Buổi trưa, Hải Nhi đang cầm bó hoa, bước vào Thanh Thủy cư. Hoa này là do sáng sớm nàng đi hái, tính đặt ở trong phòng Hướng Tiểu Vãn, để cho nàng ấy có tâm tình tốt. Đẩy cửa, Hải Nhi đang cầm bó hoa vui mừng bước vào, vừa cất bước liền thấy một thi thể nằm trên mặt đất, nàng thét một tiếng chói tai. “A...” ********* “Đây không phải Như Hương sao? Vì sao lại chết trong phòng Hướng Tiểu Vãn?” “Các người nhìn xem, Như Hương mặc một bộ trang phục màu đen, nhất định là có âm mưu gì đó.” “Ta nghĩ, tám phần là Như Hương vì địa vị Hướng Tiểu Vãn càng lúc càng cao cho nên muốn mượn cơ hội này ám sát Hướng Tiểu Vãn, nhưng không biết vì sao, chính ta cũng nghĩ không ra, lại nuốt con ếch tự sát. Như Hương này cũng xem như là người mới, không nghĩ rằng nàng ta nghĩ ra được cách tự sát này, thật là tuyệt diệu.” Một đám nha hoàn trong phủ tướng quân đứng rì rầm ở cửa, rối rít phát huy hết sức trí tưởng tượng của mình. Trong phạm vi ba mét thi thể của Như Hương, đều bị thị vệ của phủ tướng quân bao vây lại, không để cho bất kỳ kẻ nào phá hư hiện trường phát hiện vụ án. “Hừ, nhỏ giọng chút, tướng quân đến kìa.” Xa xa, Độc Cô Diễm bước nhanh đến, Hướng Tiểu Vãn ở phía sau hắn cũng bước sát theo. “Tham kiến tướng quân.” Ngay khi Độc Cô Diễm bước vào phòng, tất cả mọi người đều hành lễ. Độc Cô Diễm thản nhiên phất tay với mọi người, sau đó đi lướt qua, bước đến bên cạnh thi thể của Như Hương, cẩn thận nhìn, sau đó dừng lại ở cổ họng đang phình ra. Lông mày nhướn lên, hắn vung tay một cái, động tác nhanh nhẹn rút đao của thị vệ đứng bên cạnh, đâm vào cổ họng Như Hương một cái, máu tanh hôi bắn ra mặt đất, một con ếch từ cổ họng Như Hương rớt ra, thân sấp xuống đất, chổng vó lên trời, toàn thân màu trắng, không còn phục hồi lại được hình dáng trong suốt trước kia. Độc Cô Diễm nhìn vật này, không khỏi hoảng sợ: “Huyết oa?” Trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, máu con ếch này là một loại độc từ xa xưa, cùng cái chết dường như không cách xa lắm, không nghĩ rằng bây giờ lại xuất hiện, nếu hắn đoán không sai, con ếch này dùng để đối phó với Vãn nhi. Nghĩ đến điều này, ánh mắt Độc Cô Diễm lạnh thêm vài phần. Hướng Tiểu Vãn nhìn thấy một màn này, cổ họng không khỏi nuốt nước bọt. Mẹ ơi, loại đồ chơi này dọa người quá rồi, mà Như Hương cũng thuộc loại trâu bò, thậm chí ngay cả loại này cũng nuốt được, bội phục, thực là làm nàng bội phục. Độc Cô Diễm lạnh lùng liếc qua thi thể Như Hương lần nữa, phát hiện trong tay nàng đang nắm gì đó, vươn tay mở ra thì thấy đương nhiên là một gói thuốc độc. Đôi mắt Độc Cô Diễm lạnh lẽo, đứng lên nói với thị vệ trước mặt: “Đem thi thể nữ nhân này kéo ra ngoài vứt đi.” Giọng nói lạnh thấu xương, khiến cho