Dương nguyên khí nóng bừng mà Dương Khai đánh vào cơ thể y. - Tam Đạo Biến Hóa! Ánh mắt Bạch Vân Phong lóe lên tia nhìn kỳ dị, y hoàn toàn không ngờ cái tên Dương Khai này lại nắm chắc bộ võ kỹ bất phàm đó đến thế. Uy lực của bộ võ kỹ này vô cùng lớn, biến hóa khôn lường, chắc chắn phải thuộc hạng Thiên cấp. Vừa rồi mình đã bất cẩn, suýt nữa thì bị thương nặng, nếu không kịp thời phản tránh nguyên khí đó ra thì chắc chắn phải chịu một ít thương tổn. - Hảo phẩm, đợi bổn công tử hạ gục ngươi xong sẽ tịch thu hết. Bạch Vân Phong cười gian xảo, một lần nữa cơ thể lại hóa thành làn khói mờ. Dương Khai căng cứng người, tập trung hơn vào việc cảm nhận sự biến hóa xung quanh. Thình lình, hai con ngươi hắn sáng lên, vươn tay ra hư không, nguyên khí ào lên như ngọn lửa hừng hực cháy. Thủ chưởng nhấn vào trong hư không, một tiếng nổ vang lên, Bạch Vân Phong vội vã hiện thân, trên mặt toát lên vẻ kinh ngạc tột độ, chật vật lui lại tránh đòn đánh của Dương Khai. Các cao thủ Thần Du cảnh đứng một bên quan sát cũng đều thốt lên kinh ngạc. Tuy bọn họ có thể nhìn ra phương hướng của Bạch Vân Phong, nhưng dẫu sao cũng là nhờ tu luyện ra thần thức, nên mới dễ dàng nắm bắt được. Thế nhưng tên đệ tử Lăng Tiêu Các này thì dựa vào cái gì? Hắn chỉ mới ở Ly Hợp cảnh nhất tầng, về căn bản không có thần thức, chỉ giao thủ vài chiêu mà đã có thể nắm rõ bí mật của Bạch Vân Phong rồi sao? Trực giác chiến đấu như vậy có phần hơi mạnh thì phải? - Ta nói, thế nào ấy nhỉ, hóa ra chỉ là dựa vào uy lực của bí bảo thôi! Dương Khai khinh bỉ nhìn Bạch Vân Phong, nở nụ cười trào phúng. Loại thân pháp thần kỳ mà đối phương đã thi triển hết lần này đến lần khác đó còn nhanh nhạy kỳ, lạ hơn thân pháp do hắn tự sáng tạo ra. Dương Khai vốn chưa hiểu được, bây giờ đột nhiên nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ miếng ngọc bội đeo ở hông Bạch Vân Phong, thì hắn lập tức ngộ ra. Đó chẳng phải là bộ pháp gì cả, mà chẳng qua là bí bảo đang ra sức mê hoặc ánh mắt của mình mà thôi. Bạch Vân Phong đỏ hết cả mặt, nói ra thì một tên Chân Nguyên cảnh như y đối phó với một tên Ly Hợp cảnh thì quả thực không cần thiết sử dụng bí bảo cho lắm. Sau khi bị Dương Khai chỉ điểm y càng thẹn quá hóa điên, hừ lạnh nói: - Cho dù không có bí bảo thì ngươi cũng có thể làm đối thủ của ta được chắc? Song cước xê dịch, lao thẳng về phía Dương Khai, tốc độ vừa mạnh lại vừa nhanh. Bất Khuất Chi Ngạo! Đối phó với một kẻ địch cao hơn mình một đại cảnh giới, Dương Khai tuyệt nhiên không hàm hồ mà sử dụng ngay thứ võ kỹ thần bí của mình. Nguyên khí toàn thân bỗng dâng trào, tràn đầy ác khí kinh hồn không gì sánh bằng. Khuôn mặt hắn hằn lên vẻ dữ tợn, hai mắt ngập đầy ánh hung tàn khát máu. Một sức mạnh sục sôi bộc phát từ nội thể, trên người hắn bốc lên một ngọn