Vụ Đô Dạ Thoại
Chương 17
Sự tình phát sinh vào sáng ngày hôm sau, khi rời giường, Xà vương tỉnh lại sau giấc ngủ, chợt phát hiện con mắt của mình xảy ra vấn đề.
“Để tôi nhìn một chút.” Trương Truyện Tỳ cúi người xuống đẩy mí mắt của hắn ra tỉ mỉ liếc nhìn, cảm thấy vô cùng kỳ quái. “Thật là lạ, sao con ngươi của anh lại có thêm một màng màu trắng… Rắn cũng bị bệnh đục thủy tinh thể à?”
Xà vương cạn lời, gần nửa ngày mới miễn cưỡng nói: “Không phải bệnh đục thủy tinh thể… Là tôi sắp lột da.”
Trương Truyện Tỳ mở to hai mắt.
“Cái gì?”
“Lột da! Cậu không biết rắn phải lột da sao?”
Lột da…Cậu đương nhiên biết đến rồi, nhưng ai có thể tưởng được một tên lão yêu ngàn năm mà cũng lột da? Trương Truyện Tỳ đôi mắt nháy vài giây, dần dần lộ ra loại biểu tình ‘Thật thú vị, thật muốn chơi’, vừa quay người liền nhảy nhót mà đi ra ngoài: “Tôi trước tiên sẽ lên Baidu tìm hiểu!”
(Baidu: một trang tìm kiếm của Trung)
“… Này!”
Nói đến Baidu, đây thực sự là đồ tốt, chỉ cần nhập từ khóa ‘Rắn lột da thì phải làm sao bây giờ’ ngay lập tức liền nhảy ra hơn ba ngàn bài viết, trong đó có một bài hệt như là chuẩn bị riêng cho Trương Truyện Tỳ cậu, giải đáp thắc mắc tỉ mỉ cực kỳ.
“… Rắn là một loại sinh vật thần kỳ, chúng nó suốt đời đều phải tiến hành lột da, rắn trưởng thành một năm sẽ lột da hai lần, rắn con lột một năm bốn lần, mỗi một lần lột da thì thân mình chúng sẽ dài và lớn hơn một chút, nếu không có yếu tố bên ngoài tác động ảnh hưởng, chúng nó có thể luôn sinh trưởng sống đến trăm ngàn năm…”
“Rắn trước khi lột da sẽ bị mù vài ngày, sau khi hồi phục thị lực khoảng 1, 2 ngày thì bắt đầu lột da, chủ nhân nên chuẩn bị cho chúng một cái ổ đủ tối và ẩm ướt, bên trong tốt nhất nên đặt một chậu nước đủ để ngâm cả mình rắn vào trong…”
“Ừm…” Trương Truyện Tỳ một bên học tập một bên vuốt cằm nghiêm túc suy tư, cần ẩm ướt, cần bóng tối lại còn cần có nước… Xem ra chỉ có thể ở trong phòng tắm tiến hành lột da rồi!
Lúc đang tự hỏi phải dàn xếp chuẩn bị như thế nào, cậu liền nghe trong phòng ngủ ầm một tiếng, là tiếng vật nặng rơi xuống đất, Trương Truyện Tỳ trong lòng biết rõ Xà vương giờ khắc này thị lực bất tiện, chỉ sợ là đụng ngã thứ gì, cậu liền mau chóng rời khỏi máy vi tính chạy tới kiểm tra, lúc này vừa nhìn lại không nhịn được phốc một tiếng nở nụ cười, nguyên lai Xà vương không chịu được nữa đã biến trở về nguyên hình, cả con rắn đang ở trên đất buồn bực mà quẫy đuôi.
Lúc rắn lột da sẽ trở nên táo bạo dễ tức giận và có tính công kích cao hơn, Xà vương là yêu vương tu hành ngàn năm bình thường uy phong quen rồi, giờ khắc này bị mất thị lực cảm thấy chênh lệch quá lớn, lại nghe thấy tiếng cậu không nhịn được cười thì càng thêm giận dữ, không nhịn được liền dựng đầu lên, phát ra âm thanh tê tê uy hiếp.
Cùng giường cùng gối lâu như vậy, Trương Truyện Tỳ làm sao còn có thể sợ hắn, lại cảm thấy hắn trừng hai mắt đỏ tươi, lưỡi rắn tê tê lộ ra vẻ miệng hùm gan thỏ, so với bình thường trái lại có loại cậy mạnh đáng yêu, cậu liền cười cong ngón tay lại làm dáng muốn búng đầu rắn của hắn. Đang lúc đùa giỡn chợt nghe có người gõ cửa, hình như hai đứa nhỏ nghe thấy âm thanh nên chạy lại, tiếng cửa vỗ cạch cạch vang vọng.
