Tình hình cho thấy đám sát thủ kia nếu không giết được Đàm Tùng Vận chắc chắn sẽ không chịu buông tha.
Trực thăng của Huyết Phong chuẩn bị lại vừa hay nằm ở bãi sau, cô và lão già Đàm Tùng Vận lại bị vây chặn ở bãi trước.
Diệp Vô Tâm đứng nép người thật kín, cô hé mắt nhìn ra bên ngoài để quan sát. Nhưng có lẽ ông trời cũng không muốn triệt đường cô, Diệp Vô Tâm nhìn thấy một cố nhân mà lâu rồi vẫn chưa gặp lại để hỏi thăm sức khỏe nhau, người đó là Chu Tước, cô gái đã từng bị cô bắt cóc để dẫn dụ Thanh Long. Nói về thái độ thì Chu Tước lại không mấy ưa thích gì Diệp Vô Tâm nhưng đối với Diệp Vô Tâm cô lại có một sở thích cực kỳ đặc biệt.
Kẻ nào càng ghét cô thì cô lại càng thích chọc phá người đó.
Diệp Vô Tâm mỉm cười đắc ý "Được rồi" Nói xong cô quay sang nhìn Đàm Tùng Vận rồi hỏi ông ta "Muốn cứu con trai ông không?"
"Cô biết tung tích của con trai tôi ở đâu sao? Mà cô rốt cuộc là ai? Sao lại biết con trai tôi?"
Diệp Vô Tâm tặc lưỡi quát "Phiền quá, có muốn cứu hay không?"
"Muốn muốn, tôi đương nhiên muốn"
"Vậy thì ông nhất định phải làm theo lời tôi, nếu không thì đừng nói là mạng của ông, ngay cả mạng của Đàm Tôn Khải, tôi cũng không dám bảo đảm"
Đàm Tùng Vận gật đầu lia lịa, không cần biết cô gái này là ai, chỉ cần ông ta giữ được mạng quay về Đế Thành là được rồi. Ông ta không hiểu những người kia sao lại muốn giết ông ta nên khi bám được một phao cứu sinh là Diệp Vô Tâm thì ông ta dĩ nhiên là không muốn buông ra.
Diệp Vô Tâm căn dặn Đàm Tôn Khải hành động theo những gì cô nói và ông ta cũng tỏ rõ thái độ đã hiểu, cô khẽ cười nhìn về phía Chu Tước
Diệp Vô Tâm lấy điện thoại của mình ra, tìm trong hệ thống gián điệp một dãy số điện thoại, cô khẽ cười rồi nhanh tay nhấn vào nút gọi
Chu Tước thấy điện thoại của mình rung lên liền lập tức bắt máy, bên trong lại nghe thấy giọng kêu cứu của Diệp Vô Tâm
"Cứu mạng...Tôi ở bên này"
Chu Tước trước tình hình này lại không nghĩ nhiều, cô đảo mắt tìm kiếm xung quanh liền thấy một cánh tay đang vẫy vẫy, Chu Tước chạy đến gần thì lại phát hiện một nhóm người thoạt nhìn liền biết không bình thường đang dần tiến về phía cô.
Chu Tước mở kết nối liên lạc với Thanh Long và Bạch Hổ. Nhận được tin cầu viện, hai người kia lập tức cùng Vương Minh Hàn chạy ra bãi đỗ xe.
Chu Tước trong lúc chờ đợi liền chậm rãi bước đến chỗ cánh tay đang vẫy vẫy của Diệp Vô Tâm nhưng những thứ mà Chu Tước thấy được thì đám người mặc đồ đen kia cũng nhìn thấy được.
Họ cũng đang cảnh giác tiến gần đến chỗ của Diệp Vô Tâm.
Chu Tước giấu hai tay sau lưng, từ từ lên nòng súng, ánh mắt của cô chưa một lần ngưng cảnh giác với đám người mặc đồ đen ấy.
Khoảng cách từ Chu Tước đến đám người kia còn không đến mười mét, thì hành động rút súng của bọn chúng liền bị Chu Tước phát giác, cô lách người ẩn vào những chiếc xe ô tô đang đỗ gần ở đó.
