Lời nói của Độc Cô Sương giống như là đạn khói, trong nháy mắt khiến hai người kia bị chấn động. Thượng Quan Dạ không vui nhíu mày, từ trong lời nói của Độc Cô Sương, hắn nghe ra Tuyết công tử này thích hắn. Thân là nam nhân, hắn bình sinh hận nhất loại tình cảm này, Tuyết công tử đáng chết này lại dám ngay trước mặt Sương nhi đối với hắn như vậy, xem hắn không hung hăng dọn dẹp hắn ta thế nào. Hả, không đúng, sao phản ứng của Sương nhi kịch liệt thế này, giống như đang ghen. Chẳng lẽ phát hiện ra Tuyết công tử này, kích phát tình yêu của Sương nhi đối với hắn, nếu thật là như vậy, vậy hắn sẽ xử lý Tuyết công tử này thật tốt mới được, nói không chừng thông qua Tuyết công tử này, hắn có thể thấy rõ nội tâm chân thật của Sương nhi, mà Sương nhi cũng có thể nhìn rõ ràng nội tâm chân chính của mình. Tuyết công tử này, hình như cũng không phải rất khiến người ta chán ghét. Tuyết công tử nhíu chặt chân mày, quay đầu lại không vui nhìn chằm chằm Độc Cô Sương. “Vô Song cô nương, tại hạ luôn luôn kính nể người, xin đừng nói ra lời làm tại hạ xem thường người như thế.” Hừ, lại dám hủy hình ảnh của hắn trước mặt Dạ, tuy nói hắn YY với Dạ, nhưng cũng không thể nói ra ngay trước mặt người trong cuộc, thật mắc cỡ. Tuyết công tử vốn có thần thái trong trẻo lạnh lùng, lúc này thần sắc càng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Sương. Độc Cô Sương ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Dạ, không nhìn còn tốt hơn, vừa nhìn thiếu chút nữa tức giận đến nàng muốn hộc máu. Mẹ nó, Thượng Quan Dạ đáng chết, thế nhưng mặt mày ẩn tình mỉm cười với Tuyết công tử. Mẹ nó, biến thái chết tiệt, nhân yêu thối tha, không có gì sao cười lẳng lơ như vậy làm cái gì. Ghét, ghét, quá đáng ghét rồi. Độc Cô Sương phát điên, bắt đầu không chút nào chú ý hình tượng chỉ vào Tuyết công tử mắng to. “Mẹ nó, kính nể cọng lông, tiểu gia ta là ai chứ, phải cần tới ngươi kính nể sao, tiểu thủy tinh đáng chết, ai muốn ngươi quản, tiểu gia ta thích nói như vậy, thế nào, thế nào.” Tuyết công tử không ngờ tới Độc Cô Sương sẽ cay cú lại không chú ý hình tượng như vậy, hắn giận đến cả thân thể run rẩy, ngón tay chỉ vào Độc Cô Sương, nửa ngày nói không ra lời. “Ngươi, ngươi, ngươi...” Khóe mắt Độc Cô Sương len lén liếc qua Thượng Quan Dạ, muốn xem xem hắn phản ứng gì, không nghĩ tới nàng lại thấy ánh mắt Thượng Quan Dạ vẫn rơi vào trên người Tuyết công tử, mơ hồ mang theo thương tiếc. Mẹ nó, thương tiếc con mẹ nó. Tên khốn kiếp này, lão bà ngươi bị người khi dễ, ngươi lại không thương tiếc ta, ngược lại thương tiếc hung thủ khi dễ lão bà ngươi, Thượng Quan Dạ tên tiểu thụ đáng chết này, tiểu gia ta quyết định hận ngươi, không để ý tới ngươi. Giận, vô cùng giận. Độc Cô Sương vỗ ngực liên tục, khàn giọng hô to. “Ngươi, ngươi ngươi cái gì ngươi, ngươi câm à, tiểu gia quyết định không vẽ ngươi, hừ, dáng dấp đẹp không nổi, dụ dỗ nam nhân của người khác, bộ dáng Tiểu Tam, cẩn thận sấm đánh trúng ngươi.” Oanh —— Một đạo tiếng sấm vang lên vừa lúc thanh âm giận dữ của Độc Cô Sương chấm dứt. 囧, không phải chứ, sấm đánh thật sao. Ông trời ơi, ông thật tốt mà. Thượng Quan Dạ lặng lẽ liếc Độc Cô Sương, thấy bộ dáng phát điên của nàng, khóe môi hơi nâng lên một nụ cười, nhưng lúc mắt Độc Cô Sương vừa đảo qua, hắn lập tức thu lại nụ cười, làm bộ như hứng thú mười phần nhìn Tuyết công tử. Nội tâm, mừng như điên. Sương nhi của hắn quan tâm hắn, quan tâm hắn. Tuyết công tử nhìn sấm sét chợt lóe lên ngoài cửa sổ, nhìn lại Độc Cô Sương, khóe miệng không khỏi hơi co quắp. Nữ nhân này, thật là đáng sợ. Hắn chỉ là tận hết sức chọc thôi mà. Ba người theo đuổi tâm tư của mình, bên trong