Vũ luyện điên phong

Chương 153 : truyền thừa quy chúc

Ngay lúc tấm chắn hàn băng vỡ vụn, trên chiếc thang vô tận kia truyền ra tiếng gào thét phẫn nộ, không cam lòng của Giải Hồng Trần. Y hao tổn tinh thần, khó khăn lắm bây giờ đã sắp leo lên đỉnh phong, cách đỉnh đó chỉ còn trăm trượng. Vốn nghĩ rằng thắng lợi trong tầm mắt, nhưng không ngờ lại có một luồng nhu phong lướt qua. Y bị luồng nhu phong ấy cuốn xuống phía dưới như chị em Hồ gia mấy ngày trước. - Không! Giải Hồng Trần hét lớn, hai tay đưa ra, dường như muốn nắm lấy bậc thang cuối cùng kia để ở lại nơi này. Nhưng trong tầm mắt, điểm cuối cùng của chiếc thang kia lại ngày càng cách xa mình. - Không! Giải Hồng Trần ngửa mặt lên trời gào thét! Bao nhiêu ngày kiên trì và cố gắng, mắt đã nhìn thấy điểm đích cần đến, vậy mà trong khoảnh khắc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Đây không phải là vấn đề của bản thân, mà có người đã đến đích trước mình một bước. Truyền Thừa chỉ một người có thể đạt được, cho nên mình bị định sẵn là kẻ thất bại nên mới bị nhu phong cuốn xuống. Là ai! Trong đôi mắt đỏ ngầu của Giải Hồng Trần lóe lên từng thân ảnh một, cuối cùng vẫn cảm thấy Tô Nhan có khả năng lớn nhất. Là nàng sao? Sự không cam lòng của Giải Hồng Trần đã chậm lại rất nhiều nhưng vẫn còn rất mãnh liệt. Lúc định thần lại, Giải Hồng Trần phát hiện ra mình đã đến một nơi xa lạ. Ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi đây hẳn vẫn là bên trong Truyền Thừa Động Thiên, nhưng bốn bề không thấy một bóng người. Đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ rất lâu, khóe miệng Giải Hồng Trần nở một nụ cười lạnh lùng: - Tô Nhan, nếu thật sự là nàng đã đạt được Truyền Thừa ở nơi đây, vậy thì ta càng không thể bỏ qua cho nàng. Cùng bị nhu phong cuốn xuống với Giải Hồng Trần còn có những người khác của đệ tử tam phái. Chẳng qua là những người này đều là nam tử, không một ai ngoại lệ, giống như tình hình các nữ đệ tử tam phái gặp phải mấy ngày trước. Không giống những nữ đệ tử kia, họ bị phân tán ra khắp các ngóc ngách của Truyền Thừa Động Thiên. Rất nhiều người nản lòng trong chốc lát rồi lại đứng dậy lần mò bước tiếp. Đã không thể nào có được Truyền Thừa, vậy thì xem xem ở đây có gì hay có thể lấy đi. Trong đám mây, cung điện huy hoàng đó đã dần dần hiện ra trước mắt Dương Khai. Cửa chính cao tới mấy chục trượng rộng mở, dường như đang chào đón Dương Khai. Không bước về phía trước, Dương Khai đứng nguyên tại chỗ, nhắm mắt cảm nhận những gì được mất trên đường tới đây. Nếu nói bậc thứ nhất của chiếc thang vô tận khảo nghiệm tâm tính và ý chí của con người, thì bậc thang bách đạo thứ hai khảo nghiệm sự khống chế năng lượng thuộc tính dương. Duy chỉ có khống chế triệt để năng lượng tơ hồng trong chín mươi chín bậc thang đó mới có thể phá vỡ được tấm chắn hàn băng ở bậc thang cuối cùng. Rất lâu sau Dương Khai mới khẽ mỉm cười, rảo bước đi về phía trước. Trong khoảnh khắc này, rõ ràng hắn cảm thấy Chân Dương nguyên khí trong nội thể mình đã có một vài thay đổi khác