Đoàng....Đoàng....Đoàng
Không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Tiếp sau đó chính là một pha đấu súng kịch liệt giữa Chu Tước và đám sát thủ của Ngụy gia...
Chu Tước liên tục xả đạn vào bọn chúng, cô hai tay giữ hai khẩu súng lục, những làn đạn nối tiếp nhau thi triển ra ngoài và tiếng súng vẫn không dứt được một giây nào.
Nhân lúc náo loạn, lại một lần nữa, Diệp Vô Tâm cẩn thận kéo Đàm Tùng Vận len lỏi rời khỏi nơi nguy hiểm này, hướng cô đi đến chính là bãi đỗ phía sau sân bay.
Đến lúc này Vương Minh Hàn cùng hai vị hộ pháp kia cũng vừa đặt chân đến, Thanh Long và Bạch Hổ lập tức nhập cuộc, cả hai cùng hỗ trợ Chu Tước trong cuộc chiến súng đạn không khoan nhượng kia.
Vương Minh Hàn cực kỳ tinh mắt khi vừa chạy đến đã nhìn thấy Diệp Vô Tâm đang cùng Đàm Tùng Vận lén lút rời khỏi. Anh vừa có ý định đuổi theo thì những làn đạn kia chuyển hướng về phía anh, viên đạn bay sượt ngang chân, Vương Minh Hàn nhanh trí nấp xuống bên dưới, bước chân của anh lại bị những kẻ trước mặt cản trở khiến lửa giận lên đến đỉnh điểm.
"Đám khốn này"
Vương Minh Hàn điên cuồng bóp cò, những phát súng xuyên vỡ lớp kính bảo hộ của ô tô rồi xuyên thẳng vào người bọn sát thủ trước mặt.
Không kẻ nào được cản đường anh tìm Tiểu Diệp. Tuyệt đối không.
Từng tên sát thủ lần lượt ngã gục xuống, không một tên nào có thể sống sót nổi.
Sau những phát bắn chính xác đến cực điểm, Vương Minh Hàn ném vội khẩu súng nhất nhất đuổi theo Diệp Vô Tâm.
Lúc này, cô vẫn đang chạy trước mặt anh một khoảng khá xa, mọi âm thanh mà anh phát ra để gọi cô, cô đều không hề nghe thấy.
Diệp Vô Tâm cứ như vậy mà chạy đi.
Còn Vương Minh Hàn cứ như vậy mà đuổi theo.
Diệp Vô Tâm nhìn thấy chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn cho mình đang chờ ở trước mặt, cô liền tức tốc ra hiệu của gã phi công mở cửa, thoát được khỏi nơi đó, Diệp Vô Tâm chả buồn quay đầu lại nhìn vì cô rất tự tin rằng Chu Tước đã ở đó cản đường bọn sát thủ kia giúp cô.
Vương Minh Hàn dồn hết sức để đuổi đến và anh nhìn thấy cũng chính là chiếc trực thăng chuẩn bị cất cánh kia.
"Tiểu Diệp....Tiểu Diệp...Quay lại đây"
Diệp Vô Tâm bị tiếng ồ ồ của cánh quạt khiến cô không còn nghe rõ được gì. Còn Vương Minh Hàn lại cực lực gào thét, vừa chạy vừa gọi cô
"Tiểu Diệp"
Anh gào khan cả cổ họng mà cô vẫn không nghe thấy, anh vẫn không bỏ cuộc mà cố hết sức đuổi đến nơi.
Trực giác không hiểu sao lại mãnh liệt đến mức khiến cô có cảm giác như Vương Minh Hàn đang ở gần đây, cô đảo mắt tìm kiếm thì quả thật nhìn thấy từ xa xa, anh đang cố hết sức đuổi đến. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhưng cô lại không còn lựa chọn nào khác.
Thời khắc Diệp Vô Tâm nhìn thấy Vương Minh Hàn cũng là lúc anh nhận ra cô đang nhìn mình, đôi mắt của họ trực diện chạm vào nhau.
Vương Minh Hàn gọi to "TIỂU DIỆP"
Diệp Vô Tâm đến cuối cùng vẫn chỉ nhìn anh một cái và không nói gì nữa. Cô không dám nói, cũng không thể giải thích rõ ràng với anh.
