Vũ luyện điên phong

Chương 160 : tự tạo sơn động

Dương Khai đang nghĩ đi xuống gần hơn một chút, để hấp thu càng được nhiều dương khí tu luyện. Hơn nữa, ở Khốn Long Giản, cương phong gào thét, hoàn cảnh tu luyện thật sự làm cho người ta khó có thể chịu được. Nếu là có thể mở ra một cái động trên vách đá dựng đứng thì cũng có thể tránh được những ngày gió thổi nắng cháy đầy khổ sở. Bung dây thừng ra, đoạn dây đủ để Dương Khai duy trì khoảng cách một trăm trượng. Sợi dây bung ra hết, Dương Khai cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Khốn Long Giản vẫn là khe sâu không thấy đáy như vậy, căn bản là không biết tình hình bên dưới ra sao. Trong lòng chợt dâng lên một đợt sợ hãi, thầm nghĩ nếu bây giờ mà dây thừng bị đứt thì… Tuy nhiên Dương khí ở dâu quả thật là đậm hơn bên trên rất nhiều. Dương Khai rất hài lòng, quan sát hai bên, vừa cẩn thận gõ gõ vào vách đá quanh đó, đã nhắm được một vị trí cũng không tồi. Nơi đó có một cái cây khá cứng cáp mọc vặn vẹo trên vách đá cheo leo, lá thông dày đặc, tán rộng, nếu có thể mở được một không gian bên dưới tán cây này, thì cái cây đại thụ này còn có thể che gió che mưa cho mình, thật đúng là ưu thế thiên nhiên. Quyết định, Dương Khai bức ra một giọt Dương dịch từ trong đan điền, ngưng tụ trên mười đầu ngón tay, hóa thành lưỡi dao, sau đó cắt lên trên vách đá. Cũng không có trở ngại gì quá lớn, lưỡi dao Dương dịch sắc bén không phụ kỳ vọng của Dương Khai, trực tiếp cắt ra một khối nham thạch. Lúc Dương Khai mới ở Khai Nguyên Cảnh tầng thứ ba, lưỡi dao do Dương dịch hóa thành dã có thể hủy diệt một Phàm cấp trung phẩm Phòng ngự bí bảo rồi, hiện giờ thực lực của Dương Khai lại tăng lên rất nhiều, việc phá nham thạch đương nhiên là dễ dàng rồi. Dương dịch trong đan điền cũng không có bao nhiêu, số thu được ở Truyền thừa Động thiên phần lớn đã dùng hết khi song tu với Tô Nhan rồi, giờ chỉ còn lại bốn, năm giọt ít ỏi. Hao phí mất ba giọt Dương dịch, Dương Khai mới có thể khoét được một cái động chưa đủ một người trên vách đá, tiến vào bên trong động, Dương Khai tiếp tục cắt, ném từng khối đã bị cắt rời ra ném xuống dưới vực sâu của Khốn Long Giản. Rất lâu sau đó, dưới Khốn Long Giản mới truyền tới tiếng vang do hòn đá rơi xuống đất, khoảng thời gian âm thanh truyền tới, k đại khái có thể đánh giá được độ sâu của vực này. Trong lòng không còn cách nào, âm thầm giật mình, chỉ sợ Khốn Long Giản sâu tới hơn vạn trượng cũng không chừng. Nửa ngày, sơn động đã được mở rộng ra hơn rất nhiều, Dương dịch trong đan điền cũng đã tiêu hao hết. Không có Dương dịch, chỉ bằng sức mạnh của bản thân thì dù có cố gắng đến mấy cũng không thể mở rộng ra hơn nữa. Lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đây là bình hôm qua Hạ Ngưng Thường đưa cho Dương Khai, nhớ tới vị