Đúng nha, Trương Truyện Tỳ lúc này mới nhớ tới, Xà vương lột da phải mất chừng mấy ngày, nhưng cũng không thể để cho hai đứa nhỏ trong nhà nhìn thấy, phải nghĩ ra một biện pháp đem bọn chúng đuổi đi mới được. Cậu đưa ngón trỏ ra suỵt một tiếng ra hiệu với con rắn kia, bảo hắn chớ gây ra tiếng động, mình thì đóng cửa phòng ngủ bước nhanh đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, Trương Truyện Bích quả nhiên liền hỏi: “Anh, mới vừa nãy là thanh âm gì?”
Trương Truyện Tỳ hời hợt nói: “Không có gì, đèn bàn rớt xuống.” Cậu vừa nói vừa vô tình hay cố ý che ở cửa, không cho cho hai đứa nhỏ đi vào.
Hạ Tiểu Niên ngóng nhìn bên trong một chút, buồn bực hỏi: “Anh, anh có thấy chú của em không? Chú không có ở trong phòng của mình.”
Trương Truyện Tỳ vô cùng trấn định mà nha một tiếng, mặt không chân thật đáng tin mà triển khai dao động đại pháp: “Chú của em ở bên trong phòng anh này. Bất quá anh ấy đang bị mắc bệnh đau mắt đỏ, đây là bệnh truyền nhiễm, mấy ngày nay các em tốt nhất là đến nhà anh ở mấy ngày, nếu không cẩn thận bị lây bệnh thì phiền lắm!”
Hạ Tiểu Niên vừa nghe chú mình sinh bệnh nhất thời liền hoảng hốt cả lên: “Đau mắt đỏ… Nghiêm trọng không?!”
Trương Truyện Tỳ cười sờ sờ đầu bé: “Không nghiêm trọng, cách ly một tuần sẽ tốt thôi, nhưng các em còn nhỏ, sức đề kháng yếu, cho nên nhất định phải cách ly ra.” Nói xong cậu liền giục bọn nhỏ đi thu dọn cặp sách, chờ sau khi ăn cơm xong liền nhanh chóng đi về nhà bên kia ở.
Dù sao thì con nít cũng rất dễ lừa gạt, lại thêm việc hai đứa này đều tin tưởng không hề nghi ngờ đối với Trương Truyện Tỳ, chỉ có điều so với tên nhóc Trương Truyện Bích vì có thể thoát khỏi quản giáo của anh hai mà vui mừng gấp đôi thì Hạ Tiểu Niên cũng có lương tâm hơn, trước khi đi bé vẫn còn mong nhớ chú Vương Cẩm, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Em có thể đi nhìn chú một chút hay không… Em chỉ đứng ở cửa liếc mắt nhìn!”
Trương Truyện Tỳ một bên cảm thán đứa bé này thật hiểu chuyện thật đáng yêu, một bên lại vẫn cứ cười tủm tỉm ngồi chồm hỗm xuống lừa bé: “Không được nha, bệnh đau mắt đỏ rất lợi hại, liếc mắt nhìn liền truyền qua!”
“A…”
Trương Truyện Bích cũng lại đây phụ hoạ: “Yên tâm đi, anh của tớ sẽ chăm sóc tốt cho chú Vương, đi thôi đi thôi, bài tập nghỉ đông còn chưa làm xong kìa!” Nói xong nhóc lập tức kéo lấy Hạ Tiểu Niên, không thèm quay đầu lại chạy đi, hành động vô cùng dứt khoát đó làm cho Trương Truyện Tỳ giận dữ, nổi giận mà mắng: “Tên nhóc chết tiệt, em không lo lắng anh hai sẽ bị lây bệnh đau mắt hay sao hả!”
Mắng thì mắng, nhưng dù sao lừa được hai đứa nhỏ đi khỏi nhà thì về sau sẽ bớt lo hơn một chút, Trương Truyện Tỳ đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm, cậu có chút không yên lòng mà đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra kiểm tra.
Rèm cửa sổ trong phòng tắm đều buông xuống, tia sáng u ám, dựa vào ánh nắng lọt qua khe cửa có thể nhìn thấy rõ ràng trong bồn tắm có một vật sống thể tích không nhỏ đang nằm đó, nghe tiếng liền chậm rãi ngọ nguậy, đem đầu dựng thẳng lên nhìn về hướng bên này.
Trong nháy mắt Trương Truyện Tỳ có loại cảm giác kỳ diệu rằng thú cưng rắn của mình đang không muốn xa rời chủ nhân, chần chờ một chút không nhịn được đi vào, ngồi xổm xuống trước bồn tắm.
