Độc Cô Diễm vừa nghe, tức thì sắc mặt khẽ biến, một phen bắt lấy Đệ Nhất Công Tử. “Chuyện gì xảy ra?” Thanh âm, nóng nảy không dứt. Đệ Nhất Công Tử vốn là đang kinh ngạc, bị Độc Cô Diễm bắt lấy như vậy, thiếu chút nữa dọa cho sợ đến nhảy dựng lên. Hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái. “Không sao, không nên tùy tiện sờ loạn tay bổn công tử.” Nói xong, chán ghét rút tay về, còn hướng trên người lau một cái, giống như Độc Cô Diễm có cái vi khuẩn gì. Độc Cô Diễm lạnh lùng nhíu mày, đối với hành động quái dị của Đệ Nhất Công Tử rất là bất mãn. “Không có chuyện gì thì đừng kêu loạn lên thế.” Đệ Nhất Công Tử liếc mắt, chỉ vào Hướng Tiểu Vãn nằm ở trên giường nói: “Độc Cô Diễm, ngài xác định ngài hiểu được phu nhân của ngài?” Độc Cô Diễm sửng sốt. “Ngươi lời này có ý gì?” “Độc Cô Diễm, ngài quả nhiên không biết. Thôi, ngài đã không biết, vậy ta cũng không nhiều lời. Được rồi, mau tránh ra, để cho ta giải độc cho phu nhân của ngài.” Độc Cô Diễm cũng là không chịu bỏ qua cho hắn. “Đệ Nhất Công Tử, xin đem lời nói rõ ràng.” Con ngươi lạnh như băng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử. Đệ Nhất Công Tử khí thế cũng nổi lên, hai người nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau, không ai nhường ai. Hồi lâu sau, Đệ Nhất Công Tử thua ở sát khí lạnh như băng trong con ngươi kia của Độc Cô Diễm, hắn thu hồi ánh mắt, rất là oán niệm nói: “Trong cơ thể nàng ấy có một cỗ hơi thở rất kỳ lạ, lấy ta đối với y đạo tinh thông, phu nhân của ngài chính là cửu hồn chi thể. Có lẽ, nàng ấy chính là Cửu Anh điên điên khùng khùng trong tin đồn.” Thân hình Độc Cô Diễm chấn động, làm như có chút không dám tin tưởng. “Ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?” Cửu Anh, một nhân vật thần bí, người trong giang hồ nói về Cửu Anh, lại là Vãn nhi? Đệ Nhất Công Tử nhíu mày, đối với Độc Cô Diễm hoài nghi năng lực của hắn rất là bất mãn. “Độc Cô Diễm, ngài bây giờ thăm dò một chút mạch tượng của nàng ấy liền biết.” Độc Cô Diễm cau mày, nhìn Đệ Nhất Công Tử một cái, sau đó chậm rãi vươn tay, khi ngón tay hắn chạm vào mạch tượng của Hướng Tiểu Vãn, trên mặt thần sắc khẽ biến. Quả thật là... Cửu hồn chi thể. Độc Cô Diễm đối với y thuật mặc dù không tính là tinh thông, nhưng hiểu sơ một phần, lần này dò ở mạch tượng Hướng Tiểu Vãn, nhịp đập quỷ dị kia, không phải vừa vặn phù hợp với mạch tượng đặc thù của Cửu Anh trong tin đồn sao. Vãn nhi của hắn, dĩ nhiên thật sự là Cửu Anh. Đệ Nhất Công Tử nhìn chằm chằm bộ dáng trầm tư ngạc nhiên kia của Độc Cô Diễm, khóe môi tà mị câu lên. “Độc Cô Diễm, lúc này ngài tin tưởng ta chứ.” Bên dưới nụ cười kia, một mạt ánh sáng lạnh thoáng qua. Thật ra thì hắn đã sớm biết được Hướng Tiểu Vãn chính là Cửu Anh thần bí trong tin đồn kia khi đánh