Độc Cô Tuyết vọt tới, hai mắt sáng lên.”Oa, Tam ca, huynh nóng nảy quá đi.” Nhưng mà như vậy mới hay. Độc Cô Phi ôm chặt Tiểu Anh Đào trong ngực, cười liên tục.”Nóng nảy hồi nào, tại hạ chỉ gấp gáp thôi.” Không vội có thể lấy được thiếu nữ xinh đẹp sao, thiệt là. Độc Cô Phi nói, chọc cho mọi người cười to. Tiểu Anh Đào thấy hắn đắc ý cực kỳ thì đưa tay nhẹ ngắt hắn một cái.”Hừ, chàng coi chừng làm ta mất mặt.” Hại nàng trở thành tiêu điểm cho mọi người cưởi, tên đầu gỗ này thật là ghét. Độc Cô Phi không thèm để ý đến mọi người, vui mừng nói.”Có gì mà mất mặt, mọi người đều là người nhà.” Bị mọi người sao lãng, Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Độc Cô Phi cùng Tiểu Anh Đào đang hạnh phúc, ánh mắt hơi chuyển, chuyển sang Hắc Diệu. Trực giác của Hắc Diệu cho biết có ánh mắt đang nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn sang. Bốn mắt nhìn nhau, mặt Bạch Tuyết ửng hồng, nàng dời đi con ngươi, không dám nhìn thẳng Hắc Diệu lần nữa. Hắc Diệu nhìn thấy Bạch Tuyết như thế, hơi sửng sờ. Đây là lần đầu tiên gặp nàng ta mà? Tại sao lại có một loại cảm giác quen thuộc, còn có, tại sao nàng ta nhìn mình như vậy? Giọng nghi ngờ hỏi.”Ngươi... Biết ta?” Nghe lời của Hắc Diệu, sự chú ý của mọi người cũng chuyển sang Hắc Diệu cùng Bạch Tuyết. Chuyện gì xảy ra? Bạch Tuyết cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Biết.” Hắc Diệu cau mày, trong ấn tượng của hắn không nhớ có một nữ nhân như vậy.”Ngươi là ai?” Bạch Tuyết bị hỏi như vậy, trong lòng có đau đớn thoáng qua. Hắn không nhớ rõ nàng. Mấy chục năm qua, thật sự là cảnh còn người mất sao. Bạch Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của Hắc Diệu, trong lòng hơi đau nhói.”Chàng, thật không nhớ ta sao?” Hắc Diệu nhíu mày chặt hơn. Cả đời hắn trừ sư muội Tĩnh Hương ra, nhớ sâu nhất chính là nữ nhân năm đó được gọi Nguyệt Noãn, nữ nhân vì hắn bỏ mạng, mỗi lần nhớ tới, trong lòng lại đau nhói. Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Tuyết, lắc đầu.”Ta không nhớ ngươi, rốt cuộc ngươi là người nào?” Bạch Tuyết có phần tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Chàng quả nhiên không nhớ ta, nhưng ta lại đem chàng khắc sâu như vậy, ta chờ chàng mười mấy năm, nhưng mười mấy năm qua, chàng chưa bao giờ nhớ đến ta.” Giọng nói buồn bã làm tất cả mọi người chấn động. Đợi Hắc Diệu mười mấy năm, nàng ấy, rốt cuộc là người nào? Ánh mắt Tiểu Anh Đào vẫn dính trên người Bạch Tuyết, nàng phát hiện trên người nữ nhân này, có một mùi hương thoang thoảng quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra tại sao lại cảm thấy quen thuộc. Hắc Diệu nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, nhíu mày, không nói một lời. Dường như, hắn đang hồi tưởng chuyện gì đó, nhưng trong mắt lại lộ ra sự mê mang. Hắn không nhớ là có biết một nữ nhân như vậy, mà nàng ta lại nói đã đợi hắn mười mấy năm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bạch Tuyết giống như tự nói với mình, lẩm bẩm: “Có lẽ, trong lòng của chàng chưa bao giờ có ta, chàng vẫn chỉ có báo thù thôi.” Hắc Diệu chấn động, nàng a biết chuyện của hắn, rốt cuộc nàng ta là người nào? Tiểu Anh Đào cũng càng ngày càng hiếu kỳ nữ nhân trước mắt, có liên quan gì đến phụ thân mình. Lúc nàng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, ánh mắt phức