tiểu sư tỷ kia, Dương Khai lại cảm thấy hơi áy náy. May mắn đêm ở Cửu Âm sơn cốc kia hắn cũng không làm quá chuyện gì, nếu không bây giờ còn thật không biết làm sao để đối mặt với nàng. Ăn mấy viên đan dược, ngưng tụ được một chút Dương dịch, Dương Khai lại tiếp tục mở rộng sơn động. Làm việc cả ngày, Dương Khai đều cả thấy nhiệt tình và hưng phấn, không hề cảm thấy mỏi mệt chút nào. Nhìn sơn động đang dần dần được mở rộng ra, Dương Khai có cảm giác như đang mở ra động phủ của chính mình vậy. Khoảng thời gian mấy ngày, Dương Khai đều ở lì trong sơn động không ngừng cố gắng, hết dd lại lấy đan dược do Hạ Ngưng Thường luyện chế ra để bổ sung, khi khát đã có sương sớm đọng lại trên lá cây cổ tùng, nhưng lại không hề thấy đói, thực lực của hắn tới mức Khí Động Cảnh, bình thường một tháng không ăn gì cũng không sao, tuy nhiên nếu là trong thời gian dài thì vẫn cần bổ sung. Bảy ngày sau đó, sơn động cũng có thể coi như tạm ổn. Dương Khai dứng trong sơn động nhìn kiệt tác do mình vất vả tạo ra, có cảm giác tự mãn, cười ngây ngô. Giờ sơn động đã lớn hơn cả căn nhà gỗ của Dương Khai tới hai lần, bên ngoài cùng là chỗ để ngồi tu luyện, , ngồi ở cửa động, căn bảo không cảm thấy được cường phong gào thét ở Khốn Long Giản, chỉ có thể nghe được tiếng suối vang mà thôi, hoàn cảnh tu luyện tốt hơn ở bên trên rất nhiều. Hướng mặt về cửa ộng, bên tay trái có một gian nhỏ, chính là nơi để Dương Khai cất những vật do hắn chuẩn bị, cả đám Tàn Hồn Hoa cùng Tuyệt địa khô mộc thảo mua được ở chỡ Hắc phong cũng để hết trong đó. Gian bên tay phải lớn hơn một chút, là chỗ để nghỉ ngơi, ben trong còn có một tấm giường đá do Dương Khai cắt ra, mặt giường được san bằng bóng loáng. Dương Khai đã cẩn thận mài thật lâu, đi ngủ cũng sẽ không có cảm giác khó chịu. Không biết là nghĩ sao, Dương Khai cắt tấm giường này rất lớn, đủ để cho hai ba người nằm trên lăn qua lộn lại thoải mái. Khụ khụ… phòng xa thôi mà! Dương Khai nghĩ. Ở giữa còn có một gian nữa, tạm thời chưa biết dùng để làm gì. Bây giờ nơi này chính là động phủ của Dương Khai rồi, tuy rằng đơn sơ, nhưng ở bên trong lại khá ấm áp, còn làm cho người ta có cảm giác quyến luyến không muốn rời hơn cả căn nhà gỗ nhỏ kia. Chốn Khốn Long Giản này bình thường không có ai đi qua, sau này nếu có gì không tiện mang theo, cũng có thể giấu ở đây, không lo bị người khác phát hiện. Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai lại bám theo dây thừng leo lên, vừa leo lên vừa cắt một đám nham thạch trên vách núi để mượn lực, kể từ đó, sau này mình ra vào cũng không cần dùng dây thừng nữa rồi, cũng giảm bớt nỗi lo sợ bị có người men theo dây thừng mà phát hiện ra động phủ. Cởi bỏ dây thừng đang buộc lại trên tảng đá, Dương Khai lại trở về trong động phủ. Hao phí nhiều ngày như thế, cuối cùng