Vương Gia Đại Trạch tràn ngập hương thơm của hoa lưu ly. Vị bác sĩ lâu nay theo dõi tình trạng hồi phục của Tiểu Diệp vừa nghe thấy cô tỉnh lại liền ba chân bốn cẳng chạy đến để tìm hiểu bệnh tình Bác sĩ Huỳnh đứng bên cạnh giường, ông dùng một cái đèn pin gọi vào mắt cô. Ánh sáng chiếu thẳng vào đồng tử khiến cô có chút khó chịu mà chớp chớp. Bác sĩ Huỳnh an tâm bật cười "Chúc mừng Diệp tiểu thư, cô đã có tình trạng hồi phục rất tốt. Tuy nhiên để bảo đảm không có di chứng về sau, xin cô hãy nghỉ ngơi nhiều, tập thêm vài bài tập vật lý trị liệu và phải tuyệt đối ngủ đủ giấc" Tiểu Diệp liên tục gật đầu. Nghe rõ rồi, cũng hiểu rõ rồi. Chợt bác sĩ Huỳnh nhớ ra một việc "À còn một việc nữa...Chú ý là không được làm việc quá sức" ông nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn về hướng của Vương Minh Hàn một cái như thể là cảnh cáo anh. Tiểu Diệp bật cười còn Vương Minh Hàn thì cứ ngây ra đó "Tôi có làm gì đâu?" Bâc sĩ Huỳnh không nói gì thêm, ông bước đến treo sợi dây truyền dịch lên cao "Tôi không nói cậu sẽ làm bây giờ, nói chỉ đề phòng thôi" Vương Minh Hàn "...." Thật quá đáng, tôi vô tội Bác sĩ Huỳnh lại ân cần nhìn Tiểu Diệp mỉm cười "Diệp tiểu thư, chúc cô sớm ngày khỏe mạnh trở lại" Cô gật đầu với ông, bác sĩ Huỳnh mang hộp đựng thuốc có ý trở về. Lúc đi ngang qua Vương Minh Hàn, ông còn cố ý dừng lại nhắc nhở anh "Nhớ đó, không được vận động mạnh" Vương Minh Hàn mặt đầy hắc tuyến "...." Đã bảo là tôi không làm gì rồi mà. Tiểu Diệp ngồi trên giường mỉm cười nhìn anh. Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, Vương Minh Hàn lập tức làm ra bộ mặt dạng vô tội mà biện minh "Em đừng lo, anh sẽ không làm gì em đâu" Cô nhướng mày mang theo ý tứ nghi ngờ một chút "~.~" Anh chắc không? Bỗng nhiên sự yên lặng trong căn phòng chỉ có đôi nam nữ lại khiến đáy lòng họ lắng động hơn bao giờ hết. Vương Minh Hàn tiến đến bên giường, anh ngồi xuống trước mặt cô, âm giọng trầm trầm từ từ phát ra như chất chứa hàng vạn nỗi nhớ nhung khôn siết "Tiểu Diệp, anh cứ ngỡ là mình đang mơ" Cô nghiêng đầu lắng nghe anh nói nhưng thông qua những câu nói tương tự như thế này, cô lại chợt phát hiện ra một điều gì đó ở anh mà khiến cô bùi ngùi đến mức lòng dạ như bị ai đó đốt cháy. Cô dường như là nhìn ra được sự chịu đựng của anh trong khoảng thời gian cô hôn mê, vẻ như anh đã chờ đợi cô tỉnh lại từ rất lâu rồi. Mỗi lần gặp cô anh đều hỏi là có phải mình đang nằm mơ không...Liệu có phải ngay cả trong mơ anh cũng mơ thấy cô tỉnh lại. Ba năm dài như vậy anh chưa hề có suy nghĩ sẽ từ bỏ cô sao? "Minh Hàn, anh dựa vào đâu mà tin chắc em sẽ tỉnh lại. Nếu lỡ như cả đời em cũng không tỉnh lại thì sao? Anh không sợ sao?" Vương Minh Hàn cười khổ nhìn cô "Sợ chứ. Anh sợ nhiều nữa đằng khác. Cả cuộc đời anh chưa bao giờ biết đến hai từ "sợ hãi" nhưng mà kể từ lúc anh nhìn thấy chiếc trực thăng nổ tung trên bầu trời, rồi sau đó lại nhìn thấy em nằm bất tỉnh trên vũng máu tươi đó thì anh biết đã có cái phải khiến cho anh sợ hãi rồi. Nỗi sợ lớn nhất đời này của