lạ. Xuyên qua cửa chính rộng mở kia, bước vào cung điện, Dương Nguyên Ấn trên ngực bỗng nhiên có phản ứng vô cùng kịch liệt. Trước kia, lúc Dương Nguyên Ấn cảm nhận được năng lượng thuộc tính dương, căn cứ vào sự mạnh yếu của những năng lượng này, đều sẽ có phản ứng ở những mức độ không giống nhau. Nhưng trước giờ chưa lần nào mãnh liệt như ngày hôm nay, mãnh liệt tới mức vùng ngực của Dương Khai có cảm giác nóng bỏng. Thần sắc ngưng trọng, thuận theo phương hướng chỉ dẫn của Dương Nguyên Ấn đi tới. Không lâu sau, Dương Khai liền nhìn thấy giữa không trung cách mặt đất khoảng mười mấy trượng có một quả cầu năng lượng cực lớn đỏ trắng đan xen trôi lơ lửng ở đó. Chính là quả cầu năng lượng có đường kính khoảng ba thước này mới khiến Dương Nguyên Ấn có phản ứng. Nhưng điều khiến Dương Khai cảm thấy kỳ lạ là trong quả cầu năng lượng này không chỉ ẩn chứa năng lượng thuộc tính dương nóng bức, mà còn một cỗ năng lượng thuộc tính hàn tê buốt thấu xương. Hai loại năng lượng trái ngược nhau trộn lẫn cùng một chỗ, nhưng lại tương dung với nhau, không hề xung đột. Trong quả cầu năng lượng, lâu lâu lại hiện lên từng hoa văn mờ ảo. Nhìn kỹ lại, thần sắc Dương Khai chợt chấn động. Đó chính là hình vẽ long cao cửu thiên, phượng minh cửu tiêu. Hình rồng hình phượng, thoắt ẩn thoắt hiện, giống hệt cảnh tượng xuất hiện trước Truyền Thừa Động Thiên trước đây. Đây chính là Truyền Thừa? Dương Khai nheo mắt lại. Lúc đang tỉ mỉ đánh giá, khóe mắt liếc qua, dường như có một vệt trắng thanh khiết động đậy. Ngay sau đó, hai ánh mắt liền đổ dồn lên người mình. Dương Khai vội vàng nhìn về phía vệt trắng tinh khiết đó, bất giác sững sờ. Bốn mắt nhìn nhau, thần sắc trên khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ không thể tin. - Tô Nhan? Như thế nào đi nữa Dương Khai cũng không ngờ nơi này ngoài mình ra lại còn có người khác, mà người này lại là Tô Nhan. Lúc này nàng đang khoanh chân ngồi dưới quả cầu năng lượng kia. Một thân trắng như tuyết, một thân băng thanh ngọc khiết. - Là ngươi? Ánh mắt tuyệt đẹp của Tô Nhan cũng có một tia kinh ngạc, đồng thời cũng có chút thư thái. Dường như trước giờ suy nghĩ mãi vẫn không lý giải được vấn đề, sau khi Dương Khai tới thì đột nhiên hiểu ra. Mỉm cười, gặp vị sư tỷ này ở đây lại khiến Dương Khai cảm thấy bất ngờ và thân thiết. Bước tới, đứng trước mặt Tô Nhan, ngẩng đầu nhìn lên quả cầu năng lượng giữa không trung, lại hìn nàng, hỏi: - Tỷ tới bao lâu rồi? - Khoảng chừng bốn năm ngày rồi. Tô Nhan bình thản đáp lại, thanh âm vẫn lạnh như băng, nhưng không có sự xua đuổi người ta ra xa ngàn dặm như ban đầu. Bốn năm ngày! Dương Khia thầm líu lưỡi, thầm nghĩ thật không hổ là thiên chi kiều nữ của Lăng Tiêu Các. Bốn năm ngày trước, mình vừa mới tách ra khỏi chị em Hồ gia, lúc đó mình mới đi được một nửa của chiếc thang vô tận mà thôi, vậy mà nàng đã đến đây rồi. Tốc độ này, nhanh hơn mình rất nhiều, rất nhiều. Điều Dương Khai không biết là chính vì Tô Nhan vượt qua khảo nghiệm, vào trong đại điện, những nữ tử kia mới bị nhu