Mười năm sau.
Trong một tòa núi cao ở phía nam Ngân Nguyệt vương triều, chung quanh nơi đây mây khói lượn lờ, hàng năm không thay đổi, xa xa nhìn lại, giống như ngon núi này là nơi thần tiên ở.
Núi này tên gọi Khuynh Tuyết sơn, là Thánh sơn cao nhất Ngân Nguyệt vương triều, bởi vì rất lâu rồi không có người nào leo lên, nên Khuynh Tuyết sơn này dần dần trở nên thần bí.
Không ai biết rằng thật ra thì ngọn núi cao không có ai đặt chân tới này, ngay từ mười năm trước đã có người cư trú ở đây rồi.
Lúc này, trước một căn nhà gỗ đơn giản, một nữ nhân xinh đẹp hai tay chống cằm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, đôi mắt tĩnh mịch như nước, mang theo ma lực mị hoặc, nhìn một cái, liền làm cho người ta không thể dời mắt đi.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống trên người của nàng, một bộ váy trắng không nhiễm bụi trần, thanh nhã thoát tục, mặt trái xoan trắng nõn nà, hai bên má hồng hồng, không tô phấn son vẫn đỏ thắm mê người.
Dáng người cân xứng, đường cong uyển chuyển vừa nhìn liền biết vóc người của nàng trổ mã cực tốt, quần áo trắng nhạt, không giấu được toàn thân linh động của thiếu nữ này.
Nàng, không phải là ai khác, chính là Độc Cô Sương tinh quái.
Mười năm trước nàng bị Thượng Quan Dạ mang theo rời đi Độc Cô phủ, vẫn ở trong
Khuynh Tuyết sơn này, mười năm nay, nàng sống cuộc sống phiền chán, mỗi ngày đều đối diện khuôn mặt nhân yêu của Thượng Quan Dạ, ngay cả một con đực cũng không cách nào nhìn thấy, hại tài vẽ của nàng vẫn không có đột phá.
Mà mỗi lần nàng tính toán len lén xuống núi tìm mỹ nam để vẽ, còn chưa có hành động, liền bị cái đuôi Thượng Quan Dạ nắm trở lại, vào những lúc đó, nàng đều hận không thể cắn chết tên biến thái Thượng Quan Dạ kia.
Đột nhiên, trong đầu của nàng lóe lên linh quang, có cách rồi.
“Hắc hắc he he hắc, thừa dịp Thượng Quan Dạ đi nhà xí rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất.” Gương mặt Độc Cô Sương giảo hoạt, thân thể nhẹ nhàng đứng lên, ánh mắt liếc về phía nhà gỗ, phát hiện Thượng Quan Dạ bên trong cũng không có dấu hiệu ra ngoài, nàng không khỏi cười như tên trộm.
Di chuyển bước chân, lặng lẽ đi theo đường xuống núi.
Sau khi Thượng Quan Dạ đi nhà xí ra ngoài, phát hiện Độc Cô Sương canh giữ ở bên ngoài đã không thấy đâu, hắn không khỏi nhíu mày xinh đẹp lại.
Tiểu Sương nhi đáng chết, lại muốn xuống núi tìm nam nhân, hừ, không có cửa đâu.
Thượng Quan Dạ tức giận phẩy tay áo một cái, thân hình như sao rơi xuống bóng tối, thi triển khinh công rời đi.
Dọc theo đường đi Độc Cô Sương không dám đi đường lớn, mà chuyên chọn những con đường có cỏ dại nhiều để đi. Nguyên nhân là vì nơi có cỏ dại nhiều sẽ dễ che dấu hơn. Nàng biết Thượng Quan Dạ chắc chắn sẽ đuổi theo. Trước kia, nhiều lần xuống núi thất bại, giúp cho nàng hiện giờ càng trở nên thông minh, phải lựa chọn đường núi hoang vu mà đi.
Một đường đi thật xa, cũng không nhìn thấy bóng dáng Thượng Quan Dạ, Độc Cô
Sương càng thêm chắc chắc mình đã bỏ được Thượng Quan Dạ, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Ha ha ha ha, mỹ nam dưới chân núi ơi, tiểu gia Độc Cô Sương ta tới đây.
Vừa nghĩ tới tiểu thụ tư thái phong tình vạn chủng, người Độc Cô Sương cũng sôi trào, bước chân, trở nên càng lớn.
Tài vẽ của nàng, nhất định phải mạnh mẽ đột phá, đột phá, lại đột phá.
Thượng Quan Dạ một đường thi triển khinh công tìm cả đường núi Khuynh Tuyết
Sơn, tuy nhiên cũng không thấy bóng dáng của Độc Cô Sương đâu, trên khuôn mặt yêu nghiệt, không khỏi thoáng qua tức giận.
Dưới chân dùng lực, hung hăng đạp cỏ dại ven đường mà đi.
“Tiểu Sương nhi, cho dù nàng chạy đến nơi nào, vi phu nhất định phải trói nàng trở lại.” Hắn thề, lần này bắt tiểu Độc Cô Sương bướng bỉnh trở về, nhất định phải bái đường thành thân, khi nàng hoàn toàn là người của hắn rồi, để xem nàng còn nhận nợ hay không.
