Vụ Đô Dạ Thoại
Chương 13
“Trùng hợp như thế…”
“Đúng vậy, về thời gian thật sự là quá trùng hợp, ta hoài nghi là cha mẹ cậu ta vì đem quan tài đá trấn xuống mà làm mấy loại phép thuật lưỡng bại câu thương.”
“Quan tài đá kia rốt cuộc là tà vật lợi hại như thế nào?”
“Cái này ta cũng không biết. Trung Hoa mấy ngàn năm, luôn có mấy thứ đồ vật thành tinh tác quái. Nói không chừng quan tài đá kia cũng là một thứ đồ trấn tà, mà phong thuỷ thay đổi nên sinh huyệt biến thành tử huyệt, vật thuận lợi biến thành tà vật, chuyện như vậy cũng rất có thể xảy ra.”
Xà vương chậm rãi gật đầu, trầm ngâm không đáp, qua một hồi hắn mới đứng lên nói: “Được rồi, ta đi, ngươi ngủ đi.” Hắn dừng hai giây như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói bổ sung: “Đúng rồi, đầu xuân sau ngươi cũng không cần phải tới, cứ ở trong núi tiếp ứng đi.”
“Hả?!” Nghe đến tin tức này, trưởng lão kinh hãi đến biến sắc, ngay cả cảm giác buồn ngủ cũng bị mất. “Đại Vương, Đại Vương không cần ta sao?!” Vậy ai tới làm cơm, ai tới giặt quần áo, ai tới chăm sóc hai người không có khả năng tự sinh hoạt như Xà vương và Hạ Tiểu Niên…?
“Ừm, không cần.” Xà vương nhàn nhạt lại vô tình mà nói, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên đuôi lông mày hơi giương lên, mang theo ý cười nhu hòa.
Cũng không thèm quản việc mình nói khiến trưởng lão tạo thành bao nhiêu chấn động tâm lý, Xà vương phất ống tay áo rời đi, lúc trở về, Dì Triệu đã cáo từ, Trương Truyện Tỳ lại giống như có nhiều hơn mấy phần tâm sự, cắn móng tay yên lặng đến xuất thần.
Đêm đó ở trên giường cậu cũng ngủ không được, không ngừng lăn qua lộn lại, khiến cho gió lạnh lùa vào trong chăn. Nếu là lúc trước Xà vương đã sớm không nhịn được dùng đuôi rắn quấn lấy cậu, mà ngày hôm nay không biết tại sao hắn không muốn dùng hành động đơn giản nhưng thô bạo đó nữa, liền đem đầu rắn nằm lên gối, trầm giọng hỏi: “Cậu cuối cùng là đang phiền não chuyện gì, không ngại thì nói ra để tôi giúp cậu nghĩ một ít biện pháp.”
Trương Truyện Tỳ vừa quay đầu liền thấy một cái đầu rắn gần trong gang tấc, không khỏi cả kinh, kinh sợ xong liền cười khổ nói: “Anh có thể biến thành người lúc nói mấy lời này có được không.”
Được rồi. Xà vương biết nghe lời phải mà thay đổi, cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ. Nhưng cảm giác ngủ cùng chăn với một người đàn ông lõa thể cũng không tốt hơn so với ngủ cùng một con rắn là bao, Trương Truyện Tỳ dừng một chút, yêu cầu nói: “… Anh vẫn là biến trở về thành rắn đi.”
“Cậu giỡn mặt với tôi hả!” Xà vương giận, kiên quyết không chịu biến, càng muốn dùng hình dáng con người cùng cậu ta nhét chung một chỗ. Trương Truyện Tỳ mặc áo ngủ cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai, có chút không dễ chịu, đành phải bất động thanh sắc lui về phía sau một chút.
Xà vương không để ý động tác nhỏ này của cậu, thúc giục: “Nói một chút, cậu tính toán thế nào.”