nhau tại Đệ Nhất Lâu. Bất quá là hắn theo như bài diễn ra, độc trên người Hướng Tiểu Vãn, cũng là vì hắn muốn có cơ hội nghiên cứu cửu hồn chi thể thôi. Về phần tiểu nhi tử của Độc Cô Diễm, nói vậy không có ai đoán ra, tiểu oa nhi này lại là sư điệt của hắn đi. Sư huynh Hắc Diệu của hắn đối với tiểu oa nhi này xem như là bảo bối, cho nên không tiếc hết thảy đều muốn đem nàng ấy mang đi. Vốn là hắn lẻn vào phủ tướng quân tính toán sau khi biết rõ cửu hồn chi thể này sau lập tức liền rời đi, nhưng không nghĩ tới trời xui đất khiến để cho hắn tìm được nữ nhân mệnh định mà sư phụ nói. Ai, thật không rõ tại sao ta mỹ nam tử một đời phong hoa tuyệt đại, thế nào cuối cùng lại lấy tiểu nữ nhân thô lỗ không chịu nổi như Độc Cô Sương, nếu như không phải là sư phụ bói chưa bao giờ sai, hắn thật đúng là hoài nghi sư phụ coi là sai lầm rồi. Vì thế, hắn quyết định ở lại phủ tướng quân, hảo hảo mà quan sát Độc Cô Sương này, nếu tương lai sẽ là người của hắn, nói gì cũng không thể để cho nàng có cơ hội đi dòm ngó nam nhân khác. Nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt của Đệ Nhất Công Tử lại nâng lên một tia nhàn nhạt cưng chìu vui vẻ, nụ cười này, ngay cả chính hắn cũng không phát giác. Tròng mắt Độc Cô Diễm nhìn Hướng Tiểu Vãn, trong đầu thoáng qua từng hình ảnh ở chung một chỗ với Hướng Tiểu Vãn, khó trách Vãn nhi thường xuất ra những lời kinh người, nói một chút không giải thích được, thì ra là nàng chính là Cửu Anh điên điên khùng khùng đó. Đoạn thời gian chung sống này, hắn cảm thấy Vãn nhi coi như là Cửu Anh, cũng không điên giống như tin đồn, có lẽ tin đồn chẳng qua là nói ngoa, Vãn nhi chân chính, thật ra rất khả ái. Nghĩ đi nghĩ lại, Độc Cô Diễm ôn nhu nở nụ cười. Bất kể Vãn nhi có phải Cửu Anh hay không, nàng vẫn là vợ của Độc Cô Diễm, cuộc đời này, không thể nào thay đổi. Độc Cô Diễm từ trên người Hướng Tiểu Vãn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc về Đệ Nhất Công Tử. “Bây giờ giải độc cho bản tướng đi, không cần lại lãng phí thời giờ.” Thái độ gì đây, ngươi còn tưởng bổn công tử là thuộc hạ của ngươi chắc, dám dùng loại ngữ điệu này cùng bổn công tử nói chuyện, bổn công tử hiện tại rất không thoải mái, độc này, bổn công tử không giải. Đệ Nhất Công Tử hai tay vây quanh, một bộ phách lối vênh váo tự đắc. Hanh hanh, hắn cũng không tin Độc Cô Diễm tên kia còn có thể trấn định bình tĩnh bảo trì lạnh như băng, bổn công tử chính là xem ngươi vứt bỏ bộ dáng lạnh như băng chết tiệt kia, bổn công tử muốn xem ngươi nóng nảy mới giải độc. Đối với thái độ phách lối kia của Đệ Nhất Công Tử, trên mặt lạnh như băng của Độc Cô Diễm không thay đổi, chẳng qua là không nhanh không chậm nói một câu. “Chuyện của Sương nhi, xem ra không cần thiết.” “Cái, cái gì không cần thiết, Độc Cô