phong cuốn xuống. Cho đến khi hắn tới đây, nam tử trên chiếc thang vô tận kia cũng bị cuốn xuống. Có thể nói, bây giờ nơi đây chỉ còn lại hai người bọn họ. - Ngồi xuống nói. Tô Nhan ra hiệu. Dương Khai gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống đối diện nàng. Ngồi sát quá khiến cho khuôn mặt của Tô Nhan hiện lên vẻ không tự nhiên, nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Hai người im lặng nhìn nhau, Dương Khai đột nhiên cười, mở miệng nói: - Ta leo lên vạn bậc thang, lại leo lên trăm bậc thang mới tới đây. Trong vạn bậc thang ấy, cứ năm trăm bậc lại thay đổi, nóng lạnh luân phiên, ngăn chặn người ta bước tới. Trong năm trăm bậc thang ấy, ta nhận được chín mươi chín luồng năng lượng thuộc tính dương, phá được một tấm chắn hàn băng. Tô Nhan cũng cười: - Ta cũng leo lên vạn bậc thang, cũng gặp phải những thứ như ngươi, cũng leo lên trăm bậc thang, nhưng ở đó, ta nhận được chín mươi chín luồng năng lượng thuộc tính hàn, đóng băng một biển lửa. Nụ cười này của nàng, quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành, giống như một làn gió xuân thổi qua một vùng đất bị đóng băng. Thế giới tuyết trắng trong chốc lát liền xanh tươi dạt dào, mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở. Dương Khai nhìn, bất giác ngẩn ngơ, cả người từ trong ra ngoài đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Tô Nhan chớp chớp hàng mi dài, đưa ánh mắt sang chỗ khác. - Ta lại không biết, tỷ cười lại đẹp đến vậy. Dương Khai hết lời khen ngợi. - Ta với người không quen. Khuôn mặt băng khiết của Tô Nhan hơi ửng đỏ, thần sắc thản nhiên. - Một lần xa lạ, hai lần quen thuộc. Đối diện với vị nữ thần khiến đệ tử tam phái tôn kính sùng bái này, Dương Khai trêu đùa không hề e dè. Tô Nhan tỏ ra không muốn tiếp tục đùa giỡn với hắn, bật hơi nói: - Ta nói cách nhìn nhận của ta cho ngươi nghe một chút, nếu cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng thì nói với ta. - Ừ. Dương Khai trịnh trọng gật đầu. Hắn biết điều Tô Nhan muốn nói chắc chắn là chuyện liên quan đến Truyền Thừa này. Dù sao nàng đã đến đây bốn năm ngày rồi, biết nhiều chuyện hơn mình. Điều chỉnh suy nghĩ một chút, Tô Nhan khẽ hé đôi môi đỏ hồng: - Tất cả chúng ta đều nghĩ sai rồi. Đệ tử tam phái đều cho rằng Truyền Thừa nơi đây chỉ một người có thể có được. Nhưng từ tình hình trước mắt có thể thấy, nơi đây là Truyền Thừa của hai người. Sự dung hợp giữa hàn và nhiệt của chiếc thang vô tận kia chính là chứng cứ tốt nhất. Nơi đó không chỉ là nơi để khảo nghiệm tâm tính và ý chí của một người, còn là cửa ải tuyển chọn người kế thừa. Dương Khai gật đầu. Hắn cũng đã nghĩ đến điểm này, chẳng qua là luôn suy đoán, không dám khẳng định. - Còn về lần khảo nghiệm thứ hai mà ta và ngươi trải qua không giống nhau, lại to nhỏ khác nhau. Khảo nghiệm lực khống chế thuộc tính năng lượng của bản thân ta và ngươi. Chỉ có thông qua hai tầng thảo nghiệm này, mới có thể đến được đây. Tô Nhan vuốt tóc, hơi cúi đầu, để lộ cần cổ trắng ngần, thon dài, nhẹ giọng nói: - Trước