Cậu bình thường cũng coi như là mồm miệng lanh lợi biết ăn nói, mà vào giờ phút này đối diện với con rắn lớn thế nhưng có chút không biết nên nói cái gì làm cái gì mới tốt, muốn sờ đầu nó liền cảm thấy không thích hợp, vụng về rút tay lại, chỉ chần chờ hỏi: “Anh… anh ổn không?”
Xà vương nhẹ nhàng phun lưỡi ra xem như đáp lại, tiếp liền ủ rũ nằm úp sấp xuống. Trương Truyện Tỳ biết rắn lúc lột da sẽ cảm thấy mệt mỏi không muốn hoạt động, liền lý giải mà gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài đây.”
Cậu đi ra ngoài lại lên mạng xem những điều cần lưu ý khi rắn lột da, cố gắng ghi nhớ không bỏ sót điều gì. Đêm đó Xà vương ở trong bồn tắm cả đêm, mà Trương Truyện Tỳ, rõ ràng có thể hưởng thụ cảm giác đã lâu không được độc bá giường lớn thế nhưng không biết sao lại có chút ngủ không ngon, nửa đêm liên tiếp đứng dậy lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm.
Mỗi ngày đổi một lần nước, cứ như vậy qua bốn ngày, màng trắng trong đôi mắt Xà vương đã biến mất, mắt hắn một lần nữa trở nên trong trẻo, đây chính là điềm báo sắp lột da, Trương Truyện Tỳ liền dựa theo chỉ dẫn trên internet đi đến bờ sông tìm hai tảng đá cuội to lớn đem về, lại đi lên núi tìm một nhánh cây đã gãy về cố định trong phòng tắm —— Rắn không có tay chân, lột da nhờ cọ xát cả người vào vật xung quanh, nếu đã cọ xát, đương nhiên phải cọ vào những vật thô ráp rồi.
Mùa đông năm ngoái khá ấm áp, đầu năm liên tục mười mấy ngày trời quang mây tạnh càng làm cho nhiệt độ trên diện rộng tăng trở lại, không nói đến chuyện mọi người rất sớm thay đổi quần áo mùa đông, ngay cả hoa trong vườn cũng đã sớm nở.
Những người sống lâu trên thành phố núi cũng nhận ra chuyên này, khí trời khác thường như vậy khẳng định là không đúng, ông trời nhất định còn ấp ủ một cơn mưa lớn, chờ mưa xuống một chút phỏng chừng nhiệt độ phải hạ xuống thêm bảy, tám độ, mưa vài lần thì sẽ hết luôn cả mùa xuân, trực tiếp tiến vào mùa hạ.
Những kinh nghiệm sinh hoạt phong phú này quả nhiên không sai, oi bức cả ngày, tới chạng vạng bầu trời quả nhiên trở nên âm trầm, gió thổi đến ào ào, có vẻ sắp trở trời.
Trương Truyện Tỳ có chút lo âu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, không biết làm sao liền có chút tâm thần không yên. Cậu cũng không nói được chính mình tại sao lại có cái cảm giác này, e rằng chỉ là đơn thuần bởi vì áp suất thấp nên ảnh hưởng tới thân thể?
Trương Truyện Bích thịch thịch thịch chạy tới: “Anh, ngày mai anh đưa hai đứa em đến trường học sao?”
Trương Truyện Tỳ thu hồi tâm tư, cố gắng đem lực chú ý tập trung trên người em trai: “Ừm. Ngày mai không phải là ngày khai giảng báo danh sao, bài tập nghỉ đông làm xong hết chưa, đừng có mà đêm nay mới tăng tốc làm bài.”
“Sao có thể chứ. Đã sớm làm xong!” Trương Truyện Bích mặt không đỏ không thở gấp mà nói: “Anh, anh rửa chén xong thì trở về đi, không phải chú Vương còn ở bên kia chờ anh sao?”
“Em đây là đuổi anh đi sao?”
“Nào có, anh đừng oan uổng em!”
Trương Truyện Tỳ xì cười một tiếng, nói rõ căn bản cũng không tin nhóc, bất quá giờ khắc này cũng lười vạch trần, chỉ là sau khi thu dọn xong, cậu giương giọng kêu Hạ Tiểu Niên, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tiểu Niên, đêm nay các em đi ngủ sớm một chút, đem cửa sổ đóng cho kỹ, sáng mai em tới đón hai em đến trường học, nhớ đừng xem TV quá muộn, đi học rồi đấy.”
Cậu nói một câu Hạ Tiểu Niên liền nghe lời gật đầu một cái, nhìn qua thực sự là ngoan ngoãn vô cùng. Trương Truyện Tỳ cười xoa đầu bé mấy lần, lại cho em mình một ánh mắt nhắc nhở ‘Tự lo cho tốt’, lúc này mới đứng lên chuẩn bị trở về nhà bên kia.
