Tam công chúa bị đè nặng giờ mới phục hồi tinh thần lại, mặt âm lệ hướng về phía Dung ma ma đang đè trên người nàng thét to: “Dung ma ma đáng chết, bà còn đè trên người Bổn công chúa làm cái gì, còn không mau đứng lên.”
Dung ma ma sợ hãi, vội vàng nhảy người lên. “Công chúa thứ tội, nô tỳ đáng chết.”
Hai người sau khi đứng lên, Chung Ly Yến oán giận đi tới trước mặt Hướng Tiểu
Vãn, giơ tay liền chuẩn bị hung hăng chỉnh Hướng Tiểu Vãn một cái, đúng lúc này lại bị Dung ma ma phía sau nàng ngăn lại.
Dung ma ma dưới ánh mắt của Chung Ly Yến, cứng đầu ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Công chúa, người hiện giờ không thể xúc động, Hướng Tiểu Vãn này là người của hoàng thượng, chúng ta nếu quả thật động đến nàng ta, sợ rằng hoàng thượng sẽ mất hứng, công chúa, không bằng chúng ta như vậy đi...” Thanh âm tiếp sau, Dung ma ma dần dần hạ thấp.
Chung Ly Yến trong lòng vốn là khí hận muốn phát tiết, nhưng lúc này nghe lời của Dung ma ma, hai tròng mắt không khỏi chợt lóe lên. Trong lòng cười lạnh nói, kế này rất tốt, như thế mà vẫn không đùa chết Hướng Tiểu Vãn này, nàng cũng không tin tà ma.
“Hừ...” Lạnh lùng hừ một tiếng, Chung Ly Yến được Dung ma ma dìu tay rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người này rời đi, trên mặt Hướng Tiểu Vãn không khỏi nâng lên một đạo vui vẻ, nhưng trong đáy mắt cũng là thẫn thờ nồng đậm.
Độc Cô Diễm, chàng có khỏe không?
*********
Nhất Thưởng Tham Hoan, thanh lâu lớn nhất Ngân Nguyệt vương triều. Cũng không ai biết, chủ nhân sau lưng Nhất Thưởng Tham Hoan này là ai, thế nhưng đó lại là
Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ kia. Mà năm đứa nhỏ của Độc Cô Diễm, ai cũng không nghĩ tới, bọn chúng lại được giấu ở bên trong thanh lâu tốt xấu hỗn tạp này.
Hậu viện, cùng Tiền viện tiếp khách hoàn toàn tách biệt, nơi đó giống như thế ngoại đào viên, khiến cho người ta có loại cảm giác lánh đời mà độc lập.
Bên trong một gian phòng tinh xảo, Thượng Quan Dạ đang vì Độc Cô Hoa khử độc trong người, bên cạnh, bốn tiểu tử khác cũng lẳng lặng đứng ở bên giường, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Độc Cô Hoa trên giường.
Bọn chúng thấy bộ dáng bị thương này của Độc Cô Hoa khi Thượng Quan Dạ mang về thì mỗi người đều bị hù đến sợ. Bọn chúng không nghĩ tới, Tiểu Ngũ sẽ trở lại với bộ dạng bị thương thê thảm như vậy.
Giờ phút này, bọn chúng nhìn chằm chằm thân thể thống khổ co quắp của Độc Cô
Hoa, muốn khóc rống, lại chỉ có thể chặt chẽ cắn răng nhịn xuống, bọn chúng đã đáp ứng Thượng Quan Dạ có thể ở lại xem hắn giải độc cho Độc Cô Hoa, nhưng không được phát ra một tia thanh âm, nếu như trung gian có chút không cẩn thận, sợ rằng độc này giải càng phiền toái.
Bọn chúng nhìn Thượng Quan Dạ dần dần thu hẹp chân mày, bàn tay ở dưới ống tay
áo nắm thật chặt.
Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ mặt ngưng trọng như vậy, chẳng lẽ Tiểu Ngũ đệ ấy không thể cứu sao?
Vừa nghĩ tới có thể không cứu được, bốn tiểu tử không bao giờ có thể trấn định nữa.
Lão Đại lau nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn ngào nói: “Thượng Quan sư phụ,
Tiểu Ngũ đệ đệ không phải là không cứu được nữa chứ?”
Lão Nhị gương mặt ẩn nhẫn thống khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nước mắt tùy
ý. “Thượng Quan sư phụ, người nhất định phải cứu Tiểu Ngũ nha, chúng ta không thể không có Tiểu Ngũ.”
Lão Tam muốn nhịn không khóc, nhưng nghe đến ba người bên cạnh đều rơi lệ, nước mắt của cậu cũng bắt đầu rơi xuống. “Thượng Quan sư phụ người nếu không giải độc cho Tiểu Ngũ, tại hạ cũng không nhận người làm sư phụ.”
Lão Tứ hướng về phía lão Tam nức nở: “Lão Tam, huynh khóc cái gì, Tiểu Ngũ không có việc gì đâu, Thượng Quan Dạ người này nhất định có thể giúp Tiểu Ngũ giải đi độc.”
Lão Tam mặt rơi lệ bất mãn hướng lão Tứ đẩy một cái liếc mắt. “Lão Tứ, muội cũng biết nói tại hạ, chính muội còn không phải là khóc không ngừng đó sao.”
“Ai nói muội đang khóc, muội đó là cao hứng, Tiểu Ngũ có thể trở về tới, muội cao hứng mà.”
Thượng Quan Dạ giải độc giải đến một nửa, bị bốn tiểu quỷ này quấy nhiễu, chân mày nhíu chặt hơn.
“Ta nói bốn người các con, đều ra ngoài đi, cứ tiếp tục làm ồn như vậy nữa, đứa bé Độc Cô Hoa này nếu không tỉnh lại được, sẽ làm hư danh dự Đệ Nhất Công Tử của ta, các con có gánh nổi không?”
“Cái gì, cái tên Thượng Quan Dạ biến thái nhân yêu này, dám lấy đệ đệ quý giá nhất của chúng ta so với danh dự của ngươi sao? Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh chóng đem Tiểu Ngũ giải sạch độc cho tiểu gia ta, nếu không tiểu gia ta nhất định cho ngươi xem một chút màu sắc.” Nguyên bản Độc Cô Sương đối với Thượng
Quan Dạ đã không có hảo cảm, kể từ khi nghe nói Thượng Quan Dạ là vị hôn phu sau này của cô bé, thái độ của bé đối với Thượng Quan Dạ càng thêm kém đến cực hạn.
Thượng Quan Dạ nghe lời nói của Độc Cô Sương, nhíu mày rất không hài lòng.
“Sương nhi, vi phu cũng là sư phụ của nàng, nàng sao có thể cùng vi phu nói chuyện như vậy được.”
Thượng Quan Dạ không nói còn không sao, lời vừa nói ra Độc Cô Sương càng thêm khí đánh một cái lên người hắn. “Ta khinh, ngươi là nhân yêu tàn hại trẻ nhỏ, làm sư phụ của tiểu gia ta còn có chút tư cách, vi phu à? vi dã cúc hoa nhà ngươi á.”
Nói xong, vẫn không quên khinh bỉ so ngón tay.
Thượng Quan Dạ xem Độc Cô Sương nhìn hắn như thế, không khỏi phun ra một ít máu tươi. Run rẩy đưa ra một ngón tay máu chảy đầm đìa, chỉ vào Độc Cô Sương, ngữ điệu tức giận.
“Nàng, nàng, nàng...”
“Nàng cái gì mà nàng, nói chuyện cũng không lưu loát, còn dám đánh chủ ý tới tiểu gia ta, xem tiểu gia ta sau này làm sao chỉnh chết ngươi.”
Ba kẻ bên cạnh, thấy thế cũng là một trận kinh hãi.
“Thượng, Thượng Quan sư phụ, tay của người đang chảy máu...”
Độc Cô Sương cũng sững sờ, sau đó chú ý tới trên tay tên Thượng Quan Dạ tên quả thật mang theo rất nhiều máu, bé ngẩn ra, nho nhỏ cau mày.
Thượng Quan Dạ bị thương? Bé nói hắn ta như vậy, có phải là quá đáng hay không?
Vậy mà một giây kế tiếp, Thượng Quan Dạ hời hợt buông ra một câu, khiến cho Độc
Cô Sương đối với hắn đối địch, càng đậm.
Thượng Quan Dạ nhàn nhạt liếc nhìn máu tươi trong tay một cái, sau đó mạc thanh nói: “Các con hiểu lầm rồi, đó không phải là máu của ta, đó là máu chảy ra từ vết thương của Độc Cô Hoa.”
Ba người bị dọa cho sắc mặt tái nhợt một chỗ, ngơ ngác không nói được lời nào.
Chỉ có Độc Cô Sương, phát điên hét ầm lên. “Thượng Quan Dạ tên nhân yêu này, biến thái, ngươi, ngươi, ngươi...”
Thượng Quan Dạ nhàn nhạt vẩy ra máu trên tay, Độc Cô Sương lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hắn mặt thờ ơ cười.”Các con nếu còn ở trong phòng thêm một giây, máu trên người Độc Cô Hoa sẽ càng chảy nhiều hơn, ta thì không sao cả, các con tự chọn đi.”
Nói xong, rất tự nhiên ngồi ở trước giường không nhúc nhích.
Độc Cô Sương nhìn một màn này, thiếu chút nữa giận đến khạc ra máu. Nhưng bé chỉ là một đứa bé bốn tuổi, thấy Độc Cô Hoa chảy nhiều máu tươi như vậy, căn bản không nghĩ tới máu này chính là máu độc Thượng Quan Dạ đẩy ra từ trong cơ thể Độc Cô Hoa.
Bé sợ, không dám cùng Thượng Quan Dạ cãi vã nữa.
Ngoan ngoãn xoay người, là người đầu tiên rời phòng.
Ba người sau lưng thấy Độc Cô Sương rời đi, cũng đều im lặng đuổi theo, bên trong phòng, lập tức an tĩnh lại.
“Được rồi, con có thể mở mắt ra.” Sau khi bốn tiểu tử rời đi, Thượng Quan Dạ hướng về phía Độc Cô Hoa mặt tái nhợt trên giường nhàn nhạt lên tiếng.
Lông mi dày của Độc Cô Hoa hơi chớp động, ánh mắt chậm rãi mở ra.
Nhìn bốn phía tất cả đều xa lạ, chân mày nho nhỏ của Độc Cô Hoa không khỏi nhíu lại: “Nơi này... Là nơi nào?” Nơi này căn bản không phải là phủ tướng quân,
Thượng Quan Dạ sư thúc đến tột cùng đem cậu đi đâu?
Chẳng lẽ, hắn đem cậu mang về bên cạnh sư phụ?
Thượng Quan Dạ nhìn vẻ mặt Độc Cô Hoa, đã biết cậu đang suy nghĩ gì. Khóe miệng cong lên, hắn chỉ chỉ gian phòng nói: “Nơi này là địa bàn của ta, là một kỹ viện hoa lệ bậc nhất, Tiểu Hoa nhi ngươi yên tâm, muốn tìm ra nơi này của sư thúc là không có khả năng, coi như là sư phụ con cũng không tìm được, con cứ an tâm thoải mái dưỡng thương đi.”
Độc Cô Hoa nghe lời của Thượng Quan Dạ, thần sắc cũng không buông lỏng, ngược lại mang theo bi thương. “Sư thúc, con muốn về nhà.”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
233 chương
20 chương
5 chương
501 chương