Diễm, ngài dĩ nhiên lấy chuyện này uy hiếp bổn công tử, ngài, ngài...” Lời tiếp theo, Đệ Nhất Công Tử vào lúc Độc Cô Diễm nhíu mày lạnh như băng, dĩ nhiên tự động tiêu mất tiếng. Tức giận giậm chân một cái, Đệ Nhất Công Tử cho dù không cam lòng, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu vì Hướng Tiểu Vãn giải độc. Thời gian này, rất nhanh thì đã qua giờ Thìn, vẻ mặt Đệ Nhất Công Tử từ lúc mới bắt đầu xem nhẹ không để tâm, đến bây giờ là cẩn thận tỉ mỉ, trên trán tuyết trắng, thấm ra ti ti mồ hôi, hắn nhưng không có phân tâm đi để ý tới, toàn tâm toàn ý vì Hướng Tiểu Vãn giải đi độc trong người. Trong lòng, cũng đang âm thầm mắng một trận. Mẹ nó, sớm biết độc phát như tuyết này khó giải như vậy, ban đầu ta nói gì cũng không lấy độc này tới hạ, ta đây không phải là gậy ông đập lưng ông sao. Sư huynh, huynh nha thật biến thái, dĩ nhiên nghiên cứu ra độc dược biến thái như vậy đưa tới. Vừa nghĩ tới độc dược biến thái, Đệ Nhất Công Tử không khỏi ngẩng đầu nhìn Độc Cô Diễm một cái, nhắc tới ‘phát như tuyết’ biến thái, thật đúng là không sánh bằng sư huynh hạ Hồng Nhan Lệ trong cơ thể Độc Cô Diễm, đương kim trên đời, cũng chỉ có sư huynh người vô tình mới có thể nghĩ ra độc dược biến thái như vậy tới hành hạ người. Quay lại ánh mắt, tiếp tục toàn tâm giải độc. Ánh mắt Độc Cô Diễm, từ đầu tới đuôi đều rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, trong lòng hắn biết hơi thở trong cơ thể Hướng Tiểu Vãn rất đặc biệt, hơn nữa cỗ hơi thở này đối với người luyện võ hấp dẫn, động tác của Đệ Nhất Công Tử này, rõ ràng đối với độc này rất nhàn thục, hắn mặc dù không tìm được chứng cớ độc này là Đệ Nhất Công Tử hạ, nhưng hoài nghi vẫn như cũ. Đệ Nhất Công Tử lần này giải độc, không thể nào chỉ vì Sương nhi đơn giản như vậy, hắn vẫn có một trực giác, Đệ Nhất Công Tử này, nhất định là vì cửu hồn chi thể của Vãn nhi mà đến. Vì thế, hắn tuyệt đối không cho phép Đệ Nhất Công Tử có động tác dư thừa nào ngoài giải độc, chỉ cần hắn hơi có điều động tác, hắn liền trở mặt xuất thủ. ********* Đêm, lần nữa phủ xuống. Bên trong phủ tướng quân, an tĩnh. Ở Thiên viện, một mạt bóng dáng quỷ quỷ sùng sùng đi yên tĩnh ở trên đường lát đá xanh, thỉnh thoảng ánh mắt người này quét nhìn chung quanh, động tác giống như kẻ trộm. “Đứng lại ——” Một đạo thanh âm thanh thúy ở sau lưng bóng dáng Bóng đen kia cả kinh, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu xuống, Độc Cô Ly cầm đầu, sau lưng theo thứ tự là Độc Cô Khuynh, Độc Cô Sương, Độc Cô Phi, lúc này bốn tiểu tử không nhúc nhích nhìn chằm chằm Người đàn ông trung niên mặc trường sam màu đen. Người đàn ông trung niên nhìn thấy bốn tiểu tử này, hai tròng mắt hơi sững sờ, ngay sau đó cười híp mắt nói: “Chào bốn vị thiếu gia tiểu thư, tiểu nhân đang định đi