Minh Hàn...Xin lỗi anh, hẹn gặp lại anh ở....Đế Thành.
Vương Minh Hàn vừa chạy đến nơi thì chiếc trực thăng kia cũng đã cất cánh lên cao được một khoảng khá xa mặt đất.
Anh bất lực đứng đó nhìn theo....
Đôi bàn tay nắm chặt lại thành một nắm đấm. Vương Minh Hàn tức giận nhưng không thể đuổi kịp theo cô, anh tung mạnh một cú đấm vào không trung.
Sau khi giải quyết xong đám sát thủ kia, ba vị hộ pháp vội vàng đuổi theo. Đến nơi, thứ họ chứng kiến chính là cảnh tượng Diệp Vô Tâm đã bỏ rơi lão đại của họ ở lại và họ cũng biết chuyện này còn kinh khủng hơn làm hỏng một vụ làm ăn to.
Vương Minh Hàn đứng ở đó khá lâu, mãi một lúc anh mới xoay người rời đi. Trước khi đi, Vương Minh Hàn chỉ ra đúng một lệnh duy nhất
"Lập tức trở về Đế Thành"
Bạch Hổ và Chu Tước là lần đầu tiên thấy lão đại của họ nhọc lòng như vậy. Trước đây, dù trời có sập xuống đi nữa thì vị lão đại này vẫn dửng dưng như không hề có chuyện gì. Tại sao lần này chỉ mỗi việc Diệp Vô Tâm trốn đi lại khiến lão đại phải biến thành bộ dạng này.
Rời khỏi Đế Thành vì tìm Diệp Vô Tâm
Quay về Đế Thành cũng chỉ vì tìm Diệp Vô Tâm
...
Đế Thành
Bầu trời đêm đầy quan vẻ tịch mịch. Diệp Vô Tâm vừa đáp trực thăng xuống liền được Huyết Phong tiếp ứng ngay.
Cô đặt chân xuống đất Đế Thành, tâm tư lại bị chính nơi này làm cho chấn động. Nhưng cô biết chắc một điều, lần này mối hận của Diệp gia nhất định sẽ được giải trừ.
Huyết Phong lái xe đến trước mặt Diệp Vô Tâm và Đàm Tùng Vận, anh hạ kính xe xuống mỉm cười nhìn cô ra hiệu "Lên xe"
Diệp Vô Tâm ngồi ở ghế phó lái, còn Đàm Tùng Vận lại nhanh chóng chạy ra ngồi ở hàng ghế sau xe
Từ lúc chiếc xe lăn bánh, Diệp Vô Tâm không hề mở miệng nói lấy một lời. Cô tựa đầu vào tấm kính cửa xe, ánh mắt mơ hồ trầm lặng nhớ về cảnh tượng Vương Minh Hàn sống chết đuổi theo cô, nhưng cô lại không hề có ý định sẽ ở lại. Càng nghĩ, lòng dạ tâm can lại càng dày vò khiến cô đau đớn vô cùng.
Đợi em làm xong việc này, em nhất định sẽ gả cho anh. Em không muốn anh bị liên lụy, em không muốn anh gặp nguy hiểm.
Hãy đợi em...
Huyết Phong vừa lái xe vừa tinh ý đảo mắt nhìn cô, gương mặt của cô từ lâu đã khắc sâu hằng trong tâm trí anh, nhưng anh cũng biết cô lại một lòng một dạ với Vương Minh Hàn.
Huyết Phong tự giễu bản thân tại sao lại lụy tình đến vậy. Nhưng anh tin chỉ cần giữ được Diệp Vô Tâm bên cạnh, anh nhất định sẽ có cách làm cô phải yêu mình. Huống hồ anh và cô cũng đã làm việc với nhau mười tám năm trời và anh càng tin tưởng hơn việc cô đối với Vương Minh Hàn, cảm xúc của cô cũng chỉ là rung động nhất thời.
Huyết Phong tiên sinh, anh chắc không?
"Các người biết tung tích của Tôn Khải sao? Còn nữa, Huyết Phong tiên sinh có phải là Ngụy lão đại phái ngài tới để tiếp ứng tôi không?"