phòng lọt vào một hồi trầm mặc. Thượng Quan Dạ ho một tiếng, thanh âm yêu mỵ từ tính hướng nhẹ nhàng ôn nhu vang lên với Tuyết công tử. “Ngươi tên là Bạch Tuyết? Ừ, tên rất hay.” Tuyết công tử không ngờ tới Thượng Quan Dạ nói vậy, trên mặt đẹp thoáng qua một hồi mừng như điên, đôi tay rung động thật chặt, ánh mắt nhìn về Thượng Quan Dạ, trong lòng mở cờ. “Dạ, người, người nhớ tên của ta?” “Ừ, tên của ngươi, cũng giống như người, mềm nhẹ như tuyết, làm người ta khắc sâu.” Thượng Quan Dạ giả vờ cười khẽ. Độc Cô Sương cách ở giữa hai người bị chọc giận hết cả người. Thật quá đáng, thật quá đáng, thế nhưng ngay trước mặt chánh thê như nàng, tán tỉnh tiểu tam, hơn nữa tiểu tam đáng chết này còn là một nam nhân. Giận không kềm được, Độc Cô Sương xoay người từng bước tiến tới gần Thượng Quan Dạ, nhíu mi tâm, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Dạ, chàng muốn ta hay muốn hắn?” Thượng Quan Dạ nghe được câu hỏi này của Độc Cô Sương, thiếu chút nữa ngã xuống. Tiểu ngu ngốc này, trong đầu đều là tư tưởng bỉ ổi, hắn là nam nhân bình thường, làm sao có thể thích nam nhân tẻ nhạt đối diện được, coi như người này là nữ nhân, hắn cũng không cần, trên đời này trừ tiểu yêu nữ Sương nhi ra, bất luận kẻ nào cũng không vào được mắt hắn đâu. Bất quá vẫn phải diễn tiếp, để sớm phát hiện nội tâm của Độc Cô Sương, hắn mạnh mẽ nhịn xuống, không trả lời, cũng không cự tuyệt. Ánh mắt sáng quắc nhìn Tuyết công tử. Độc Cô Sương nhìn ánh mắt Thượng Quan Dạ, nội tâm dâng lên cảm giác lạ lẫm, nàng phân không rõ đó là cảm xúc như thế nào, nhưng thật đau nhói. Vừa nghĩ tới Thượng Quan Dạ không cần nàng, hốc mắt không khỏi ửng đỏ, nhưng nàng lại kiêu ngạo, tuyệt đối không thể để Thượng Quan Dạ thấy nước mắt thất bại của nàng, coi như là nàng bị ném bỏ rồi, cũng phải cười đi ra. Độc Cô Sương không biến sắc hút vào mắt, nâng đầu cao ngạo, lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Dạ và Tuyết công tử. “Này, phiền toái nhường chút.” Ngẩng đầu lên ưỡn ngực từ bên cạnh hai người chen qua, Độc Cô Sương lấy thái độ rất phách lối đi ra. Đây mới là bản lãnh của nàng, cho dù muốn đi ra, cũng phải hoa hoa lệ lệ kéo màn xuống. Độc Cô Sương đẩy cửa rời đi cũng không có thấy ánh mắt Thượng Quan Dạ vẫn thâm tình theo sau nàng rời đi. Mà Thượng Quan Dạ cũng không có thấy khoảnh khắc Độc Cô Sương đẩy cửa ra, nước mắt giống như là hạt châu chảy xuống. Tuyết công tử vừa thấy Độc Cô Sương bị tức đến rời đi, nội tâm có chút áy náy, bất quá khi hắn nhìn tới mặt khuynh đảo chúng sinh của Thượng Quan Dạ thì áy náy lập tức bị ném đến sau ót. Hắn bước gần Thượng Quan Dạ, nhẹ giọng kêu: “Dạ, người có muốn nghe ta đàn một khúc hay không?” Thượng Quan Dạ lạnh lùng cau mày, nhìn bóng lưng thương tâm của Độc Cô Sương, tim của hắn càng đau hơn, tất cả đều là vì Tuyết công tử. Nghĩ như thế, thái độ đối với Tuyết công tử làm sao tốt được. Quát lạnh một tiếng. “Cút.” Phất tay áo, lạnh lùng rời đi. Đối với bất kỳ người nào, Thượng Quan Dạ nhìn như có lòng, thật ra thì đều là vô tâm, chỉ có đối với Độc Cô Sương, hắn mới có lòng có tình, hôm nay thấy Độc Cô Sương bi thương như vậy, mặc dù tên khốn kiếp đáng chết này là hắn, nhưng hắn lại hận không thể làm thịt Tuyết công tử trước mắt. Mặt Tuyết công tử thương tâm muốn vỡ. Rõ ràng mới vừa rồi đắm đuối đưa tình với hắn, trong chớp mắt lại như một ác ma lạnh tình, biến hóa khác nhau một trời một vực, hắn không thể tiếp nhận. Khóe môi khẽ mở, uất ức kêu: “Dạ, người...” “Câm miệng, không nên gọi ta là Dạ, nếu ta lại nghe được một lần, sẽ đánh ngươi một lần.” Thượng Quan Dạ lạnh lùng trợn mắt nhìn Tuyết công tử một cái, cất bước rời đi.