hoang viện Thanh Tuyết này đây, không biết bốn vị thiếu gia tiểu thư gọi tiểu nhân có chuyện gì?” Người đàn ông trung niên mặc trường sam màu đen này, thân phận ở phủ tướng quân vừa lúc là một đầy tớ, thường ngày ở hậu viện làm việc vặt, người này cũng là người mà tặc thử trước kia hạ độc gọi là trưởng lão, mà ông ta dĩ nhiên không có sao, chỉ vì môn chủ phái nhiệm vụ khác cho ông ta. Nhiệm vụ này chính là nguyên nhân tối nay ông ta xuất hiện ở nơi này. Bốn tiểu quỷ đã sớm biết đầy tớ này là gian tế, cho nên vẫn không có tố giác ông, bất quá là muốn vui đùa một chút mà thôi. Tối nay bọn chúng sau khi tắm xong, nguyên bổn định nằm úp sấp trên nóc phòng chờ sao băng, đối với sao băng loại vật cổ quái mới lạ này, bọn chúng biết được là do nhũ mẫu nói, chỉ cần trên trời có sao băng xẹt qua, hướng về phía sao băng cầu nguyện sẽ rất linh nghiệm. Bốn đứa bọn chúng tối nay tính toán suốt đêm canh chừng sao trời, chờ sao băng xuất hiện sẽ hảo cùng nhau cầu nguyện, hi vọng nhũ mẫu của bọn chúng sớm tỉnh lại, hi vọng Tiểu Ngũ có thể bình an trở về. Khi bọn chúng vừa mới chuẩn bị lên nóc nhà, liền thấy phía dưới Người đàn ông trung niên trong sân quỷ quỷ sùng sùng đi ra, vì vậy, bọn chúng bỏ qua việc chờ sao băng, lặng lẽ đi theo phía sau Người đàn ông trung niên kia, rình xem ông ta định làm gì. Vẫn đi theo hồi lâu, đều không thấy người này có hành động gì, cho đến khi theo tới tiểu viện vắng vẻ này, bọn chúng mới phát hiện ra ý đồ của Người đàn ông trung niên này. Độc Cô Ly làm bộ dáng như bình thường, phách lối đối với ông ta nói: “Ông nửa đêm không ngủ, chạy tới nơi này, nhất định có mưu đồ bất chính.” Gã trung niên kia ánh mắt lóe lên, vui vẻ dịu dàng nói: “Đại thiếu gia ngài hiểu lầm tiểu nhân, tiểu nhân chẳng qua là không ngủ được, ra ngoài hóng gió thôi.” Lão Nhị mặt mày mỉm cười. “Hóng gió? Ông hóng gió này cũng hóng quá xa đi.” Ông ta vội vàng nhuận thanh nói : “Nhị thiếu gia, không xa đâu, thật ra thì nơi này đúng lúc là đồng phong thủy bảo địa, tiểu nhân mỗi lần tâm phiền ý loạn, tới chỗ này tâm tình cũng sẽ thoải mái hơn.” Lão Tam liếc mắt. “Ông cho chúng ta là đứa trẻ ba tuổi sao, tâm tình thoải mái? Ông nha là muốn làm chuyện xấu.” Người đàn ông trung niên mặt hơi vừa kéo, hai tay ở dưới ống tay áo siết chặt, nếu như tiểu quỷ này dám lên tiếng gọi những người khác tới, ông nhất định ra tay giết bọn chúng. Lão Tứ liếc nhìn ra ý đồ của Người đàn ông trung niên kia, hai tròng mắt giảo hoạt chợt lóe, chỉ vào người kia nói: “Xem lại chút đạo hạnh của ông đi, sớm đã bị chúng ta khám phá ra, ông hôm nay tới, có phải tìm cái này hay không?” Nói xong, trong tay lão Tứ cầm một cái túi tinh xảo, hấp dẫn lắc lắc. Người áo đen mắt bén nhọn, nhìn chằm chằm trên cái túi kia nuốt nuốt nước miếng. Không