anh là phải một mình sống trên thế gian này, anh sợ mình sẽ mãi mãi không được nhìn thấy em đứng trước mặt anh nữa. Anh rất sợ cảm giác cô đơn" Nghe thấy những lời này, nhịp tim cô lại vì thấu hiểu được sự bi ai của anh mà nhói đau một cái. Nói đến đây, anh chợt nắm lấy hai bàn tay cô, thâm tình lộ rõ ra bên ngoài "Tiểu Diệp, em còn nhớ hôm lễ cưới của vợ chồng Tiểu Phó không? Vào ngày hôm đó, hai người họ đã hứa với nhau một lời hứa..." Vương Minh Hàn còn chưa nói ra thì anh đã nghe thấy giọng cô phát ở bên tai "Cùng nhau già đi" Vương Minh Hàn nghe cô nói đúng ý liền liên tục gật đầu "Phải phải. Bây giờ anh cũng muốn em hứa với anh như vậy có được không?" Ánh mắt trong veo của cô nhìn vào đôi mắt đầy thâm tình của anh. Cô dùng hết sự ngọt ngào trong trái tim mình không nhanh không chậm mà nói ra "Vương Minh Hàn" Cô khẽ gọi tên anh như một thói quen trong tiềm thức. Anh lại mang theo sự mong đợi từ tận trong tâm hơi nghiêng đầu nhìn cô "Anh đây" "Sau này, em muốn cùng anh sống dưới một mái nhà, ngày ngày cùng nhau làm việc, tối về mệt mỏi mà ngồi tựa vai nhau trò chuyện đến một lúc nào đó cả hai cùng ngủ thiếp đi. Khi giật mình thức dậy, em thì còn trẻ mà anh vẫn chưa già. Minh Hàn, em rất hiểu cảm giác cô đơn, sống một mình còn đau khổ hơn là chết. Vì vậy, Diệp Diệp em sẽ không để anh phải cô đơn nữa" Vương Minh Hàn vòng tay ra sau kéo cô ngã vào lòng ngực mình "Được, nhưng mà trước tiên em phải sớm hoàn toàn, hoàn toàn bình phục lại đã" Bên ngoài tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, không đợi Vương Minh Hàn ra lệnh thì Bạch Hổ đã thông báo trước "Là bữa trưa chuẩn bị cho Diệp tiểu thư" Sau khi thông báo xong, cánh cửa phòng liền được mở ra, người hầu cẩn thận mang khay bữa trưa vào Vương Minh Hàn với tay bưng lấy bát cháo rồi ra hiệu cho người hầu lui ra bên ngoài. Anh múc một thìa cháo, chu đáo thổi nhè nhẹ vì sợ làm bỏng lưỡi cô Hành động này cứ như chăm sóc trẻ con ấy nhỉ Cô ngẩn người ra nhìn anh không chớp mắt, mãi một lúc mới hỏi anh "Anh đang chăm trẻ con sao? Em tự mình ăn được" Vương Minh Hàn miễn cưỡng đưa lên miệng ép cô phải ăn. Chắc là thói quen này lại vô ý hình thành khi anh ở cùng cậu con trai nuôi của mình là Phó Kiến Văn rồi. ... Vài ngày sau đó, dưới sự giám sát từng chút một của Vương Minh Hàn cơ thể cô dường như có lại hơn ba phần sức lực ban đầu rồi. Trong căn phòng kín, Tiểu Diệp nằm trên chiếc giường lớn sau khi tận hưởng một giấc ngủ sâu chưa từng có. Mấy ngày nay, Vương Minh Hàn cứ kè kè bên cô, không cho phép cô đi lại nhiều, chỉ ở miết trong phòng khiến cô sắp điên tiết lên rồi. Tối hôm qua nằm bên cạnh anh, cô năn nỉ muốn gãy lưỡi để anh cho cô được ra ngoài đi dạo thành phố một vòng thì nói chưa hết câu đã bị anh chặn họng. Tuyệt đối không là không. Cô lại kiên trì quyết xin xỏ người đàn ông này rủ lòng thương hại...Nhưng mà dài dòng lôi thôi một lúc cô lại ngủ quên lúc nào không hay. Đến sáng nay khi bị những tia nắng sớm hắt vào mặt khiến cô phải tỉnh dậy, cô mới phát hiện anh không có ngủ bên