là tạo ra một nơi tu luyện cho chính mình, hoàn cảnh tu luyện như vậy chỉ sợ là tốt hơn so với đám đệ tử của Lăng Tiêu các rất nhiều. Không vội tu luyện, Dương Khai khoanh chân ngồi bên cửa động, hưởng thụ sự ấm áp yên bình này. Bỗng nhiên nhớ tới một vật, sờ tay vào ngực, moi nó ra. Âm Dương Yêu Sâm, đây là một gốc cây có linh tính, là thiên địa linh vật, từ sau khi bị Dương Khai lấy đi, bỏ vào trong ngực, cũng không chạy trốn, lại cũng không giãy dụa. Giờ này Dương Khai lấy ra, vẻ mặt của nó dường như còn đang cười với Dương Khai. Địa Ma đã từng nói, loài vật này chỉ biết sinh trưởng ở nơi âm dương nhị khí cùng tồn tại, lúc trước Dương Khai còn không biết trong Truyền thừa Động thiên tại sao lại có Yêu Sâm, nhưng sau khi có được truyền thừa liền nghĩ ra hiết mọi điều. Nơi đó vốn là nơi truyền thừa của Âm dương hợp hoan, có thể sinh ra một cây Thiên địa linh vật đương nhiên là có lý rồi. Giơ tay đưa ra một giọt Dương dịch, đưa vào trong cơ thể của Âm dương Yêu Sâm, trong giây lát đã bị nó hấp thu, vẻ mặt giống y như con người kia lại càng tỏ ra vẻ vui mừng hơn rất nhiều. Hoa quang lưu chuyển, gốc cây Yêu Sâm này xoay người tuột khỏi tay Dương Khai, to mò bay lượn trong sơn động, không bao lâu, tự tìm lấy một chỗ, liền uốn éo cắm rễ xuống dưới, vẻ mặt hưởng thụ. Hoa quang lưu chuyển, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được dương khí dưới khe sâu không ngừng bị nó hấp thu, sau đó dương khí bên người Dương Khai liền nồng đậm lên rất nhiều. Nó lại còn có tác dụng như thế sao? Dương Khai hơi hơi chấn động. Vừa nghĩ, liền mở ra cấn chế ủa Phá Hồn Chùy, thanh âm cung kính của Địa Ma truyền tới: - Lão nô kính chào Thiếu chủ! - Ngươi nhìn xem Yêu Sâm này, nói sao? Dương Khai hỏi. Địa Ma nói: - Thứ này vốn là hấp thu dương khí mà sinh, nơi đây dương khí nồng đậm, dúng là hoàn cảnh thích hợp để nó phát triển, tuy nhiên… - Nói cho ta nghe, đừng có ấp a ấp úng cái gì! Dương Khai hừ lạnh một tiếng. Địa Ma nghe thấy liền run lên, gã tuy rằng mới tiếp xúc với Dương Khai chưa lâu, nhưng đúng thật là sợ hắn, lại nhiều lần phong ấn thần hồn của gã trong Phá Hồn CHùy, hơi chút là trừng phạt gã. Địa Ma xem như có thể thấy được sự quyết đoán và tàn nhẫn của hán, vội nói: - Nó dù sao cũng phải hấp thu âm dương nhị khí, nơi đây chỉ có dương khí, trong khoảng thời gian ngăn thì không có việc gì lắm, nhưng thời gian dài, nó chẳng những không lớn lên, mà còn héo đi. Với nó mà nói, chỉ có dương thì không sinh, chỉ có âm thì không lớn, đấy chính là Âm dương Yêu Sâm! - Khuyết thiếu âm khí đúng không? Dương Khai hỏi. - Thiếu chủ nói rất đúng. Nếu nói như vậy, hôm nào để Tô Nhan tới cho nó một chút chân nguyên, thì có thể giải quyết được rồi. Chần chừ một lát, Dương Khai hỏi với ánh mắt kỳ lạ: - Trước đó ngươi nói, nếu nó