Trương Truyện Tỳ dừng một chút, hiển nhiên cậu cũng không quen cùng yêu quái tâm sự này nọ, đặc biệt là cậu vẫn thấy loại tư thế mặt đối mặt này quá mức thân mật. Nhưng không cùng hắn thảo luận thì cùng ai thảo luận đây, bạn thân đều là người bình thường, Truyện Bích vẫn còn quá nhỏ… Nghĩ đi nghĩ lại liền khó tránh khỏi sinh ra điểm mềm yếu, chậm rãi nói: “Cha mẹ tôi… lúc qua đời, cả nhà Dì Triệu chăm sóc rất tốt cho hai anh em chúng tôi, Truyện Bích cơ hồ chính là nhờ mẹ con dì ấy giúp tôi nuôi lớn…”
Xà vương ừm một tiếng, thầm nghĩ quan hệ tình cảm như vậy, Trương Truyện Tỳ sợ rằng đã sớm quyết định sẽ giúp, nếu đã quyết định vậy cậu ấy còn phiền não chuyện gì?
“Chuyện của chị Anh, kỳ thực cũng không khó làm.” Trương Truyện Tỳ trầm thấp mà nói.”Thủy quỷ vốn dĩ không dễ đưa đi, ngày trước lúc lên núi chỉ sợ là không đưa sạch sẽ, hơn nữa chị ấy vẫn còn hoài niệm San San cho nên mới xảy ra chuyện này, tiễn chị ấy đi một lần nữa là được rồi. Mặt khác đưa cho nhà Dì Triệu một tấm bùa trấn trạch, sau đó tà mị bất xâm, gia đình bình an.”
Xà vương nói: “Nếu đơn giản như vậy vậy cậu còn đang phiền não cái gì?”
Lần này Trương Truyện Tỳ trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Xà vương cho là cậu sẽ không trả lời, cậu mới chậm rãi nói: “Tôi sợ.”
Lần đầu tiên nghe thấy tiểu đạo sĩ cũng sẽ sợ, Xà vương âm thanh càng ngày càng trầm thấp ôn hòa.
“Sợ cái gì?”
Trương Truyện Tỳ yên lặng không nói, không biết là nhớ ra cái gì đó, trong mắt cậu không có tiêu điểm, lộ ra chút thần sắc hoảng hốt.
“Nếu như sau này tôi xảy ra chuyện gì, anh có nguyện ý thu dưỡng Truyện Bích hay không…”
“Cái gì?”
Trương Truyện Tỳ nhấc mắt lên, mang theo vài phần hi vọng: “Anh nguyện ý không?”
Xà vương sầm mặt lại, hắn bị giọng điệu ‘nếu như anh đồng ý thì tôi mới an tâm’ hệt như đang phó thác trước khi chết của cậu làm cho tức giận.
“Em của cậu tại sao lại muốn tôi thay cậu nuôi, cậu ngược lại là xảy ra chuyện gì? Có phải là giấu diếm tôi thứ gì không?”
Trương Truyện Tỳ bị hắn truy hỏi đến sững sờ, dường như cũng cảm thấy kinh sợ chính mình có chút thất thường, mặt liền giãn ra nở nụ cười nói: “Không có… Là tôi nghĩ nhiều rồi, có câu nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà…” Thấy Xà vương còn đang hoài nghi mà nhìn mình, cậu liền thân thủ tắt đèn chuyển đề tài câu chuyện: “Ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn có chuyện phải làm đây…” Nói xong liền co vào chăn, nhắm mắt lại dường như thật sự ngủ.
Trong bóng tối Xà vương nhìn chăm chú gương mặt trẻ tuổi này, suy tư.
Hắn biết Trương Truyện Tỳ khẳng định còn có vài điều không nói ra. Cậu ta nói sợ, sợ cái gì? Chẳng lẽ là do nghĩ tới chuyện năm đó cha mẹ cậu ấy làm? Bất quá không quản cậu còn che giấu cái gì, chính mình tốt xấu gì cũng là cấp bậc yêu vương, hắn tất nhiên sẽ bảo bọc cho cậu… Vừa nghĩ vừa tăng thêm ý muốn che chở mà ôm lấy cậu, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm vô mộng.