tất cả mọi người không rét mà run. “Dạ tướng quân...” “Chờ một chút...” Hướng Tiểu Vãn bước lên, chặn ngang đường của thị vệ. Độc Cô Diễm nhướn mi: “Vãn nhi, có chuyện gì sao?” Hướng Tiểu Vãn không dám đi đến bên cạnh thi thể, chỉ dám đứng xa liếc nhìn về phía vẻ mặt đáng sợ của Như Hương sau khi chết, sau đó ngẩng đầu nhìn Độc Cô Diễm: “Tướng quân, dù sao thì Như Hương cũng coi như là vì phủ tướng quân mà chết, không bằng như vầy đi, tướng quân cho người đem chôn cất vậy.” Như Hương vốn là vì nàng mà tới, hiện tại lại chết thay cho nàng, trong lòng nàng ta nhất định có rất nhiều oán khí, nếu tùy tiện đem thi thể nàng ta ném đi, để nàng ta phơi thây nơi hoang dã, nhất định nửa đêm sẽ tìm đến nàng, Hướng Tiểu Vãn nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất là ma quỷ. Tốt nhất là nên chôn nàng ta, tuyệt đối không thể để nàng ta vì oán khí mà sống lại, quá kinh khủng. Ánh mắt Độc Cô Diễm vẫn dán chặt trên người Hướng Tiểu Vãn, từng vẻ mặt của nàng Độc Cô Diễm nắm trong lòng bàn tay, lúc này không cần đoán cũng biết Hướng Tiểu Vãn đang nghĩ gì, khóe môi giương lên, hắn không nhịn được cười khẽ. “Được rồi, đem nàng ta đi chôn đi.” “Dạ tướng quân.” Độc Cô Diễm liếc nhìn mọi người đang vây xem xung quanh, lông mày nhướn lên một cái, không cần lên tiếng, những người đó cũng tự biết điều rời đi. Tốc độ nhanh chóng khiến Hướng Tiểu Vãn phải khâm phục. Xử lý xong hết thảy, Độc Cô Diễm bước đến, vươn tay ra, ôm lấy Hướng Tiểu Vãn, mang theo ý cười xấu xa, nhằm vào lỗ tai Hướng Tiểu Vãn: “Vãn nhi, nàng rất sợ khi ở đây đúng không?” “Ai nói, chỉ là một cái thi thể, sao ta phải sợ, chàng cũng quá xem thường người khác rồi.” Nàng đang sợ, nhưng đánh chết cũng không thừa nhận. Tròng mắt chợt lóe lên, khóe môi hiện lên nụ cười, giọng nói của Độc Cô Diễm tăng thêm vài phần mị lực: “Thì ra là Vãn nhi không sợ, ta còn đang định đổi cho nàng một gian phòng khác, nếu đã không sợ vậy thì thôi.” Hai mắt Hướng Tiểu Vãn đột nhiên sáng ngời, lập tức nịnh nọt: “Sợ, ta rất sợ, tướng quân, không bằng cho ta một gian phòng hướng nam, để nhân khí tràn đầy đi”. Độc Cô Diễm cười đến mê người, hắn vươn tay ra, trêu chọc khều khều lỗ mũi Hướng Tiểu Vãn: “Nếu là Vãn nhi yêu cầu, ta tự có cách sắp xếp.” “Tốt lắm tốt lắm.” Hướng Tiểu Vãn cười đến vô hại, hai mắt mở to, nhưng chỉ trong giây lát, nàng cứng người lại, ánh mắt tà độc nhìn Độc Cô Diễm trên mặt của nàng, vẻ mặt kinh hãi: “Tướng, Tướng quân, mới lúc nãy chàng dùng tay nào chạm vào thi thể của Như Hương?” “Tay trái.” Độc Cô Diễm sảng khoái trả lời. Tay, tay trái...? Cái gì? Tay trái... Đó không phải là... Ánh mắt Hướng Tiểu Vãn vô cùng kinh hãi nhìn ngón tay vẫn đang dừng trên mũi mình. Chết