cạnh. Cô đưa tay sờ vào chỗ giường nơi anh nằm thì mới phát hiện ra hơi ấm cùng mùi hương nam tính còn lưu lại đó. Nhờ vậy cô mới biết anh chỉ vừa rời khỏi. Tiểu Diệp mặc trên người một đồ ngủ dày, thêm phần nhiều lớp nữa chứ. Cô cực kỳ không thích cái phong cách thời trang này nhưng cứ đến lúc cô thay quần áo, những thứ anh ném vào mặt cô lại là những bộ quần áo thích tra tấn người khác như thế này đây. Cô tắm rửa xong lại bước đến tủ quần áo tìm bừa một cái áo sơ mi của anh thay vào. Cô len lén đẩy cửa phòng rồi lại ngó đông, ngó tây xem có ai không, sau đó mới hiên ngang bước ra. Tiểu Diệp vừa bước chân thứ hai ra bên ngoài thì... "Diệp tiểu thư" "Ôi mẹ ơi" Bạch Hổ và Chu Tước đứng ở hai bên mép cửa liền cúi đầu chào khiến cho cô phải giật bắn cả người mà kêu mẹ ơi. Chu Tước thấy cô ăn mặc có chút tùy tiện liền lên tiếng nhắc nhở "Diệp tiểu thư, xin cô quay trở vào thay một bộ đồ khác, cô mặc như vậy nếu để lão đại thấy sẽ trách phạt chúng tôi" Diệp Diệp nhéo nhẹ mi tâm "Yên tâm đi, nếu anh ấy trách phạt các người thì cứ nói đó là ý của tôi" Chu Tước vốn là rất nóng tính, để tránh tình trạng xảy ra đánh nhau đến u đầu mẻ trán, Bạch Hổ liền ra hiệu cho Chu Tước yên lặng. "Diệp tiểu thư, lão đại trước khi đi có căn dặn, sau khi cô thức dậy thì có thể dùng bữa sáng, những món lão đại dặn người hầu làm cũng đều là những món ăn hợp với khẩu vị của cô" Biết rõ là những người này cố tình ngăn cản cô bước ra ngoài, cô đành miễn cưỡng ngồi theo Bạch Hổ đi xuống phòng ăn Trên bàn đúng là bày biện rất nhiều món ăn cô thích, tuy là nhìn ngon thiệt nhưng cái bụng này của cô làm sao nuốt hết số này. Quá nhiều rồi. Tiểu Diệp mỉm cười ngồi xuống, sau đó nhìn hai người đứng bên cạnh mình không khỏi đồng cảm "Vương lão đại đi từ lúc nào?" "Lão đại đi khi trời còn chưa sáng" Bạch Hổ cẩn trọng đáp, đối với cô gái này, anh không có cái quyền thích hay là ghét. Vì là người lão đại xem trọng nên anh càng phải giữ phép lịch sự với cô. Không chỉ anh mà ngay cả ba người kia cũng đều biết rõ vị trí của mình. "À...Anh ấy đi đâu vậy hai người biết không?" Bạch Hổ và Chu Tước nhìn nhau một cái, sau đó anh ta đột nhiên gằn giọng xuống "Chuyện này tôi cũng không rõ" Diệp Diệp không nói gì thêm. Cô chỉ tiện tay cầm đũa lên gấp thức ăn. Khóe môi khẽ cong lên nhè nhẹ. Nói dối tệ như vậy mà cũng nói nữa. Các người cho lão đại của các người một chút thể diện đi được không hả. Mãi một lúc sau, cô đặt đũa xuống "Tôi ăn xong rồi, bây giờ tôi ra ngoài được chưa?" Thấy cô có ý rời đi. Chu Tước dứt khoát bước đến giang tay cản cô lại "Diệp tiểu thư, lão đại không cho phép cô ra ngoài, nếu cô cần mua sắm gì có thể trực tiếp căn dặn chúng tôi giúp cô" Tiểu Diệp đau đầu giải thích cho hai người này hiểu rõ tình hình một chút "Cô biết tôi mặc quần áo kích cỡ thế nào sao? Màu sắc phải do tôi chọn thì mới thấy hài lòng? Còn nữa, nếu các người sợ tôi bỏ trốn thì có thể trực tiếp đi theo tôi mà. Tôi không có tiền trong người, chỉ có thể nhờ hai người thanh toán hộ giúp tôi. Sau này có tiền