Sáng sớm tỉnh lại, Trương Truyện Tỳ vừa mở mắt liền thấy đối diện là khuôn mặt của một người đang ngủ say, mày rậm, mũi cao, đôi môi kiên nghị.
Đại khái là buổi sáng đầu óc còn chưa tỉnh táo, Trương Truyện Tỳ cư nhiên không cảm thấy vào thời gian (sáng sớm) như vậy, địa điểm (trên giường) như vậy xuất hiện một nam nhân (khoả thân) như vậy có cái gì không đúng, ngược lại ngắm bộ dáng của hắn lúc này khiến cậu dần dần thả lỏng tâm trí.
Đối với Xà yêu mà nói, trưởng thành mang một bộ mặt đoan chính như vậy kỳ thực có chút kỳ quái. Bởi vì đại đa số Xà yêu biến thành người đều là kiểu cằm nhọn mặt thon*, thân hình như rắn nước, bước đi uốn qua uốn lại mới đúng. Trương Truyện Tỳ tưởng tượng thấy cảnh Xà vương dáng dấp vừa đi vừa lắc mông không khỏi thấy thú vị mà nở nụ cười, cảm giác được cơ thể cậu động đậy, Xà vương mở mắt ra, hãy còn mang theo chút buồn ngủ hỏi: “… Cười cái gì?”
(Nguyên văn là “trùy tử kiểm”, mình search gu gồ toàn ra mấy cái mặt V-Line)
“Không có gì.” Trương Truyện Tỳ đương nhiên sẽ không nói thật, đẩy hắn ra: “Rời giường đi.”
Xà vương ừm một tiếng, nhắm mắt lại cho tỉnh rồi ngáp một cái thật lớn, vén chăn lên vươn mình bước xuống. Hắn nửa đoạn trên là thân người, nửa đoạn dưới là đuôi rắn đang cong lên, hai đoạn chỗ phần eo kết hợp hoàn mỹ, thậm chí có loại mị lực rất yêu dị. Trương Truyện Tỳ nhìn thấy có chút ngẩn người, nghĩ thầm tình cảnh này sợ là từ trước đến nay chưa có mấy người nhìn thấy, từ góc độ này mà nói, chính mình vẫn rất may mắn…
Ăn xong điểm tâm bọn nhỏ tự đi học, Trương Truyện Tỳ thu thập xong cũng đi tới cửa mang giày.
“Tôi đi về nhà lấy ít đồ.”
Xà vương đoán cậu đại khái là phải đi về lấy dụng cụ, cũng theo tới: “Tôi cùng cậu.”
Trương Truyện Tỳ sao cũng được gật gật đầu, hai người liền đồng thời trở về Trương gia.
Trương Truyện Tỳ lấy đồ vật ở gầm giường ra, một cái rương gỗ đỏ tích đầy bụi. Lúc quét sạch hết bụi đi, Xà vương mới chú ý tới cái rương này hình như là đồ cổ qua nhiều năm, hình dáng cổ xưa không nói, dây xích cũng là kiểu rất cũ, qua thêm mấy năm nữa chỉ sợ là phải dùng làm củi đốt.
Mà Trương Truyện Tỳ hiển nhiên không nghĩ như vậy, rất trân trọng mà vuốt lên phù điêu hoa mai bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Cái rương này là cha mẹ tôi lúc qua đời đã khóa lại, vốn cho là đời này cũng sẽ không bao giờ mở ra.”
“Bên trong là cái gì?”
Trương Truyện Tỳ nở nụ cười mở nắp hòm ra, bên trong là một xấp giấy bút xếp chỉnh tề. Giấy là loại bùa màu vàng, bút là bút chu sa, còn có một túi bột phấn nhỏ màu sắc đỏ tươi như máu, là loại chu sa thượng đẳng nhất.*
Xà vương luân phiên xem qua, trong lòng có chút cân nhắc. Những thứ đồ này nhìn cũng giống như đồ dùng của mấy thầy trừ tà khác, nhưng đẳng cấp lại là thứ mà thầy trừ tà bình thường sẽ không dùng nổi, chỉ nói riêng một túi nhỏ chu sa kia, đi nhiều tiệm thuốc cũng chưa chắc mua được.