Thượng Quan Dạ phất tay áo, thi triển khinh công chạy thẳng tới chân núi lần nữa.
Tuyết thành, là thành lớn thứ hai sau Hoàng thành, nơi đây thương nhân nhiều, người đông như kiến, du dân từ các quốc gia biên cảnh mang vật phẩm đến, cái gì cần có đều có.
Tuyết thành, cũng là một thành thị nhiều tuấn nam mỹ nữ nhất. Trong phố có nói,
Tuyết công tử Tuyết thành, người như thiên tiên, nghe nói phong hoa hoàn toàn có thể so sánh với Đệ Nhất công tử Hoàng thành năm đó.
Lúc này, trên đường cái náo nhiệt, mặt Độc Cô Sương hưng phấn nhìn trái nhìn phải.
Ha ha ha ha, có thể thoát đi ma trảo của Thượng Quan Dạ, nàng thật sự rất vui, mỹ nam Tuyết thành ơi, lần này ta nhất định vẽ hết bọn ngươi.
Đi lâu như vậy, bụng cũng đã đói. Vì vậy, Độc Cô Sương đi vào một quán rượu tên
Phụng Tiên, quyết định hảo hảo mà lấp đầy bụng.
Vừa đi vào Phụng Tiên lầu, Độc Cô Sương liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Thượng Quan Dạ mặc áo đỏ xinh đẹp, thần thái lười biếng nghiêng chân ngồi ở chỗ dễ thấy nhất, mặt mỉm cười nhìn nàng.
“Tiểu Sương nhi, vi phu chờ nàng đã lâu.”
Mẹ nó, thật đúng là âm hồn bất tán.
Độc Cô Sương âm thầm mắng một tiếng, nhấc chân liền muốn chạy ra ngoài. Nhưng mới chạy ba bước, cả người liền bị Thượng Quan Dạ ôm lấy.
“Này, nhân yêu đáng chết, buông ta ra.” Nàng không cam lòng, nàng mới vừa vặn xuống núi liền bị bắt đi về sao? Mỹ nam của nàng làm sao bây giờ?
“Thả nàng ra...” Thượng Quan Dạ nhếch môi cười, sau đó trước mặt mọi người, mập mờ nói ở bên tai Độc Cô Sương: “Tiểu Sương nhi của ta, buông nàng ra, vi phu đi đâu tìm tân nương của ta đây.”
“Biến thái đáng chết, mắc bệnh yêu trẻ con, tiểu gia ta mới không làm tân nương của ngươi, tiểu gia ta còn chưa đủ tuổi mà.”
Thượng Quan Dạ không thèm để ý tới Độc Cô Sương hô to, ôm hông của nàng cất bước đi lên lầu.
“Này, nhân yêu đáng chết, ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Vào phòng.” Thượng Quan Dạ cười đến rất mị hoặc.
Mẹ nó, nhân yêu đáng chết, luôn cười đến lẳng lơ.
Liếc mắt, Độc Cô Sương lười liếc mắt nhìn.
Vậy mà trái ngược với sự lãnh đạm của Độc Cô Sương, tất cả mọi người trong quán rượu đã bị nụ cười mị hoặc của Thượng Quan Dạ câu dẫn, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, thật lâu không cách nào hồi thần.
Lên tới gian phòng trang trí trang nhã tại lầu hai, Thượng Quan Dạ buông Độc Cô
Sương xuống, liền khóa cửa phòng, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Độc Cô
Sương.
Thượng Quan Dạ nhìn người tuyệt mỹ vô song trước mặt, hắn chỉ cảm thấy máu trong ngực cuồn cuộn gay gắt, mười năm rồ̀i, hắn đợi ước chừng mười năm, tối nay nói gì cũng không thả nàng ra.
“Này, không cần dùng ánh mắt này nhìn ta đâu, tiểu gia không có hứng thú với ngươi.” Mẹ nó, vừa nhìn biểu tình người này cũng biết là đang động dục rồi, loại biểu tình động dục này nàng đã nhìn suốt mười năm rồi, cũng chết lặng, ngay cả thân thể người này nàng sợ rằng còn quen thuộc hơn chính hắn nữa?
Đối với một nam nhân quá quen thuộc, nàng thật sự không có nổi một chút xíu dục vọng nào.
Thượng Quan Dạ nhìn bộ dáng bình tĩnh của Độc Cô Sương, ánh mắt thoáng qua tia bi thương. Hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, lại không dụ hoặc được nữ nhân trước mắt, đây không thể nghi ngờ chính là đả kích trí mạng nhất với hắn.
Bất quá ——
Hắn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà buông tha, tối nay nói gì hắn cũng muốn khơi dậy tính thú của Sương nhi, nếu không cứ tiếp tục cuộc sống như thế hắn không cách nào vượt qua được.
Trải qua suy nghĩ này, Thượng Quan Dạ cười đến càng thêm mị hoặc chúng sinh, ngón tay thon dài mơn trớn, trêu chọc kéo ra dây áo đỏ của mình trước mặt Độc
Cô Sương, da thịt trơn mịn như mật lộ ra...
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
233 chương
20 chương
5 chương
501 chương