Chiếc taxi dừng lại trước một con đường lớn, Diệp Vô Tâm yêu cầu cho cô xuống đây vì không muốn ai biết lộ trình của cô. Cô đợi chiếc taxi rời đi hẳn rồi mới từng bước tiến vào ngôi biệt thự của Diệp gia. Lúc cô đến đây thì trời cũng ngã về chiều, ánh nắng chiều đổ nghiêng xuống mặt đất kéo dài chiếc bóng đơn độc của Diệp Vô Tâm Cô bước đến giữa gian nhà, đảo mắt nhìn quanh nơi này, bất chợt trong lòng lại dấy lên một nỗi uất hận thầm kín. Cô bước từng bước chân một trải dài trên dải hành lang rồi dần dần tiến thẳng vào căn phòng ngủ của ba mẹ mình năm xưa. Không biết có phải là linh tính mách bảo hay do vong linh của ba mẹ đã khiến cô vô thức bước thẳng vào căn phòng này. Diệp Vô Tâm đưa tay đẩy cánh cửa ra, tiếng kẹt kẹt phát lên từ ma sát khiến người nghe thấy phải nổi gai ốc. Sự cũ kỹ bao trùm lấy nơi này, dưới đất có vài con chuột vì động tĩnh xâm nhập nên đã bỏ chạy tán loạn. Chiếc tủ gỗ mục nát bị đám mọt mối ăn sâu nhiều chỗ. Đồ đạc trong căn phòng lộn xộn như bị ai đó lật tung. Nếu thật sự có người vì muốn tìm thứ gì đó mà lật tung chỗ này lên vậy thứ họ muốn tìm rốt cuộc là gì? Có phải cha của cô vì cất giữ bí mật gì đó liên quan đến Ngụy Hồng nên cả Diệp gia mới bị sát hại. Ông ta làm vậy liệu có phải vì bí mật đó. Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Tâm bước chân vào đây. Kể từ lúc cô hiểu chuyện, tìm đường quay về Diệp gia thì chưa lần nào cô tiến sâu vào hậu viện, vì chính những cảnh tượng trong quá khứ đã vây ám lấy tâm trí của cô, ngăn cách cô bước vào sâu bên trong. Quá khứ đôi lúc còn ám ảnh hơn cả việc chết. Diệp Vô Tâm cũng có nỗi sợ, nỗi sợ lớn nhất của cô chính là hồi ức thảm sát trong quá khứ một lần nữa được tái hiện lại. Cũng vì thế, dù có quay trở về thì cô cũng không dám nán lại đây lâu. Động trong cô một chút ấn tượng mờ ảo vào lúc bé, một lần cô cùng anh trai của mình chơi trò trốn tìm, Diệp Vô Tâm đã chạy vào phòng của ba mẹ mình, nấp dưới sàn giường và cũng chính lúc đó, cô đã nhìn thấy ba của mình cẩn thận cất giữ một thứ gì đó phía sau chiếc tủ này. Diệp Vô Tâm tiến đến đẩy chiếc tủ đó ngã sang một bên, có lẽ vì chiếc tủ bị ăn mòn khá nhiều nên điều này không quá khó với cô. Cô liếc mắt nhìn sang thì đúng thật có một điều kỳ lạ khá nghịch mắt. Bức tường phía sau chiếc tủ gỗ được người khác dùng một ít vôi lấp lại, rồi còn cố ý dùng một màu sơn có phần tương đồng với màu tường để che giấu. Sở dĩ cô phát hiện ra vì sự tinh ý, nhạy bén đã giúp cô nhìn thấy sự khác lạ. Diệp Vô Tâm tháo chiếc kẹp tóc xuống, ngón tay khẽ ấn vào thì lập tức một lưỡi dao bén ngót bật ra Cô đâm vỡ lớp vôi mỏng, vì bên trong bức tường là một khoảng rỗng nên chỉ cần cậy nhẹ thì lớp vôi mỏng ấy lập tức vỡ ra. Quả thật là phía sau bức tường này chứa bảo vật. Diệp Vô Tâm khẽ cười khi nhìn thấy một chiếc hộp gỗ. Cô nhấc chiếc hộp đó ra, dùng lưỡi dao đâm nát phần nắp hộp. Bên trong là một cái usb ghi nhớ dữ liệu, tuy nhiên nó đã bị rỉ sét, Diệp Vô Tâm quan sát cái usb ấy một lúc, vẻ mặt có chút thất vọng. Nhưng không sao, cứ mang về trước đã, cứ thế cô lại tiện tay bỏ usb vào túi áo khoác. Tiếp đến là một bức ảnh trắng đen, hai người bên trái là cha và mẹ cô, còn hai người đứng bên phải là Tống Chính Ngạn và Tiểu Tình. Không đúng, là Tống phu nhân thì đúng hơn. Đúng vậy, người phụ nữ này chính là mẹ của