tôi sẽ trả lại" Nói dứt lời, bằng một chút thân thủ vốn có của mình, cô lách người chạy lên lầu thay lấy một bộ đồ chỉnh tề hơn. Trước khi chạy đến tầng cầu thang cao nhất, Tiểu Diệp còn cố gắng nói vọng lại "Yên tâm đi, tôi không quỵt tiền đâu" Bạch Hổ và Chu Tước hết cách, chỉ có thể đi theo cô đến trung tâm mua sắm. Tiểu Diệp đi đến đâu thì hai người họ theo kè kè đến đó, không một ai dám sơ xuất để cô rời khỏi tầm mắt mình. Bạch Hổ còn gọi điện chỉ huy cho những tên thuộc hạ cấp dưới âm thầm bao vây cả trung tâm mua sắm để đề phòng sự cố ngoài ý muốn. Tiểu Diệp cô nhìn ra bên ngoài lại thấy lấp ló không ít người ra vẻ thần thần bí bí khiến cô phải nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ muốn qua được con mắt nghiệp dư của Tiểu Diệp cô thì thật xin lỗi, chưa đủ tay nghề. Các người xem tôi là tù nhân trốn trại hay sao? Bà đây xin nhắc lại là chỉ đi mua sắm thôi chứ không phải Hoàng Đế du tuần đâu. Chỉ là đi mua sắm mà bị quy động cả một lực lượng chống khủng bố thế này thì mất cả hứng. Tiểu Diệp chỉ bước đến được vài quầy hàng, cô tùy tiện lấy bừa vài bộ quần áo vừa mắt rồi ném ra ngoài cho Bạch Hổ quẹt thẻ. Bị quấy rầy như vậy cô cũng mất cả hứng đi mua sắm. "Thôi không mua nữa. Tôi theo các người về là được chứ gì" Bạch Hộ mừng đến suýt nữa là vái lạy cả thiên địa "Bà cô của tôi ơi, cô chịu về là tôi phải thắp hương cho ông bà tổ tiên đây. Diệp tiểu thư, mời ra xe" Diệp Diệp "...." Tiểu Diệp mất hứng cau mày khó chịu đi lù lù theo sau Bạch Hổ để ra xe. Bạch Hổ đi được vài bước liền dứt khoát tách sang một bên, dường như là nhường cho cô đi lên trước. Tiểu Diệp là vì đang cúi đầu nên không có để tâm đến những thứ trước mặt. Cô cứ cắm cúi mà đi thẳng. Không ngờ một giây sau đó liền đụng phải một người đàn ông thân thể cứng như đá, cú đụng chạm này khiến đầu cô có chút ê ẩm. Cô vừa ngẩng mặt lên muốn dạy dỗ cho hắn ta một bài học thì... Vương Minh Hàn Trời ạ, tổ tiên của tôi ơi, chỉ là đi mua sắm thôi mà lại thỉnh luôn cả một vị lão đại đến tận nơi này để đón cô về sao. Lần này đúng là bị bắt gian tại trận rồi. Hết đường chối cãi, chỉ còn cách "Minh tri cố muội" tức là giả vờ như không biết gì sao đó liền "tẩu kế", đánh nước bài chùn. Sự phản ứng tức thì của cô chính là giả vờ ngất xỉu. Đúng như cô dự đoán, Vương Minh Hàn liền đỡ lấy rồi bế ngang cô lên "Mau ra xe" Diệp Diệp nằm trong lòng ngực anh, không biết là Vương Minh Hàn là lớn tiếng ra lệnh cho ai nhưng với tình hình này tốt nhất cô nên giả chết. Nhưng mà cô không thể tiểu nhân như vậy, ngộ nhỡ lại hại hai người Bạch Hổ và Chu Tước phải lãnh án oan thì nguy lắm. Muốn cứu người khác thì trước tiên cô phải tự cứu mình. Thế là cô lại nhắm chặt hai mắt lại, mặc cho người đàn ông kia lo lắng đưa cô về. Tiểu Diệp ơi là Tiểu Diệp, cô đừng quên bất kỳ ở đâu cũng có camera theo dõi cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ. Những hình ảnh lúc sáng của cô đều không may bị thu lại hết rồi. Đừng có giả điên nữa. Kế thứ tư trong binh pháp tôn tử của cô không dùng được rồi.