“Đây đều là di vật của cha mẹ cậu?”
“Ừm.” Trương Truyện Tỳ đem đồ vật bên trong đều lấy ra kiểm tra, xem có bị ẩm hay không: “Lúc họ đem đồ này giao cho tôi đã nói là từ nay không được làm mấy chuyện trừ tà phong thủy này nữa, chỉ bán vòng hoa và áo thọ nuôi lớn Truyện Bích… Tôi nghe lời của bọn họ gần hơn mười năm nay đều không còn vẽ bùa chú, không biết hiện tại vẽ ra có tác dụng hay không.”
“… Thử xem chứ.” Xà vương nhàn nhàn đáp lời, tầm mắt trong lúc vô tình nhìn đến một góc hòm. Chỗ đó ban đầu là đặt giấy bút, bây giờ đồ vật dời đi liền lộ ra một dấu ấn, khắc năm chữ nhỏ:
Tự hán Thiên Sư phủ.*
(Kế thừa Thiên Sư phủ đời nhà Hán)
Ôm đồ trở về nhà, Trương Truyện Tỳ rửa tay đốt hương, chuẩn bị vẽ bùa.
“Tôi ở bên cạnh nhìn có ảnh hưởng cậu hay không?”
Trương Truyện Tỳ lắc đầu một cái: “Đừng lên tiếng quấy rối là được.”
Vì vậy Xà vương liền yên tĩnh ngồi một bên, nhìn kỹ động tác của cậu.
Trương Truyện Tỳ thần sắc dần dần trở nên trầm tĩnh nghiêm túc, cậu nhỏ máu mình vào trong chu sa, chậm rãi hòa chúng với nhau, giống như muốn dùng loại động tác chậm rãi này để tĩnh tâm lại. Một bên xà vương bất động thanh sắc nhìn, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Đạo gia thường sẽ dùng rượu bỏ vào chu sa, nếu phải dùng máu của mình thì đó chính là một loại bùa chú cao cấp, nhưng nghĩ đến mới vừa rồi nhìn thấy mấy chữ Tự hán Thiên Sư phủ, hắn lại cảm thấy rất bình thường, lúc này mới giống nhưng phương pháp mà nhà cậu ấy sẽ làm.
Thật ra thời gian vẽ bùa cũng chỉ trong chốc lát, Trương Truyện Tỳ nhấc bút lên dừng một chút, sau đó như có thần trợ giúp, viết chữ như rồng bay phượng múa làm liền một mạch.
Vẽ xong cậu cũng không nhúc nhích, nhìn chăm chú bùa kia nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười gác lại bút nói: “Xem ra có vài thứ học xong thật sự sẽ không quên, nhiều năm như vậy, tôi dĩ nhiên vẫn còn nhớ tới rõ ràng như thế.”
Xà vương chậm rãi đi tới bên cạnh cậu. Người nhà họ Trương vẽ bùa trước đây hắn cũng đã gặp, là Trương Truyện Bích đưa cho Hạ Tiểu Niên. Bất đồng là tấm bùa kia hắn dám dùng tay không cầm lấy, mà tấm này, linh khí bức người, hắn thật sự không dám manh động.
Ngưng mắt nhìn lại, hình vẽ trên bùa uốn uốn lượn lượn hệt như nút kết của người Trung Hoa, Xà vương nhìn nửa ngày, âm thanh trầm thấp nói: “Đây là thiên sư phù, không phải là đệ tử chính thức sẽ không học được… Cậu cùng Long Hổ sơn Tự hán Thiên Sư phủ là quan hệ như thế nào?”
Truyện khác cùng thể loại
384 chương
17 chương
31 chương
36 chương
207 chương