Vũ luyện điên phong
Chương 146 : cái chết của nhiếp vịnh
Hồ Kiều Nhi liên tục cười nhạt:
- Ngươi đã nói ta là nữ nhân rồi, vậy thì thắng không vinh quang đã sao? Lại nói ngươi, ngươi đã cho rằng nam nhân cao hơn người một bậc, vậy mà lại còn muốn tỷ thí với ta, điều này vốn đã có vấn đề rồi.
Phương Tử Kỳ bị phản bác đến không nói được gì, liên tục thở dài:
- Quả nhiên, chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó dạy bảo!
Số kiếp con yêu thú hình rùa này trong thời khắc đệ tử tam phái hiệp lực ra tay thì đã được quyết định một nửa rồi, Tô Nhan lại một lần nữa ra tay đã hoàn toàn kết liễu sự sống còn lại của nó.
Lúc này đối mặt với sự tấn công của đệ tử tam phái, yêu thú này không còn chút sức lực đánh trả, cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Mà suy cho cùng tất cả đều do phát quyền khí thế hào hùng của Dương Khai, chính quyền đó đã khơi dậy ý chí đấu tranh của đệ tử tam phái, khiến họ có dũng khí chiến đấu với quái vật khổng lồ này.
Hồ Mị Nhi đang giúp hắn băng bó, trên cánh tay phải đó, mạch máu nứt toác, không ngừng run rẩy.
Dương Khai dù thế nào cũng không nghĩ tới Tinh Ngân lại có thể tạo ra uy lực mạnh như vậy, mạnh đến mức mình không thể khống chế được, quyền đó vừa đánh ra thân thể mình liền trở lên tê dại, không thể nào cử động được.
Bằng không, hắn đâu thể giống như tiêu thương đóng cọc ở đây? Đến lúc này cảm giác tê dại toàn thân mới giảm bớt nhiều, tiếp theo đó là sự đau đớn toàn thân.
Ánh mắt vẫn nhìn theo mấy trăm đệ tử kia chiến đấu, nhưng Dương Khai không hề phát hiện ánh mắt dữ tợn của Giải Hồng Trần.
Từ sau khi Dương Khai xuất ra quyền đó, gã vẫn luôn đứng đần người ra trên không trung, vẻ như đã mất hết thần trí, đến tận không lâu trước đó mới tỉnh lại.
Gã ta biết, Dương Khai nhất định là đã có được một kì ngộ ghê gớm nào đó ở trong Truyền Thừa Động Thiên, nếu không với thực lực của hắn thì căn bản không thể phát ra quyền đó.
Đó rõ ràng là quyền khiến yêu thú Lục giai đỉnh phong bị trọng thương.
Không thể lại để hắn tiếp tục lớn mạnh như vậy được, cứ để hắn lớn mạnh như vậy thì không những mình không đạt được Tô Nhan mà thậm chí bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Nghĩ đến đây, ánh mắt giải Hồng Trần đầy hung ác nhìn người phía bên dưới.
Người này Nhiếp Vịnh!
Y cũng giống như Lam Sơ Điệp, đều bị thương trong trận đấu vừa rồi, lúc này đang ở phía sau Dương Khai không xa để hồi phục lại.
Nhiếp Vịnh lúc này tâm trạng cũng rất hỗn loạn, không nói ra được cảm giác trong người là thế nào, y và Dương Khai ở cùng nhau được mấy ngày, nhưng luôn , lại còn lúc nào cũng gây khó dễ cho hắn, sau đó còn mang người truy sát hắn.
Nhưng lúc đó lại không hề tìm thấy nơi Dương Khai ẩn náu, nên việc này cũng coi như xong. Tuy nhiên sự tồn tại của Dương Khai vẫn luôn khiến y như nghẹn ở cổ họng, như có gai đâm trên lưng.
Y vẫn nhớ lời mà Dương Khai đã nói trong lúc bỏ chạy cách đây mười mấy ngày.
Chỉ có điều mười mấy ngày không gặp, không ngờ Dương Khai lại trở nên hùng mạnh như vậy! Nhiếp Vịnh gần như sợ đến phát điên, quyền đó mà đánh vào mình thì chỉ e sẽ thịt nát xương tan.