khi ngươi đến, ta còn không dám khẳng định, nhưng sau khi thấy ngươi đến đây, ta mới hiểu rõ vài điều quan trọng. Ngươi nhìn thấy thứ trên đầu chúng ta chứ? Dương Khai ừ một tiếng. - Bốn năm ngày nay ta vẫn luôn thử hấp thụ nó, nhưng không có kết quả gì. Nó luôn gạt bỏ ta, nếu đúng như những gì dự liệu thì nhất định phải do hai người chúng ta vận công cùng lúc mới có thể kéo nó xuống, từ đó có được Truyền Thừa nơi đây. Những điều Tô Nhan nói rất đơn gian nhưng rõ ràng là quan trọng. - Tỷ muốn làm như thế nào? Dương Khai nghe xong liền hỏi. Truyền Thừa nơi đây không còn là chuyện của một người nữa, mà liên quan đến hai người, hắn và Tô Nhan. Cho nên bất luận là ai đều không có quyền quyết định. Không ai biết sau khi có được Truyền Thừa nơi đây, quan hệ của hai người sẽ như thế nào. Nhưng Truyền Thừa đã là của hai người, đến lúc đó chắc chắn sẽ không còn xa lạ như trước nữa. Đối với bản thân Dương Khai mà nói, hắn đương nhiên vui vẻ cùng tận hưởng với Tô Nhan. Vị sư tỷ lạnh lùng này ngoài lạnh trong nóng, người rất tốt, đương nhiên Dương Khai sẽ không bài xích nàng rồi. Bây giờ chỉ chờ xem ý kiến nàng ra sao. Nếu Tô Nhan không muốn có được Truyền Thừa nơi đây cùng mình, Dương Khai cũng không miễn cưỡng. Tô Nhan rõ ràng cũng đang suy nghĩ đến điều này, thần sắc không kìm được có chút chần chừ, đắn đo. Nàng không biết sau khi có được Truyền Thừa, mình và Dương Khai sẽ như thế nào. Nhưng cứ nghĩ đến vài ngày trước hắn thấy chết không lui, cứu mình khỏi sự xông pha của quy hình yêu thú. Sự chần chừ, đắn đo của Tô Nhan lại có vẻ buông lỏng. Một lúc sau, trong sự chờ đợi im lặng của Dương Khai, Tô Nhan mới từ từ ngẩng đầu lên. Nàng nhìn chằm chằm vào Dương Khai, dường như không muốn bỏ qua bất cứ thần sắc nào trên khuôn mặt của Dương Khai, ngữ khí kiên quyết, nói: - Nếu ta nói, ta không muốn vì một vài ngoại lực, trói chung với một người không quen biết lắm, mặc dù là Truyền Thừa cũng được! Ngươi sẽ thất vọng chứ? Dương Khai trầm ngâm, gật đầu: - Một chút. Thần sắc Tô Nhan buồn bã. - Nhưng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của tỷ, tỷ có tự do của mình, ta có tự do của ta. Nếu tỷ không muốn, thì không cần! Thần sắc Dương Khai thản nhiên, rồi lập tức từ từ đứng dậy, nói với Tô Nhan: - Nếu tỷ thực sự không muốn, vậy chúng ta đi thôi. - Đi đâu? Tô Nhan ngẩng đầu hỏi. Điệu bộ nàng ngước cổ lên rất thú vị, bớt chút lạnh lùng, thêm phần linh động, tò mò. - Đi ra. Dương Khai cười khẽ - Tỷ không muốn Truyền Thừa này, chúng ta ở lại đây làm gì? - Ai nói ta không muốn ? Đã đến đây rồi, sao có thể tay không trở về ? Tô Nhan nở một nụ cười thản nhiên, trong nụ cười có chút giảo hoạt. - Tỷ đùa ta? Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, khổ sở nói: - Ta lại tin tỷ, không ngờ tỷ lại lừa ta. - Chỉ là thăm dò nho nhỏ mà thôi, không cần phải tức giận như thế chứ? Nam nhân các ngươi không phải luôn luôn tự xưng là khoan hồng độ lượng sao? Sao ngay cả câu trêu đùa của nữ tử cũng không chịu nổi? Tô Nhan mím môi, thản nhiên nhìn Dương Khai.