gặp được nam nữ tâm đầu ý hợp, khi họn họ lưỡng tình tương duyệt, lúc đó sẽ chủ động hóa thành hai cỗ năng lượng, phân tán trên cơ thể hai người nam nữ kia đúng không? - Vâng! Địa Ma vừa tức vừa sợ nói: - Hả? Thiếu chủ… ngươi… Khụ khụ… thất thân??? Trước khi hắn bị phong cấm, Dương Khai rõ ràng còn là thân đồng tử, nhưng giờ gặp lại Dương Khai, Địa Ma phát hiện không ngờ Dương Khai đã đánh mất cỗ Tiên Thiên thần dương khí từ khi ra đời của hắn, rõ ràng là kết quả do việc kết thân da thịt với nữ tử mà ra. - Ai cho ngươi rình ta? Dương Khai lạnh lùng nói. - Thiếu chủ thứ tội! Lão nô chỉ là tò mò, sau này cũng không dám nữa! - Tốt nhất là không có lần sau! Dương Khai thản nhiên nói. Nhướn mày, Dương Khai nghĩ quá nhiều rồi. Tuy rằng hắn không biết lai lịch của Địa Ma, nhưng kiến thức của hắn lại thâm sâu uyên bác, lại biết thật nhiều về Âm dương Yêu Sâm, hắn không hề nói dối. Trong đại điện đó, mình với Tô Nhan lưỡng tình tương duyệt, Âm dương Yêu Sâm ở một bên. Nhưng nó cũng không hóa thành năng lượng dung nhập vào cơ thể của mình với Tô Nha, làm cho mình kết thành nhất tâm đồng thể với nàng. Nói như vậy, liền chỉ có thể giải thích rằng mình với Tô Nhan còn chưa tới mức ý hợp tâm đầu. Dương Khai cũng có thể hiểu được, hai người tuy là vợ chồng, nhưng đó là vì để truyền thừa mà làm, đều không phải là ý nguyện tự chủ. Lại nói, nếu không có sự tồn tại của Âm dương đoàn tụ công, Tô Nhan hiện tại chỉ sợ đã ghi hận hắn chiếm lấy tấm thân trinh nữ của nàng, cho dù là không hận cũng sẽ không có tình cảm gì với mình, làm gì có chuyện ý hợp tâm đầu chứ? Tô Nhan còn chưa hoàn toàn mở rộng tấm lòng của mình, Dương Khai cũng thế! Mặc dù hiện tại cảm giác có thân thiết tới mấy, cũng có thể trả giá vì đối phương, cho dù là sinh mạng, nhưng đó đều là kết quả do tác dụng đặc thù của Hợp Hoan công. Tình yêu nam nữ, không phải là một sớm một chiều, một bộ công pháp là có thể bồi dưỡng ra được. Ở bên nhau một ngày, cho dù là không có Hợp Hoan công, hai người cũng có thể coi sinh mạng của đối phương là quan trọng nhất mới chính là tâm đầu ý hợp thật sự. Địa Ma có chút không đứng đắn: - Thiếu chủ đừng giận, lão nô cảm thấy, nữ nhân bình thường đều rất dễ dụ, ngài đã có dược thân thể của nàng, sớm muộn gì cũng có ngày nắm được trái tim nàng, điều này lão nô có thể dùng tính mạng đảm bảo. - Không phải là ngươi chết lâu rồi à? Dương Khai khẽ cười một tiếng. Địa Ma thấy hắn không nổi giận, cũng to gan hơn, cười nói: - Vâng vâng, thiếu chủ nói rất đúng, vậy lão nô dùng thần hồn đảm bảo, nữ nhân mà, vĩnh viễn có một cảm tình đặc thù đối với nam nhân đầu tiên của mình, thiếu chủ chỉ cần khẽ dùng một chút thủ đoạn liền có thể làm cho các nàng toàn tâm toàn ý với ngài, tới khi ý hợp tâm đầu, Yêu Sâm này liền phát huy tác dụng rất lớn của nó!