Đàm Tùng Vận bất chợt làm ồn khiến Huyết Phong không mấy hài lòng nhưng lại miễn cưỡng trả lời "Ngụy lão đại đúng là có phái tôi đến tìm ông"
"Thật sao?" Đàm Tùng Vận mang hy vọng hỏi lại. Nhưng Huyết Phong chỉ đáp trả bằng một câu nói lạnh nhạt
"Thật, Ngụy lão đại muốn tôi tìm ông để giết chết ông"
Đàm Tùng Vận cứng đờ người "Gì chứ? Tại sao ông ta lại làm vậy? Ngài đang đùa với tôi đúng không?"
Huyết Phong đanh mặt lại, chú tâm lái xe "Đàm tiên sinh, ông không muốn chết thì tự đi mà hỏi ông ta. Còn nữa, những người đã xả súng vào ông lúc ở sân bay nước M...cũng chính là sát thủ của Ngụy gia cử đi để lấy mạng ông"
Đàm Tùng Vận kinh ngạc ngồi ở đó, chỉ có Huyết Phong mới tiếp chuyện ông ta, nhìn qua nhã ý lại không thấy Diệp Vô Tâm muốn trả lời.
Thấy Đàm Tùng Vận có vẻ kinh sợ, Huyết Phong liền đem Đàm Tôn Khải ra để dỗ dành ông ta
"Muốn gặp Đàm Tôn Khải thì ông tốt nhất nên giữ miệng một chút, những chuyện sau này ông có thể từ từ tìm hiểu"
Chiếc xe chạy đi chạy lại rất nhiều vòng, rẽ sang rất nhiều ngã rẽ, dường như hành động này của Huyết Phong là đề phòng bị kẻ nào đó bám đuôi. Mãi đến khi chiếc xe an toàn đỗ trước một căn nhà gỗ thì mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Tùng Vận đứng ngơ ngác chỉ tay vào căn nhà "Tôn Khải có phải đang ở bên trong không?"
Diệp Vô Tâm mím môi khẽ gật đầu. Biểu tình lạnh nhạt lại được nhìn thấy ở một Diệp Vô Tâm tàn nhẫn ban đầu, vô cùng khác với thái độ khi cô ở bên cạnh Vương Minh Hàn. Hoàn toàn khác...
Đàm Tùng Vận bước vội đến cửa lại thấy cửa khóa, ông ta đứng ở đó lo lắng gần như muốn van xin "Mau mở cửa cho tôi, mau lên"
Huyết Phong vẫn chậm chậm thản nhiên mà bước đến gần Đàm Tùng Vận, anh đưa chìa khóa cửa ra lơ lửng trước mặt, ngay khi Đàm Tùng Vận vừa muốn giật lấy thì bị Huyết Phong nhanh tay thu giữ lại
Đàm Tùng Vận khó hiểu nhìn Huyết Phong "Các người muốn làm gì, mau đưa chìa khóa cho tôi"
Huyết Phong nhếch miệng cười khẩy "Đưa cho ông cũng được, nhưng tôi muốn lấy từ ông một chút tin tức"
Đàm Tùng Vận nghi ngờ nên cực kỳ cảnh giác với người đàn ông này nhưng lại vì đứa con trai duy nhất đang ở trong tay anh ta nên ông không còn lựa chọn nào khác, lập tức gật đầu "Được, tôi hứa với các người, các người muốn hỏi gì cũng được, mau đưa chìa khóa cho tôi"
Diệp Vô Tâm thấy Huyết Phong đang nhìn mình, cô gật đầu đồng ý tin lời ông ta. Huyết Phong mỉm cười bước đến cửa, chiếc chìa khóa vừa khớp liền bật mở, cánh cửa dần dần được mở ra.
Đàm Tùng Vận vội vàng tung cửa chạy vào, quả thật ông đã gặp lại được con trai của ông. Đàm Tôn Khải nằm bất động trên ghế sofa. Trên bàn còn một ít thức ăn thừa vụn vãi.