lửa đen ngòm. Giờ khắc này, Dương Khai trông như tà ma giáng thế, cả người hắn hừng hực cháy, không khí xung quanh trở nên méo mó. Dương Khai giơ nắm đấm lên, mang theo một ngọn lửa vô tận, hung hãn quét về phía Bạch Vân Phong. Kẻ địch bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, Bạch Vân Phong không khỏi kinh ngạc, y cảm nhận được thực lực của Dương Khai hiện giờ đã tăng vọt và sức nóng kinh hoàng của luồng nguyên khí. Trong phút chốc, y ý thức được độ kinh khủng của cú đánh này, ngoài hoảng sợ ra, y không dám do dự, vội vã vận chuyển nguyên khí nội thể, tung ra sát chiêu của mình. - Thiên La Võng! Giữa mười ngón tay, chân nguyên ngưng kết lại thành từng sợi tơ, thuận theo động tác của ngón tay, trong nháy mắt đã đan thành một tấm lưới lớn ngay trước mặt y. Tấm lưới ngưng kết hoàn toàn từ chân nguyên này đủ sức để chém vàng cắt ngọc, mức độ sắc bén không hề thua kém một vũ khí Địa cấp thông thường. Ngọn lửa rực cháy và Thiên La Võng xáp vào nhau, các sợi tơ chân nguyên của Bạch Vân Phong xuyên qua ngọn lửa hừng hực nhưng không hề bị hư tổn, phủ thẳng xuống người Dương Khai. Dương Khai khẽ động tâm, năng lượng tuôn ra từ nội thể càng thêm dữ dội, ngọn lửa nóng thêm bội phần. Mắt thường có thể nhìn thấy được, những sợi tơ đó bị tan chảy hoàn toàn chỉ trong thời gian một tức. Ngay lập tức, một chưởng của Dương Khai đánh xuống vai Bạch Vân Phong. Dương Khai và Bạch Vân Phong đồng thời lui lại, nhìn đối phương đầy vẻ đề phòng. Trên người Dương Khai từ từ xuất hiện từng vết máu nhỏ li ti, đó là vết thương do Thiên La Võng vừa rồi cắt trúng. Mỗi một sợi tơ chân nguyên đều cắt sâu vào nửa tấc da thịt hắn, suýt nữa thì bị cắt rời. Nhìn lại, Bạch Vân Phong cũng có chút thê thảm, vai y bỏng rát như bị que hàn ấn phải. Thậm chí nơi ấy còn có một mùi khen khét bốc lên. Liều mạng thôi động chân nguyên, khó khăn lắm mới hóa giải được dư uy từ đòn đánh của đối phương. - Khịt! Đám cao thủ Thần Du cảnh hít một lương khí, kinh hãi nhìn Dương Khai. Ly Hợp cảnh đối chiến với Chân Nguyên cảnh, tuy bất lợi, nhưng lại đánh thật có hồn có túy, tên tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Hơn nữa thực lực này của hắn tăng tiến cũng rất lạ. Vốn dĩ chỉ là Ly Hợp cảnh nhất tầng, đột nhiên bùng phát đến Ly Hợp cảnh đỉnh phong, cùng lúc công lực tăng lên, thần thái và khí chất của hắn cũng thay đổi cực lớn. Nếu nói trước đó hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, thì bây giờ hắn lại có biểu hiện tẩu hỏa nhập ma. Điều mấu chốt nhất là nguyên khí của hắn lại có thể dung hòa sợi tơ chân nguyên của Bạch Vân Phong. Thế há chẳng phải độ tinh thuần và dày đặc của nguyên khí nội thể của hắn không hề kém cạnh một cao thủ Chân Nguyên cảnh nhất tầng hay sao? Nếu không làm sao hắn có thể làm được như vậy?