tiệt! Tay trái, tay trái kia rõ ràng đang nắm tay nàng,... “Độc Cô Diễm, chàng là tên hỗn đản, dám dùng cánh tay chạm qua thi thể sờ ta, ta rủa nhà chàng đi cầu quên mang giấy, đi dạo phố quên mang tiền.” Thật quá đáng, thực sự quá lắm rồi, nếu nàng bị trúng độc từ thi thể, nhất định là do Độc Cô Diễm làm hại. “Vãn nhi, đừng nóng giận mà, mặc dù bàn tay này có chạm vào Như Hương nhưng mà ta thề với trời, trong lòng của ta chỉ có nàng, chỉ yêu một mình nàng.” “Cút...” “Vãn nhi, nàng thật muốn ta đi sao? Được rồi, như vậy cũng tốt.” Độc Cô Diễm nói xong, nhún một cái, cứ như vậy biến mất trước mặt Hướng Tiểu Vãn. Không phải chứ? Cứ như vậy mà đi? Được, nghĩ Hướng Tiểu Vãn nàng nữ tử yếu đuối trói gà không chặt sao? Người này dám ném nàng lại chỗ này? Thật là không biết phân biệt tốt xấu, không biết thương hoa tiếc ngọc. Hướng Tiểu Vãn giật giật hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới căn phòng, đánh giá bên trái bên phải, càng xem càng cảm thấy một trận ớn lạnh, nàng kiên trì, run rẩy nói thầm: “Sẽ không nhanh như vậy chứ? Lúc nãy mới dời đi, giờ hồn phách về đòi mạng rồi? Thiên linh linh địa linh linh, Như Hương à, ngươi đừng tìm ta, muốn tìm thì tìm Độc Cô Diễm đi, hắn có tiền có thế, ngươi tìm hắn không sai đâu.” Ớn lạnh phía sau càng lúc càng nhiều, Hướng Tiểu Vãn cảm giác được tóc gáy dựng hết cả lên. Vừa định quay về phía sau nhìn, bỗng một bàn tay vỗ vỗ trên vai nàng... “A...” Tiếng thét chói tai như chọc tiết heo vang lên, rung động cả phủ tướng quân. “Vãn nhi, ta biết nàng không nỡ rời xa ta mà, bổn tướng vừa xuất hiện, nàng hưng phấn đến vậy. Vãn nhi, nàng thật là khiến cho ta vui mừng.” Độc Cô Diễm rút lại cánh tay đặt trên vai Hướng Tiểu Vãn, nhìn về phía Hướng Tiểu Vãn cười mê người. Vẻ mặt tái nhợt của Hướng Tiểu Vãn nổi giận. “Hưng phấn cái rắm.” Thiếu chút nữa hồn nàng rời khỏi cơ thể rồi, tên Độc Cô Diễm khốn kiếp này, ta đánh ngươi, đánh lần nữa, không để cho ngươi yên. “Vãn nhi, thật là thô lỗ.” Ánh mắt thâm thúy của Độc Cô Diễm mang theo ý ghét bỏ. Hướng Tiểu Vãn nhìn ánh mắt kia, nổi giận thật sự, hoàn toàn nổi giận: “Ghét bỏ ta đúng không. Tốt lắm, ta đi, ta cút là được rồi. Ô ô chàng là tên khốn kiếp, sao chàng lại dọa người như vậy?” Biết rõ nàng sợ quỷ còn cố ý giả vờ hù dọa nàng, hù dọa xong còn không coi ra gì, giễu cợt nàng. Hướng Tiểu Vãn nàng là kẻ ngu sao. thật quá đáng, còn uổng công nàng cố gắng suy nghĩ, làm cho quan hệ phụ tử của hắn tốt hơn, tên khốn kiếp lấy oán báo ân, nham hiểm tột độ. “Vãn nhi đừng khóc, là ta sai rồi, ta sai rồi được không?” Độc Cô Diễm dùng một tay ôm Hướng Tiểu Vãn vào lòng, một màn trước mắt thật là đáng thương. “Chàng là tên khốn kiếp.” Hướng Tiểu Vãn hung