tạp của Bạch Tuyết vừa đúng lúc rơi vào trên người nàng. Giọng nói nghẹn ngào của nàng hỏi: “Con là Tiểu Anh Đào, đúng không?” Dọc theo đường đi, nàng ở phía dưới xe ngựa không bị phát hiện, không phải là bởi vì nàng nội lực cao thâm, mà là nàng dùng một loại thuốc chết giả, đến khi xe ngựa ngừng không bao lâu nàng mới tỉnh lại, cho nên mới không bị Hắc diệu phát hiện. Đối với thân phận Tiểu Anh Đào cùng Hắc Diệu, nàng cũng mới biết được. Nhìn Tiểu Anh Đào trổ mã xinh đẹp, biết được nàng ấy sắp thành thân, trong lòng nàng rất vui mừng. Làm một mẫu thân, những năm gần đây nàng đã không làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân, nàng biết Tiểu Anh Đào chịu khổ cực rất nhiều, lúc đó nàng tỉnh lại, thật ra thì đã từng tìm kiếm tung tích Tiểu Anh Đào, sau đó mới biết được, Tiểu Anh Đào theo một nam tử thần bí rời đi. Tiểu Anh Đào nghe giọng nói cực kỳ bi ai của Bạch Tuyết, không khỏi cau mày.”Ngươi cũng biết ta?” Nhìn ánh mắt thống khổ của nữ nhân trước mắt, Tiểu Anh Đào cũng cảm thấy khổ sở, chẳng lẽ chính là nàng cùng phụ thân quên mất người ta sao, nữ nhân này có quen biết sao? Nhưng nàng cùng phụ thân còn có Độc Cô Phi vẫn ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm, cũng không quen ai mà. Mắt Bạch Tuyết đẫm lệ, nàng kiềm chế không dám chạy sang ôm Tiểu Anh Đào, cố gắng bình tĩnh. “Đào nhi, ta là mẹ con, con thật không nhớ ta sao.” Ầm —— Một tiếng này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cái gì? Nàng là mẹ Tiểu Anh Đào? Đó không phải là nữ nhân của Hắc Diệu sao? Trời ạ, lúc nào thì Hắc Diệu có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, sinh ra Tiểu Anh Đào không phải là hoa khôi năm đó sao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn nhìn nhau, sau đó hai người lên tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị này. Độc Cô Diễm nói: “Tất cả mọi người đứng ngoài cửa lâu như vậy rồi, chúng ta vào đi thôi.” Hướng Tiểu Vãn cũng cười, lên tiếng.”Đúng đó, mọi người đường xa tới đây cũng đã rất mệt mỏi, vào nhà ngồi đi.” Tiểu Anh Đào ngơ ngác đứng ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, trong đầu từng hình ảnh bắt đầu thoáng qua, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể hiểu được. “Không, bà không phải là mẹ ta, mẹ ta không phải thế này, mẹ ta đã chết rồi.” Nếu như mẫu thân không chết, nhất định sẽ không bỏ nàng lại, nữ nhân trước mắt nhất định không phải là mẹ của nàng, mẫu thân sẽ không tuyệt tình như vậy. “Đào nhi... Ta...” nước mắt Bạch Tuyết đã sớm rơi như mưa, khóc không ngừng. Nàng muốn đem Tiểu Anh Đào ôm vào trong lòng, nói cho nàng ấy biết, nàng chính là mẹ của nàng ấy, nhưng nàng không thể làm như vậy vì trong lòng Tiểu Anh Đào còn oán nàng. Năm đó, thật ra thì sau khi thay Hắc Diệu đỡ một kiếm kia, vốn đã tuyệt mạng, lại được sư phụ cứu. Đúng ra, nàng cũng gọi Kim công công là sư huynh, người cứu nàng năm đó, chính là sư phụ của thiên biến Quan Âm, Quỷ y —— Kim Vô Lương. Được cứu lại, nàng vẫn ngủ mê man bất tỉnh, suốt mười năm qua, nàng mới tỉnh lại, vậy mà sau khi tỉnh lại, lại quên hết mọi chuyện đã trải qua trước kia, cho đến ba năm trước đây, nàng mới nhớ lại tất cả, vội đi tìm kiếm Tiểu Anh Đào cùng Hắc Diệu, mới biết được những biến hóa trong những năm này. Nàng biết Thượng Quan Dạ cùng Hắc Diệu có quan