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Hiện giờ ánh mắt tất cả mọi người đều nhằm đến con yêu thú kia, nên tạm thời sẽ không để ý đến y, nhưng đợi sau khi con yêu thú đó chết thì mình phải đối mặt thế nào với sự nổi giận của Dương Khai?
Đang lúc lo lắng thì Nhiếp Vịnh nhìn thấy Giải Hồng Trần trên trời đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Y thấy rõ ý của Giải sư huynh nên không kìm được giật mình lên.
Nhưng ánh mắt Nhiếp Vịnh chợt âm lạnh xuống. Đúng rồi, nếu mình muốn sống thì phải xử lý tên Dương Khai đó, nếu không hắn nhất định tìm mình báo thù! Hơn nữa Giải sư huynh cũng muốn mình làm như vậy, dù cho mình có giết chết Dương Khai nhưng chỉ cần có huynh ấy dốc sức bênh vực thì nhất định cũng sẽ bình an vô sự.
Sự uy hiếp trong quyền đó của Dương Khai khiến Nhiếp Vịnh không thể bình tĩnh suy nghĩ, nên chỉ còn cách đặt hi vọng lên người Giải Hồng Trần.
Nhiếp Vịnh từ từ đứng dậy rồi từng bước đi về phía Dương Khai.
Đối mặt với một nguy hiểm như vậy nhưng Dương Khai có vẻ như không hề biết gì, hắn vẫn đứng yên ở đó không động đậy.
Nhiếp Vịnh càng bước nhanh, lúc này bên cạnh Dương Khai chỉ có Hồ Mị Nhi của Huyết Chiến bang, nếu mình ra tay nhanh thì nhất định có thể giết chết hắn.
Còn về chuyện sau khi giết chết hắn Nhiếp Vịnh đã không còn băn khoăn nữa.
Đại thể tâm trí và ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều bị con yêu thú kia thu hút, không ai để ý đến hành động của Nhiếp Vịnh, ngoại trừ một người.
Đó chính là Lam Sơ Điệp.
Từ sau khi Dương Khai bật người lên cứu Tô Nhan, lại một quyền đánh trọng thương con yêu thú hình rùa này, trong lòng Lam Sơ Điệp đầy chua xót và hối hận.
Ả không ngờ rằng người sư đệ mười mấy ngày trước vẫn còn theo sau mình, tuyệt đối nghe theo mình này giờ đây lại có thể thể hiện một khí thế uy hùng xuất chúng như vậy. Nếu sớm biết, nếu sớm biết…
Cảm giác này giống như mình vốn có thể có được một miếng ngọc đẹp nhưng lại coi nó chỉ là một hòn đá nên đã vứt đi. Sự chênh lệch giữa được và mất này khiến Lam Sở Điệp vô cùng hối hận.
Những người khác đều đang theo dõi đại chiến giữa đệ tử tam phái và con yêu thú, còn ả lại luôn ngắm nhìn bóng dáng Dương Khai, bóng dáng đó khiến người ta mắt lóa thần lao. Sự phong lưu của Giải Hồng Trần mà so sánh với hắn thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Tai họa lần này có thể nói là do Giải Hồng Trần gây ra, nhưng cuối cùng lại chính là do người này hóa giải, lần này so sánh có thể thấy cao thấp phân biệt rõ ràng.
Hành động của Nhiếp Vịnh nhanh chóng bị Lam Sở Điệp chú ý, mới đầu ả không hề nghĩ nhiều, cứ cho rằng Nhiếp Vịnh chỉ là gần như khôi phục lại nên muốn đến tham gia chiến đấu, nhưng một lúc sau đó nàng phát hiện không phải như mình nghĩ, mục tiêu của y chính là Dương Khai đứng bên đó. Hơn nữa trong lúc đi tới trên người Nhiếp Vịnh cũng truyền ra sóng nguyên khí lúc ẩn lúc hiện.