"Tôn Khải"
Nghe thấy giọng của cha mình Đàm Tôn Khải bật người ngồi dậy, anh ta xoay người nhìn về phía cửa.
Không nghe lầm, anh đúng là không nghe lầm
"Cha. Là cha thật sao?"
Đàm Tùng Vận chạy đến ghế sofa, Đàm Tôn Khải lập tức ôm chầm lấy chân ông khóc như một đứa trẻ
"Cha...cha...con còn tưởng không thể gặp lại cha"
Đàm Tùng Vận ôm lấy đứa con yêu quý của mình, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Đã bước một chân vào địa ngục rồi, ông lại cảm thấy không gì quan trọng hơn đứa con trai này.
"Cha, cha không sao chứ? Lão cáo già Ngụy Hồng không làm cha bị thương chứ?"
Đàm Tùng Vận lắc đầu "Không, cha không sao" Ngay sau đó, ông nhìn thấy thương tích trên người Đàm Tôn Khải, vết thương tuy là cũ nhưng vẫn nhìn thấy rõ rành rành
"Tại sao con lại ra nông nổi này. Là kẻ nào đã khiến con thương tích đầy người như vậy?"
Đàm Tôn Khải mang một thái độ nóng giận mà nói ra tên của Ngụy Hồng "Là ông ta, chính là lão ta, Ngụy Hồng ông ta đã bắt nhốt, tra tấn con. Ông ta còn nói muốn dùng con để dẫn dụ cha quay về Đế Thành, ông ta còn nói muốn giết cha"
Đàm Tùng Vận càng không thể tin nổi vào chuyện này "Thật sự là ông ta làm vậy sao?"
"Không lẽ ngay cả lời của con trai mình ông cũng không tin" Huyết Phong và Diệp Vô Tâm từ bên ngoài tiến vào, bộ dạng sát khí đằng đằng này đúng là dọa được Đàm Tôn Khải. Tuy là lần trước chỉ gặp được Diệp Vô Tâm một lần nhưng khí chất và sắc đẹp của cô lại khiến cho Đàm thiếu gia này không thể nào quên được.
"Là cô" Đàm Tôn Khải bất tri bất giác lại thốt ra những lời này. Diệp Vô Tâm nhìn anh ta mím môi cười, không nhanh không chậm nhẹ nhàng gật đầu chào một cái.
Diệp Vô Tâm ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, Huyết Phong cũng bước đến ngồi xuống bên cạnh cô nhưng khoảng cách ngồi của anh lại khá gần cô. Diệp Vô Tâm lại phản ứng bằng cách nhích người ra phía ngoài một chút, cái phản xạ bé xíu này người ngoài rất khó nhận ra mà chỉ có chính hai người họ mới tự biết.
Huyết Phong nhận thấy thái độ này thì có chút thất vọng, anh không dám tiến đến gần nữa.
Diệp Vô Tâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề "Đàm lão tiên sinh, tôi có một chuyện muốn hỏi ông"
Đàm Tùng Vận nghe thấy liền từ từ ngồi lại ngay ngắn "Chuyện gì"
Diệp Vô Tâm thư thái hỏi ông ta "Ông còn nhớ chuyện trên dưới Diệp gia bị sát hại vào mười tám năm trước chứ?"
Nghe thấy Diệp gia, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng của Đàm Tùng Vận, ông ta kinh ngạc nhìn vào đôi mắt của cô, ý tứ thăm dò trực diện nhưng sự che giấu nội tâm kỹ lưỡng kia khiến cho ông ta không có cách nào nhìn thấu được suy nghĩ của cô
"Tôi không biết chuyện gì hết, chuyện của Diệp gia thì liên quan gì đến tôi"
Diệp Vô Tâm nhếch miệng cười "Vậy sao?"
Vừa dứt lời, Diệp Vô Tâm rút súng ra bắn cực chuẩn vào ống chân phải của Đàm Tôn Khải. Hành động của cô nhanh đến mức ngay cả Huyết Phong cũng không kịp phản ứng.
"A...A...A" Viên đạn bắn ra làm máu văng tung tóe, Đàm Tôn Khải đau đến mức gào thét khiến cho Đàm Tùng Vận phải hoảng loạn một phen. Ông ta vội vàng xem vết thương trên chân của con trai mình. Vị trí viên đạn lại vừa vặn nằm ngay giữa ống quyển chân phải của Đàm Tôn Khải.