sai, nhiệm vụ tối nay của ông chính là tới lấy cái túi này, mặc dù ông không biết bên trong túi có cái gì, nhưng đoán vật bên trong nhất định rất quan trọng, nếu không môn chủ cũng sẽ không đem giải dược của Vô Cực Môn tới hấp dẫn ông lấy món đồ này. Ông nghĩ, nếu như không phải là môn chủ giờ phút này đang có việc gấp không đi được, chỉ sợ ngài ấy sẽ đích thân tới lấy. Mắt thấy hành động của ông bị bốn tiểu quỷ khám phá, ông cũng không tiếp tục giả vờ nữa, lộ ra bản tính hung ác. Đôi mắt lạnh như băng hung hăng nhìn chằm chằm bốn tiểu quỷ, uy hiếp nói: “Bốn tiểu tử không biết trời cao đất rộng, nhanh chóng đem túi kia ném tới cho lão Tử, nếu không đừng trách Lão Tử giết các ngươi.” Giết bốn tiểu quỷ này đối với ông mà nói, bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay. Bốn tiểu quỷ nghe lời nói phách lối của ông ta, nhìn nhau cười một tiếng. Lão Đại nhìn chằm chằm gã, lấy giọng du côn nói: “Lão bất tử, lần trước chuyện tặc thử kia, để cho ông chạy trốn, hôm nay ông cũng không may mắn như thế đâu.” Lão Nhị vui vẻ cũng không giảm, vẫn thâm trầm như cũ: “Không nên xem thường trẻ con, lực lượng của trẻ con cũng sẽ rất kinh người đó.” Lão Tam bày ra một tư thế tự nhận là rất khốc, lấy tay lau chóp mũi một cái cười nói: “Tại hạ đã thật lâu không có hưng phấn qua như thế, lão già kia, tối nay ông thua bởi Ngũ Đại La sát chúng ta, coi như là phúc khí của ông rồi.” Lão Tứ nhìn chằm chằm một bộ kinh ngạc vạn phần của Người đàn ông trung niên kia, khóe miệng xấu xa nâng lên. “Lão già, không cần ngạc nhiên như vậy, chúng ta mặc dù là Ngũ Đại La Sát trong tin đồn, nhưng chúng ta rất thiện lương, bây giờ chỉ cần ông ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta sẽ không giết ông”. Người đàn ông trung niên kia căn bản không ngờ tới năm đứa nhỏ của Độc Cô Diễm, chính là Ngũ Đại La Sát trong tin đồn, ông vốn là bộ dạng rất phách lối, tức thì trở nên a dua đứng lên. “Hắc hắc hắc. Lão phu cũng biết năm vị thiếu gia tiểu thư bất phàm, không nghĩ tới năm vị thiếu gia tiểu thư lại là Ngũ Đại La Sát kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ trong tin đồn, lão phu sau này nhất định ở trước mặt đồng hành hung hăng khoe ra, rằng lão phu đã gặp được Ngũ Đại La Sát.” “Này, ta nói vị đại bá này, chúng ta với ông rất thân sao, bày trò làm quen.” Lão Đại liếc mắt, hết sức khinh bỉ nói. Lão Nhị thân thể run rẩy, mỉm cười đứng ra ba bước, không biết từ lúc nào, trong tay của cậu dĩ nhiên cầm một cây viết. “Còn viết: Có bằng hữu xa phương tới, bất diệc nhạc hô, ta Hàm Tiếu Cửu Bộ Điên thích nhất cùng người ngâm thơ đối nghịch, lão đầu, tối nay chúng ta đối trăng ngâm thơ như thế nào?” Nói xong, hướng về phía gã kia cười hắc hắc, dọa cho gã sợ đến liền lùi mấy bước. Ông thế nhưng nhớ rất rõ, Ngũ Đại La Sát trong tin đồn Hàm Tiếu Cửu Bộ Điên, có một nhân vật rất biến thái, chỉ cần bị cậu ta bò lên ngâm thơ, cuối cùng cũng sẽ bị cậu ta sanh sanh phiền chết. Đối trăng ngâm thơ? Ông còn không có sống đủ đâu, cũng không muốn bị chết thê thảm như vậy. Lão Tam rất có tư thế nhìn chằm chằm Người đàn ông trung niên kia run rẩy không ngừng, rồi lại mạnh giả bộ trấn định. “Ai, phi đao của tại hạ đã thật lâu chưa có dịp sử dụng, trước đây có một thủ lĩnh đệ tử của đại phái phi đao không phục tại hạ phi đao lợi hại, hết lần này tới lần khác tìm đến tại hạ khiêu chiến, không may, tên kia bị tại hạ một cái nhỡ tay, dĩ nhiên đi đời nhà ma, nghĩ lại là do quá lâu không có luyện tập đây mà. Tối nay gió cao khí sảng, ánh trăng sáng tỏ, đúng là cơ hội tốt để luyện phi đao.” Nói xong, lắc lắc ngọn phi đao kia, dọa cho Người đàn ông trung niên kia một thanh phác thông trên mặt đất. “Tam gia, phi đao của ngài được gọi là truyền thuyết rồi, không cần luyện nữa, dõi mắt thiên hạ, không người nào có thể địch lại.” Người đàn ông trung niên kia hoàn toàn bị khí thế của ba tên này hù dọa đến, dĩ nhiên hướng về phía bọn chúng quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nếu là bình thường ông chết cũng không tin, nhưng Độc Cô Khuynh kia lấy ra bút, không phải là đúng như tin đồn Hàm Tiếu Cửu Bộ Điên sử dụng bút lông sói đó sao. Còn có, phi đao trong tay Độc Cô Phi kia, ông không có nhìn lầm, thất khổng, bảy tấc, trung gian còn có một tú ban thật to, tuyệt đối chính là ngọn phi đao của Tiểu Lý Phi Đao kia, không sai được. Đối với sự lợi hại của Ngũ Đại La Sát, trong tin đồn kinh thiên động địa cỡ nào, ông cũng không muốn vì thử dò xét bọn chúng, mà mất mạng nhỏ. Cho nên, vẫn là trực tiếp cầu xin tha thứ đi. Hơn nữa, quỳ dưới chân Ngũ Đại La Sát cũng không phải là chuyện gì mất mặt. Nghĩ như thế, ông càng thêm bán mạng quỳ ở đó, cái trán cũng dính sát với mặt đất. “Oa mẹ nó, thật sự quỳ xuống à, ông cũng quá bản lĩnh đi, bất quá nể tình ông tôn kính chúng ta như vậy, tạm tha cho ông một mạng, tuy nhiên chúng ta có điều muốn hỏi ông.” Độc Cô Sương nhìn chằm chằm người này nói, cảm thấy ông ta cũng rất đáng thương. Aiz, ông nói xem ông cũng là người sống nửa đời rồi, dĩ nhiên suy nghĩ còn đơn thuần như vậy. Ông nha, chẳng lẽ không hiểu được cái gì là giang hồ hiểm ác, lòng người không thể dò được sao. Vài ba lời thôi, đã bị bốn đứa tiểu oa nhi bọn ta lừa. Lão đầu, chúng ta đối với ông thật sâu đồng tình. Người đàn ông trung niên kia gật đầu như giã tỏi, a dua nói : “Bốn vị tiền bối cứ nói, vãn bối nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” Mẹ nó, còn tiền bối, đại bá, ông đây là đang mộng du sao. Độc Cô Sương thầm than một tiếng, đối với Người đàn ông trung niên đầu óc không bình thường này càng