Lam Sở Điệp là một nữ tử thông minh, nên ả lập tức hiểu rõ rốt cuộc Nhiếp Vịnh muốn làm gì, đang định nhắc nhở Dương Khai cẩn thận nhưng chưa kịp nói thì đột nhiên phát hiện Dương Khai vội quay đầu lại, nhìn Nhiếp Vịnh với ánh mắt đầy hài hước.
Hắn đang cười, điệu cười đầy tà khí, còn đệ lộ ra mấy chiếc răng trắng.
Nhiếp Vịnh vội vàng dừng lại, sợ hãi nhìn Dương Khai, y không biết làm thế nào mà Dương Khai lại phát hiện hành động của mình, nhưng bị đối phương nhìn bằng ánh mắt đó khiến Nhiếp Vịnh sởn cả gai ốc.
Hắn nhìn mình giống như nhìn một người chết vậy.
- Nhiếp sư huynh!
Dương Khai chậm dãi xoay người lại, tươi cười nhìn y.
- Dương sư đệ.
Nhiếp Vịnh nuốt nước bọt, chân bước chậm lùi về phía sau.
- Huynh muốn giết ta sao?
Câu hỏi này đã phá vỡ ý nghĩ trong lòng Nhiếp Vịnh, khiến y phải giật mình, y kinh hoàng vội xua tay rồi lớn tiếng nói:
- Dương sư đệ nói gì vậy, ta sao có thể làm vậy? Huynh đệ đồng môn với nhau sao ta làm vậy được, ha ha…
Nhiếp Vịnh cảm thấy da mặt mình như đang co giật. Nhưng không phải thấy xấu hổ vì nói dối trắng trợn mà là vì hoảng sợ.
Đối mặt với người có thể một chưởng đánh trọng thương yêu thú Lục Giai đỉnh phong này làm sao y không hoảng sợ được? Huống hồ người này lại có tử thù với mình.
Vừa nói Nhiếp Vịnh vừa chậm bước lùi lại phía sau, y giơ hai tay cười gượng tỏ ý mình không hề có ác ý, bắp chân y lắc lư.
- Nhiếp Vịnh!
Mặt Dương Khai đầy sát khí. Đột nhiên nổi giận quát to một tiếng.
Nhiếp Vịnh đang chột dạ, đâu dám trả lời, y vội quay người bỏ chạy, y chạy chưa được mấy bước, thì một tiếng gào thét thảm thiết đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Nhiếp Vịnh vội quay đầu nhìn lại, hồn vía y đều phát hỏa. Y nhìn thấy một cái dùi dài chừng một thước đen thui từ phía Dương Khai bay đến, chiếc dùi đó truyền đến mang theo một tiếng cười quái dị khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiếng cười quỷ quái này lơ lửng, tràn đầy tà khí, nó truyền vào trong óc khiến Nhiếp Vịnh càng kinh hoảng.
Chỉ cách hơn chục trượng nên chiếc dùi trong nháy mắt đã bay tới, Nhiếp Vịnh không can tâm chịu ngồi chờ chết nên y vội quay người ngăn đỡ, trong lúc vội vàng giao thủ, Nhiếp Vịnh vui mừng phát hiện uy lực của cái dùi đó không đáng sợ như mình nghĩ, với sức của y cho dù khó để chống đỡ nhưng cũng không đến nỗi nhanh chóng bị giết.
Nhiếp Vịnh vui mừng khôn xiết, trong lòng biết rõ tình trạng hiện giờ của Dương Khai căn bản không hề ung dung như vẻ bề ngoài, hắn chắc chắn chẳng qua cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Nhiếp Vịnh vui mừng vừa đánh vừa lui, hắn muốn thoát khỏi công kích của cái dùi nhưng cái dùi quỷ dị này lại cứ đuổi theo hắn, tiếng cười quái dị khặc khặc kia cũng không dừng lại.
Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì? Cho dù nó là bí bảo thì cũng phải có người điều khiển mới chuyển động được chứ? Nhưng rõ ràng Dương Khai đứng bất động ở đó mà sao cái dùi này vẫn tấn công mình?
Trong khi vẫn đang kinh hoảng, sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân. Nhiếp Vịnh quay đầu nhìn thì thấy Lam Sở Điệp đang chịu đựng vết thương lao đến, trong sắc mặt điềm tĩnh là một sự kiên quyết.