Chính Đàm Tùng Vận cũng biết dùng súng nên ông ta phải kinh sợ khi nhìn thấy vết thương này. Người bắn súng bắn vào chân còn khó hơn là bắn vào đầu của nạn nhân. Người nào đạt đến cảnh giới bắn trúng chân của một người đang di chuyển thì chứng tỏ kẻ đó không tầm thường chút nào. Huống hồ Diệp Vô Tâm còn bắn rất chính xác, chính xác đến mức dường như là không hề lệch một milimet nào.
Da gà nổi lên khắp người. Đàm Tùng Vận lắp bắp
"Cô là ai...cô rốt cuộc muốn gì?"
"Tôi hỏi lại một lần nữa, chuyện Diệp gia năm xưa ông biết được những gì?" Diệp Vô Tâm vẫn dùng một ánh mắt sắc lẹm nhìn ông ta. Ý tứ không khác gì một lần chất vấn tội phạm.
Đàm Tùng Vận lần này không vội trả lời, ông ta bắt đầu đắn đo. Và đương nhiên Diệp Vô Tâm cũng nhìn thấy biểu tình này của ông ta. Cô không vội, ngược lại rất kiên nhẫn đợi.
Đàm Tôn Khải nhìn ông ấy, vẻ mặt đau đớn lại chứa phần ủy khuất "Cha, giờ phút này cha còn gì phải che giấu nữa chứ. Ông ta muốn giết chúng ta, cha lại là người nắm nhiều chứng cứ phạm tội nhất của ông ta không phải sao? Có phải đến khi chết cha vẫn muốn mang theo những bí mật ấy xuống lòng đất luôn đúng không?"
Đàm Tùng Vận nhìn đứa con trai của mình gần như là van xin ông nói ra bí mật gì đó rồi lại từ từ đảo mắt nhìn sang hướng của Diệp Vô Tâm
"Cô muốn biết chuyện Diệp gia năm đó cũng được, nhưng tôi muốn biết cô là ai? Tại sao lại nhất định điều tra vụ thảm sát ở Diệp gia năm xưa"
Diệp Vô Tâm ngồi đó, mặt không biến sắc, cô thản nhiên nhìn ông ta, sau đó từ từ ngã lưng vào thành ghế sofa một cách ung dung
"Bởi vì Diệp Nhất Giang là cha tôi"
Đàm Tùng Vận thất kinh hồn vía, hơi thở đột nhiên thôi thúc mạnh khiến ông ta không ngừng thở ra "Cô...cô nói dối. Năm đó, trên dưới toàn bộ người của Diệp gia đều đã chết, cô nhất định là nói dối"
"Là sự thật"
Đàm Tùng Vận phải thật cố trấn an bản thân bình tĩnh. Mãi một lúc sau, ông ta mới có thể tiếp lời "Cô thật sự là hậu duệ của Diệp gia"
Diệp Vô Tâm dứt khoát gật đầu
Đàm Tùng Vận ủy khuất ngước mặt lên thầm than "Ý trời, đúng là ý trời"
Diệp Vô Tâm phải nói là quá kiên nhẫn khi mà ngồi chờ đợi sự thật sắp sắp được hé lộ. Rất lâu sau, ông ta mới từ từ bình tâm lại
"Diệp gia, hàng chục năm qua tôi đã bị chính hai từ này ám ảnh đến mức không thể an giấc"
Diệp Vô Tâm nhếch miệng cười "Vì chính những chuyện xấu mà ông đã làm"
Đàm Tùng Vận gật đầu. Trước mặt con trai, ông lại có thể nói ra những lời này, lại có thể thừa nhận những chuyện dơ bẩn mà ông ta đã làm năm xưa đã chứng tỏ một điều Đàm Tùng Vận đã rất ăn năn vì chuyện này và thứ ông ta muốn ngay thời khắc này chính là tìm cơ hội vạch trần tội ác của Ngụy Hồng.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
57 chương
40 chương
268 chương
28 chương