thêm đồng tình vạn phần. Bất quá đồng tình này cũng sẽ không thể hiện ra ngoài, chẳng qua là trong lòng lặng lẽ tiến hành thôi. “Này, lão già, ta hỏi ông, cái túi này đối với ông có ích lợi gì? Tại sao muốn tới lấy. Còn có, túi này tại sao ở trong phủ tướng quân của chúng ta. Ngoài ra, trong này đựng cái gì? Nga, đúng rồi, điểm trọng yếu nhất là ai phái ông tới? Ông cùng yêu nghiệt Đệ Nhất Công Tử kia có quan hệ hay không?” Độc Cô Sương khí cũng không suyễn hỏi một đống vấn đền. Người đàn ông trung niên quỳ kia nghe được sửng sốt, trong lòng đối với thực lực của Ngũ Đại La Sát càng tin tưởng hơn. Ngũ Đại La Sát thật là lợi hại. Con bà nó, chỉ mới là hỏi vấn đề thôi, cũng đã tài như thế. Tiểu tâm dực dực đáp lời: “Bốn vị tiền bối, vãn bối không giấu giếm bốn vị, cái túi này vãn bối quả thật không biết bên trong chứa cái gì. Về phần nó tại sao xuất hiện ở phủ tướng quân, vãn bối cũng không hiểu được. Môn chủ chỉ nói với vãn bối là đến viện lớn nhất, đào lấy cái túi chôn dưới gốc cây hoa hòe, không cho phép mở ra, cầm đến Vô Cực Môn phục mệnh. Đến khi đó, môn chủ sẽ ban thưởng giải dược để giải độc trong cơ thể vãn bối. Về phần tiền bối vừa mới nói đến Đệ Nhất Công Tử,vãn bối đúng từng có nghe danh qua, bất quá vãn bối cũng chưa từng gặp người này.” Ông không dám giấu giếm điều gi, liền một mạch khai ra. Bốn tiểu quỷ trong lúc Người đàn ông trung niên quỳ xuống nháy mắt với nhau, bốn người nhìn chăm chú một cái, đáy mắt đều có ý hiểu rõ. Người này lại là người Vô Cực Môn. Lúc trước có nghe nhũ mẫu đề cập tới một lần. Vô Cực Môn này là một môn phái rất quỷ dị, biến thái. Lần trước Thu Hồng kia cũng chính là người của Vô Cực Môn. Phụ thân gần đây không phải là luôn luôn hỏi thăm chuyện của Vô Cực Môn sao. Nếu trước mắt lão này là người do môn chủ Vô Cực Môn kia phái tới, nhất định biết rõ vị trí của Vô Cực Môn. Tối nay, bốn bọn chúng liền giúp phụ thân tra ra vị trí Vô Cực Môn đi. Người đàn ông trung niên kia ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười đáng sợ của bốn tiểu quỷ. Ông run lên, vội vàng cúi đầu. Trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ bốn người bọn họ phát hiện trên người ông có cất giấu bí kíp sao? Nếu như vậy... vậy ông cứ chủ động dâng lên, có lẽ có thể để cho bốn vị tiền bối này cao hứng, với cao hứng này, có lẽ sẽ bỏ qua cho ông cũng không chừng. Nghĩ như thế, Người đàn ông trung niên nhân lúc bốn tiểu tử còn chưa kịp mở lời liền vội vàng giành nói trước: “Bốn vị tiền bối, vãn bối nơi này có một quyển tuyệt thế bí kíp, vãn bối biết rõ mình tư chất tầm thường, không cách nào tu luyện thượng đẳng tuyệt học, thế gian này, chỉ có bốn vị tiền bối thiên nhân tư chất, mới có tư cách luyện tập thôi, vãn bối xin hai tay dâng lên, mong bốn vị tiền bối nhận cho.”