Nhiếp Vịnh mừng rỡ:
- Lam sư tỷ cứu đệ.
Lan Sở Điệp thản nhiên nhìn hắn,
- A!
Nhiếp Vinh kêu lên thảm thiết, người lảo đảo lao ra, tiếng cười tử trong cái dìu màu đen lao đến càng vẻ đắc ý điên cuồng, còn có một chút không ngờ, nhưng lại suýt nữa xuyên qua ngực Nhiếp Vinh.
- Lam Sư tỷ tai sao tỷ…
Người Nhiếp Vịnh run lên lẩy bẩy, vẫtn chưa kịp nói hết lời thì đôi mắt đột nhiên lờ đờ, người mềm nhũn rồi ngã xuống.
Lam Sơ Điệp thở hổn hển nhìn chằm chằm Nhiếp Vịnh, phát hiện chỗ ngực y không hề bị thương, chiếc dùi đó cũng không thấy đâu.
Nhưng bỗng chợt, chiếc dùi đó lại vọt ra.
Trong lúc mơ hồ Lam Sơ Điệp nghe thấy tiếng Nhiếp Vinh kêu rên, khiến ả không khỏi da đầu tê dại, khuôn mặt trong nháy mắt như không còn giọt máu.
Ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai thì thấy hắn đang chằm chằm nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng.
Lam Sơ Điệp trong lòng máy động, ả mấp máy miệng cắn răng nói:
- Hắn muốn giết đệ!
Dương Khai không nói gì mà chỉ xòe tay ra, cái dùi đó liền biến thành một sợi hắc mang, quấn quanh đầu ngón tay hắn rồi chợt biến mất.
Hai người nhìn nhau lúc lâu, sau đó Dương Khai mới từ từ quay mắt đi, từ đầu đến cuối đều không nói gì, Lam Sơ Điệp cười vẻ thê lương rồi ngã ra đất, toàn thân ả mồ hôi đầm đìa.
- Ha ha ha ha!
Từ trong người Dương Khai truyền ra tiếng cười càn rỡ của Địa Ma, tiếng cười điên cuồng đầy mùi máu tanh, cùng với tiếng cười trong miệng lão dường như còn đang nhai nuốt cái gì đó.
Dương Khai biết lão đang nhai nuốt cái gì, đó chính là thần hồn Nhiếp Vịnh! Chỉ có điều hắn không ngờ Phá Hồn Chùy này lại có tác dụng quái dị đến vậy.
- Còn giết nữa không, còn giết nữa không!
Địa Ma vừa nhai thần hồn Nhiếp Vịnh vừa phấn khích hô to:
- Lâu rồi không được nghe âm thanh động lòng người như vậy, lâu rồi không được thưởng thức mùi vị tươi mới như vậy, thiếu chủ, còn muốn giết nữa không? Lão nô lúc nào cũng có thể ra tay.
Dương Khai tâm niệm vừa động tiếng cười của Địa Ma trong nháy mắt biến thành tiếng kêu thảm, tiếng kêu ai vãn xin tha.
Một lúc lâu sau, Địa Ma mới tạm hồi phục lại, nhưng lão đâu còn dám làm càn như lúc nãy, lão vừa thở dốc vừa cẩn thận nói:
- Thiếu chủ, sao vậy?
- Sao ngươi không nói cho ta biết tác dụng thật sự của Phá Hồn Chùy?
- Thiếu chủ, người đâu có hỏi.
Địa Ma thấy oan ức, lão cẩn thận nói:
- Hơn nữa vật này quá tà ác, lão nô sợ thiếu chủ biết sẽ không vui.
- Trong lòng ta bây giờ cũng không vui!
Dương Khai nói thêm:
- Rất không vui!
Địa Ma lúc này liền run lên lẩy bẩy.
Đợi một lát sau, Dương Khai mới nói tiếp:
- Nhưng lần này làm không tồi, nhớ rõ, chỉ có lần này thôi, lần sau ngươi mà dám che dấu điều gì thì tự mình biết hậu quả đó!
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
222 chương
494 chương
108 chương
165 chương
15 chương
280 chương