hệ thân mật, vì vậy đến gần Thượng Quan Dạ, chỉ là hy vọng có thể có cơ hội để cho nàng nhìn thấy Hắc Diệu, nhìn thấy Tiểu Anh Đào. Hắc Diệu vẫn không dám tin nhìn Bạch Tuyết đang khóc, trong mắt tràn đầy đau nhói cùng phức tạp. Nàng ấy thật sự là Nguyệt Noãn sao? Không, không thể nào, Nguyệt Noãn đã chết rồi. “Bà đừng nói nữa, bà không phải là mẹ của ta, mẹ của Tiểu Anh Đào ta đã chết lúc ta còn rất nhỏ.” Tiểu Anh Đào rống lên, lau nước mắt chạy đi. “Tiểu Anh Đào...” Độc Cô Phi đau xót, sải bước vội vàng đuổi theo. Ngoài cửa, chỉ còn lại vợ chồng Độc Cô Diễm cùng Hắc Diệu và Bạch Tuyết. Bạch Tuyết muốn nói gì đó, Hắc Diệu lại hờ hững lên tiếng ngăn nàng lại.”Có lời gì, vào trong rồi hãy nói.” Hậu viện, gian phòng Độc Cô Sương. Thượng Quan Dạ ôm nàng đẩy cửa đi vào, gian phòng mười năm không ai ở, vẫn được dọn dẹp như cũ, không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ, giống như lúc Độc Cô Sương rời đi. Ở trong ngực Dạ, Độc Cô Sương thấy tất cả, hai tròng mắt không khỏi nóng lên, nước mắt cứ rơi xuống, không phải buồn rầu gì, chẳng qua là cảm động. “Sương nhi, sao lại khóc?” Thượng Quan Dạ đưa tay ra tỉ mỉ lau nước mắt của Độc Cô Sương, ngữ điệu dịu dàng tới mức chảy ra nước. Độc Cô Sương hít mũi một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.”Thượng Quan Dạ, ta không có khóc, ta chỉ cảm động mà thôi.” Sau khi nàng lớn lên, rất ít khi khóc, giờ thì hay rồi, ngay trước mặt Thượng Quan Dạ khóc đến mất mặt như vậy. Chui vào lồng ngực ấm áp của hắn, mượn xiêm y của hắn chà chà cố lau nước mắt nước mũi. Thượng Quan Dạ mỉm cười, bàn tay khẽ vuốt trên lưng Độc Cô Sương. “Được rồi, Sương nhi không khóc, chẳng qua là cảm động, nhưng mà xem ra cái áo này của vi phu phải bỏ rồi.” Nghe lời của Thượng Quan Dạ, Độc Cô Sương bất mãn ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.”Ý chàng là nước mũi của ta bẩn?” Thượng Quan Dạ đưa tay ngắt cánh mũi thon của nàng, ánh mắt thâm tình khiến cho người khác thấy nghẹt thở. Giọng nói của hắn cưng chiều đến say lòng người. “Sao có thể chứ, Sương nhi vì vi phu mà rơi nước mắt, nước mũi, nếu như có thiên hạ chí bảo, vi phu chỉ hy vọng luôn thấy Sương nhi nở nụ cười, mà không phải là nước mắt, Sương nhi, nàng hiểu chưa?” Nghe lời thâm tình như thế, Độc Cô Sương lại rơi nước mắt. Đáng chết, sao phải nói với nàng như vậy, hại nàng trở nên không giống mình, động một chút là cảm động phải rơi lệ. “Sương nhi... sao lại khóc nữa rồi, đừng khóc có được hay không?” Thượng Quan Dạ vừa vươn tay xóa đi nước mắt của Độc Cô Sương, vừa dụ dỗ. “Ta không có khóc.” “Được, không có khóc, Sương nhi cười cho ta một cái?” “Chàng thật đáng ghét, sao ta có thể cười được.” Không nhìn thấy nàng đang khóc sao. “Cười không nổi sao?” Thượng Quan Dạ cười điên cuồng, sau đó ngay lúc Độc Cô Sương mở mồm muốn nói chuyện, môi của hắn rơi xuống, nhẹ nhàng đặt lên cánh môi mềm mại của Độc Cô Sương. “Uhm...” Đột nhiên hôn, làm Độc Cô Sương quên mất việc phải khóc thút thít, mắt mở rất lớn, nhìn gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Dạ, nàng muốn ngất xỉu. Ngay khi Độc Cô Sương kinh ngạc, trong nháy mắt, Thượng Quan Dạ cạy môi nàng, đầu lưỡi đi vào dò xét, mùi thơm hấp dẫn, hắn tấn công kịch liệt, Độc Cô Sương dần dần mê say, nàng ôm chầm cổ của hắn, vô cùng nghiêm túc đáp lại hắn.