Tống Tiểu Tình. Nếu vậy...Chẳng lẽ Diệp gia và Tống gia có quen biết nhau. Qua bức ảnh này cho thấy hai họ Diệp, Tống có giao tình rất tốt, cha của cô còn khoác vai Tống Chính Ngạn, cả bốn người đều cười rất tươi. Nhưng có một điều Diệp Vô Tâm vẫn không hiểu là tại sao năm đó Ngụy Hồng lại muốn giết cha cô. Ngoại trừ cô ra thì không còn ai sống sót cả. Vậy thì trong chuyện này Tống gia có liên quan không? Hai nhà vốn thân thiết như vậy...Vậy lúc Diệp gia xảy ra chuyện thì Tống Chính Ngạn đang ở đâu? Lúc còn bé, Ngụy Hồng vẫn thường hay gieo vào đầu cô một cảnh tượng chính là Tống Chính Ngạn mới là kẻ đã hại chết cả nhà cô chứ không phải hắn. Hắn ta muốn mượn dao giết người, những việc hắn gây ra cho Diệp gia vào năm đó, cô làm sao có thể quên. Hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu của Tống gia, mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn mượn tay của Diệp Vô Tâm cô để giết Tống Chính Ngạn. Diệp Vô Tâm khẽ nhếch miệng cười Lúc còn bé cô vốn không biết người đàn ông họ Tống mà Ngụy Hồng hay nhắc đến là ai nên cũng không mấy để ý. Còn ông ta lại nhất nhất cho rằng đứa bé năm đó thật sự bị viên thuốc trong suốt kia tẩy não. Đúng là người tính cũng không bằng trời tính. Có trách thì trách năm đó cô còn quá bé, không hiểu cuộc trò chuyện trước lúc chết của cha cô vs Ngụy Hồng, đến giờ thì cô chẳng còn chút ấn tượng gì về cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó nữa. Quay trở lại vấn đề, qua bức ảnh Diệp Vô Tâm cũng đã phần nào đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa Tống Chính Ngạn và Ngụy Hồng Người phụ nữ này là Tống phu nhân, là mẹ Tiểu Tình. Đồng nghĩa với việc Ngụy Hồng đối với Tống phu nhân chỉ là đơn phương, chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà ông ta căm hận. Diệp Vô Tâm khẽ lắc đầu Thật không giống với phong cách của ông ta... Diệp Vô Tâm lại lấy ra một bức thư, tuy nhiên qua nhiều năm như vậy, mực trên giấy kia cũng đã bị nhòe đi, không còn nhìn thấy được gì nữa. Lại một lần nữa không tìm thấy chút manh mối gì ... Cùng lúc này, ở bệnh viện A Tống Chính Ngạn ngồi thừ người trên giường, bên cạnh người đàn ông lớn tuổi là một người đàn ông trẻ tuổi. Sắc mặt của cả hai bình lặng như nước hồ mùa thu, không một tý rợn sóng. Giọng của Tống lão gia tử lại có phần trầm lặng chất chứa đầy ưu phiền hơn. "Cháu điều tra đến đâu rồi" Tống Chính Ngạn hướng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, ngữ khí mang theo một chút mong chờ. Người đàn ông đấy là Vương Minh Hàn Vương Minh Hàn khẽ nghiêng đầu một chút "Vẫn chưa tìm được" Nghe Vương Minh Hàn nói vậy, Tống lão gia phiền muộn thở dài một tiếng. Nét mặt có phần sầu muộn hơn nhiều "Cháu vẫn đang cố gắng, chuyện này dù sao cũng có liên quan đến các gia tộc lớn ở Đế Thành, cháu sẽ không để nó bị kẻ gian che lấp mãi đâu, chú cứ yên tâm" Tống Chính Ngạn nhíu mày nhìn anh, cơ mặt của ông cũng giản nhẹ một chút "Gì cũng được, bằng chứng không quan trọng, quan trọng là tìm được người. Chú hy vọng chúng ta không phải quá muộn" Vương Minh Hàn gật đầu, bảo ông hãy yên tâm giao chuyện này cho anh. Vương Minh Hàn rời khỏi bệnh viện liền gọi cho Huyền Vũ. Chỉ đợi Huyền Vũ vừa kịp nhấc máy, anh đã hỏi ngay "Diệp Vô Tâm đã đến những nơi nào?" Huyền Vũ không nhanh không chậm mà báo cáo lại "Thuộc hạ đã gắn hệ thống gián điệp lên người cô ta, theo thông tin nhận được. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Vô Tâm đã bắt taxi đến ngoại ô thành phố" "Nơi đó là nơi nào?" Nghe Vương Minh Hàn gấp rút hỏi, Huyền Vũ lập tức trả lời ngay "Lão đại, ngài cũng biết nơi này" "Hửm...." Nghe Huyền Vũ nói vậy, Vương Minh Hàn liền nhíu mày, sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn. Sao cô ấy lại đến đó? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ... Diệp Vô Tâm lấy tất cả mọi thứ mà lúc đó cha cô đã cẩn thận cất giấu, trong đó bao gồm cả một quyển sổ kèm theo một cây bút. Tuy những thứ này không có gì đặc biệt nhưng cô lại cho rằng đây là những thứ của Diệp gia thì nên để cô bảo quản. Diệp Vô Tâm xoay người rời đi, bây giờ cũng đã chạng vạng tối. Nơi này lại không có điện thì chắc chắn không có đèn rồi, chỉ có vẻn vẹn một chút ánh sáng của mặt trăng tròn vành vạnh trên cao. Diệp Vô Tâm bước đến khuôn viên trước nhà, cô ngẩn mặt lên nhìn trời, vẻ mặt vô cảm đến kỳ lạ. Nếu như năm đó, Ngụy Hồng không cho người thảm sát Diệp gia Nếu như năm đó, cha mẹ cô không bị sát hại Nếu như năm đó, không xảy ra chuyện đó Thì liệu có phải bây giờ nơi này chính là mái nhà ấm áp nhất của cô không? Bao phủ lấy Diệp Vô Tâm chính là muôn vàng ký ức mơ mơ hồ hồ cùng một vài tưởng tượng về thời thơ bé. Cô thấy đứa bé Tiểu Diệp năm nào ngồi trên chiếc xích đu công chúa trang trí đầy các loại hoa. Cô nhìn thấy ba và mẹ của mình ngọt ngào bên cạnh cô. Cô nhìn thấy trên dưới Diệp gia người người đi đi lại lại. Cô nhìn thấy những bữa ăn đông đủ mọi người. Và cô nhìn thấy người anh trai Tiểu Viễn của mình cùng cô chơi trò rượt đuổi Tiểu Diệp à, em mau đuổi theo anh đi Anh Tiểu Viễn không được chạy Tiểu Viễn vừa chạy vừa quay người lại làm một vài hành động xấu xa để trêu chọc cô. Hành động vô ý này lại làm em gái cười ngất ngây, nụ cười ngây thơ, trong sáng Tiểu Diệp cười Diệp Vô Tâm cũng cười Khi Diệp Vô Tâm nhận ra bản thân bất tri bất giác cong miệng cười thì đáy lòng cô đột nhiên chùng nặng xuống. Vừa lúc cô định rời khỏi nơi này thì cô lại nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây rậm nằm nép sát trong góc Diệp Vô Tâm rụt vai một chút, sống lưng lạnh toát. Nhưng sau đó lập tức mọi thứ liền trở lại bình thường. Cô nghiêng đầu nhìn vào bụi cây, bên trong đúng là có một cái lỗ đen ngòm. Khi nãy cô nhìn thấy rõ ràng bụi cây này chuyển động mạnh, chắc chắn không phải là gió gây ra. Diệp Vô Tâm khẽ dịch người bước chậm từng bước một để tiến đến gần xem bên trong là thứ quỷ gì mà suýt dọa chết cô Càng tiến đến gần, cô càng nhìn rõ hơn, Diệp Vô Tâm cô vốn nhạy bén, chỉ cần chú tâm quan sát thì không có gì có thể che đậy được cô, cô nhìn thấy rõ ràng là một ánh mắt sắc như dao găm. nhìn chằm chằm vào cô. Ánh nhìn hư không gần như tóc tai của cô dựng đứng lên Càng tiến lại gần cô càng nghe rõ nhịp thở đều đều rồi đột nhiên từ bên trong bụi cây có một thứ gì đó nhảy nhào ra bên ngoài, đẩy Diệp Vô Tâm ngã xuống đất Hai bàn tay to lớn bóp chặt cổ của Diệp Vô Tâm khiến cô không thể hô hấp được. Tận lúc này, Diệp Vô Tâm mới nhìn rõ được đây là thứ quỷ gì vừa xuất hiện trước mặt cô. Đó không phải ma, không phải quỷ cũng không không giống con người. Đó là một con người nhưng lại không giống con người bình thường một chút nào.