hăng nhéo hắn một cái, còn chưa hết giận, nàng ngắt hắn một cái, một đường nắm xuống, sau đó nàng phát hiện, tay của mình bất tri bất giác lại rơi vào cái tiểu đệ của hắn. Lần này Hướng Tiểu Vãn xấu hổ, hận không có cái lỗ nào để chui vào. Trời đất chứng giám, nàng thật sự không phải cố ý, chẳng qua là tay kia cứ thế đi xuống, vừa lúc thuận lợi xoa bóp cái chỗ kia. “Đừng động.” Độc Cô Diễm lên tiếng, đè tay của Hướng Tiểu Vãn lại, không để cho nàng rụt tay về. Mặt Hướng Tiểu Vãn càng đỏ, giống như là lửa, bừng bừng cháy lớn: “Cái kia, tướng quân, ta không động không được, ta phải rút tay ra.” Chết tiệt, nếu cứ đi xuống nữa, dẫn lửa tới làm sao bây giờ? Không được, bây giờ cũng đã tức giận rồi, lòng bàn tay của nàng thật nóng nha, còn có, tiểu đệ của Độc Cô Diễm trưởng thành bằng tốc độ kinh người, nếu nàng không buông tay ra, không phải là... Hướng Tiểu Vãn vừa hoảng vừa sợ ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua, thấy Độc Cô Diễm dùng ánh mắt của thú vật nhìn mình. Thân thể của nàng run lên, vội vàng rút tay ra. Tướng quân, ánh mắt kia của ngươi, không phải là muốn làm gì ta chứ? “Ngao...” Ngay lúc tay nàng đang giãy giụa hết sức, Độc Cô Diễm phát ra một tiếng gầm nhẹ. Hướng Tiểu Vãn đầu đầy hắc tuyến, không dám động đậy nữa. Hai con mắt nhỏ hung hăng nhìn trừng trừng Độc Cô Diễm: “Uy Độc Cô Diễm, chàng lo mà làm nó nhỏ lại đi, nếu không ta dùng lực, chàng chết chắc.” Vẻ mặt Độc Cô Diễm thâm trầm, trong con ngươi lóe lên thú tính. Hắn cực lực áp chế dục vọng trong cơ thể, vô lực nhìn Hướng Tiểu Vãn: “Không có biện pháp thu nhỏ lại, nhưng mà nếu muốn to ra tí nữa thì ta có thể làm được. Vãn nhi thích thế sao?” Trên mặt Hướng Tiểu Vãn xuất hiện một trận co quắp. Vô cùng ai oán nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm: “Chàng lưu manh, chàng không làm nó nhỏ lại đúng không? Xem cô nãi nãi ta chà xát cho chàng nhỏ lại.” Ta chà xát, chà xát, chà xát... “A... ư... Ngao...” Vẻ mặt Độc Cô Diễm rối rắm, thoạt nhìn như rất thống khổ, nhưng thanh âm kia, chết tiệt - cũng làm người ta mất hồn. Theo hướng chà xát của Hướng Tiểu Vãn, thỉnh thoảng Độc Cô Diễm cũng rất phối hợp động đậy theo bàn tay nhỏ bé của Hướng Tiểu Vãn. Lúc mới bắt đầu, Hướng Tiểu Vãn không có phát hiện ra, nhưng dần dần, nàng cảm thấy không được bình thường, ngẩng đầu nhìn lên bắt gặp vẻ mặt hưởng thụ của Độc Cô Diễm, bỗng dưng, như hiểu ra cái gì đó, đột nhiên dùng sức co hai tay lại, lùi về sau mấy chục bước. Đôi mắt như phun ra lửa, tàn bạo nhìn Độc Cô Diễm, sau đó phát ra tiếng rống kinh thiên động địa: “Độc Cô Diễm, chàng là tên khốn khiếp, chàng dám, dám...” Dám dùng tay nàng để..., thật quá đáng, quả thực là không bằng loài cầm thú.