Cửa mới vừa đóng lại liền nghe thấy Trương Truyện Bích giọng oang oang: “Tiểu Niên, nhanh lên! Mau đưa bài tập toán cho tớ chép!”
“…”
Trương Truyện Tỳ nhịn xuống cảm giác kích động, quyết định chờ ngày mai lại cùng nhóc tính sổ, hiện tại —— bây giờ sắc trời càng ngày càng tối, mắt thấy trời chuẩn bị có mưa to, mà loại cảm giác vắng vẻ trong lòng càng ngày càng cường liệt đến mức làm cho cậu thấy bất an, đối với người tu đạo mà nói dự cảm mãnh liệt thế này không phải tốt lành gì, không phải là Vương Cẩm bên kia xảy ra vấn đề gì chứ?
Mới vừa đi ra đầu hẻm, hạt mưa lớn chừng hạt đậu liền bùm bùm cạch cạch rơi xuống, tiếp đó trời liền mưa xối xả. Trương Truyện Tỳ lúc trước cảm thấy hai nơi cách nhau không xa nên không mang dù, giờ khắc này lập tức bị tưới thành ướt sũng, may mắn áo khoác có mũ, miễn cưỡng có thể chống mưa.
Cậu đang ba chân bốn cẳng chạy, bỗng nhiên cả khu tối sầm đi kèm với tiếng kêu sợ hãi của các cư dân —— bị cúp điện.
Mợ mó. Trương Truyện Tỳ thầm mắng một tiếng, oán thầm đây chính là nhà dột còn gặp trời mưa, trời mưa nên chắc là thợ điện không sửa được ngay, có vẻ như đêm nay điện sẽ cúp rất lâu, nói không chừng phải đến sáng sớm mai mới sửa được.
Thời điểm cậu về đến nhà trên người đã uớt nhẹp, toàn thân lạnh run không nói, ngay cả giày cũng bị vào nước, bên trong ẩm ướt thật là khó chịu.
Xem ra đêm nay lại không tắm được, Trương Truyện Tỳ một bên nhục chí mà nghĩ, một bên sờ soạng lên lầu. Tuy rằng bốn phía đen như mực nhưng bởi vì địa hình khá quen thuộc, cuối cùng cũng coi như không đến nỗi đụng vào góc cạnh nào, cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, chuyện đầu tiên là kêu một tiếng với Vương Cẩm: “Tôi đã trở về.”
Vương Cẩm mấy ngày nay không có cách nào nói chuyện, cho nên Trương Truyện Tỳ cũng không hi vọng có thể nghe được tiếng đáp lại, nhưng đột nhiên loại cảm giác mãnh liệt kia lại tới nữa rồi: Vương Cẩm lột da không phải đã xảy ra phiền toái gì rồi chứ?
Phải biết rắn lột da cũng không phải chuyện thuận buồm xuôi gió gì, có đôi khi tự một mình nó sẽ không thể lột được, thời điểm như thế sẽ đặc biệt cần người trợ giúp, bất quá loại trợ giúp này có nguy hiểm nhất định, bởi vì rắn ở tình huống kia đặc biệt táo bạo, rất dễ cắn người.
Trương Truyện Tỳ chần chừ một lúc, đi tới cửa phòng tắm, lại thăm dò gọi một tiếng: “… Vương Cẩm?”
Cậu nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên trong, mà trong phòng tắm lại yên tĩnh khác thường, hai ngày trước cậu có thể nghe được tiếng bò sàn sạt cùng tiếng quẫy nước, Trương Truyện Tỳ càng ngày càng có chút lo lắng, tay cậu nắm lấy cửa, đợi chuẩn bị tâm lý xong mới chậm rãi đẩy cửa ra:
“Tôi vào được không…”
Cửa mở, có thể bởi vì bị cúp điện lại thêm rèm cửa bị kéo xuống, bên trong so với bên ngoài còn tối đen hơn, hoàn toàn không thấy rõ là tình huống thế nào.
Bởi vì không nhìn thấy, Trương Truyện Tỳ tim nhảy lên kịch liệt, cậu dừng lại, móc điện thoại di động ra ấn sáng lên: “Vương Cẩm…?”
Cậu vừa hỏi vừa đặt một chân chậm rãi bước vào, còn chưa thấy rõ, bỗng nhiên trong bóng tối có thứ gì đó mềm nhuyễn quấn lấy chân cậu, Trương Truyện Tỳ đột nhiên không kịp chuẩn bị mà kêu lên một tiếng sợ hãi, nhất thời cả người đều bị kéo vào.
Truyện khác cùng thể loại
384 chương
17 chương
31 chương
36 chương
207 chương