Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 172
Tintin được đưa về EX ở tạm. Hai ngày sau nó đã khôi phục sự hoạt bát nên có của một đứa trẻ bình thường, chỉ trừ việc mất đi trí nhớ.
Cổ Lỗ Y và Tintin rất hợp nhau, nhưng Tiêu Bắc nhận ra được, Tintin đôi khi hay ngẩn người. Đặc biệt là khi vợ chồng Tiểu Ái mang Đao Đao đến thăm mọi người, cả khi Đao Đao ngọng nghịu gọi mẹ.
Nhưng vô luận thế nào, ba mẹ Tintin đã thật sự chết cách đây 20 năm, mà nó lại xuyên thời gian đến đây. Chuyện này trở thành một bí ẩn.
Đảo mắt lại qua vài ngày, điều tra chuyện Tintin vẫn không chút tiến triển, còn Tintin đã có thể cùng Cổ Lỗ Y và một đám sói con chơi đuổi bắt khắp phòng. Hơn nữa không biết có phải do nhớ nhà hay không mà nó rất bám Tiêu Bắc, buổi tối không nằm cạnh Tiêu Bắc thì không ngủ được.
Màn đêm buông xuống, Lam Minh đứng bên giường, nhìn vị trí vốn là của mình bị Cổ Lỗ Y, Tintin và năm con sói con cùng một con mèo con chiếm mất. Tiêu Bắc hạnh phúc ôm một đám động vật nhỏ hoặc nhóc con… dù sao nói chung cũng là sinh vật tí hon, ngủ say sưa.
Lam Minh cảm giác Lam hơi ngọ ngoạy, kéo Lam ra, hắn lập tức bay lên giường, gối lên bụng một con sói con.
Lam Minh nhìn một đám động vật nhỏ cọ tới cọ lui, cảm thấy máu nóng dâng lên!
“Rầm” một tiếng, Khế Liêu và Tiếu Hoa đang trong thời gian ngọt ngào chuẩn bị làm chút gì đó, cửa phòng lại bị hung hăng đá văng. (Cc: làm gì cơ? *chớp chớp*)
Tiếu Hoa cả kinh vội chui vào chăn giả bộ ngủ, Khế Liêu liền tự hiểu đêm nay lại ngâm nước nóng, tức đến bốc khói trừng Lam Minh: “Lam Minh, tiểu tử ngươi muốn bị đánh hả!”
“Ngươi mới đúng!” Lam Minh chỉ một ngón tay vào phòng mình: “Lũ bóng đèn kia ngươi tính giải quyết thế nào!”
Khế Liêu bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: “Bóng đèn? Cũng đâu phải chỉ có một.”
Mí mắt Lam Minh giật giật, Khế Liêu chọt trúng chỗ đau rồi. Không sai, giải quyết được đám tiểu sói con thì vẫn còn Tintin và Fanny, cứ xem như giải quyết được tụi nó luôn đi thì vẫn còn một cái bóng đèn sáng kinh người vững hơn núi Cổ Lỗ Y! Vì sao không có ai đến thu thập cái bóng đèn rồng mập độc ác đó đi!
“Này, Lam Minh, cũng không phải ta nói gì ngươi.” Bộ dáng Khế Liêu nhàn nhã đến mức có chút muốn đánh: “Nhưng ngươi cũng nhanh thu phục Bắc Bắc đi. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua câu nói kia của nhân loại sao.”
“Nhân loại nói?” Lam Minh nghi hoặc: “Nói gì?”
“A? Ngươi chưa nghe thật sao?” Khế Liêu cười hì hì nói: “Nếu hai người ở chung hai năm mà vẫn không xảy ra cái gì thì cả đời chỉ có thể làm bạn.”
Lam Minh giật mình, nhớ lại một chút. Từ khi quen Tiêu Bắc cũng đã hai năm, nhưng cái gì cũng chưa làm! Chẳng lẽ… thật sự chỉ có thể làm bạn.
Lam Minh nháy mắt có cảm giác như tận thế đến nơi rồi, tuyệt vọng ôm đầu: “Không thể nào!”
Tiếu Hoa đang trốn trong chăn đột nhiên thò đầu ra nhìn Lam Minh: “Rất nguy hiểm đó! Rất nguy hiểm!”
Lam Minh hít một hơi, cảm giác được mối nguy hiểm lớn nhất trong lịch sử!
Lam Minh ủ rũ về phòng, mới vừa vào cửa thì thấy một cái bóng nho nhỏ ập tới.
Lam Minh cúi đầu nhìn, là Tintin không biết tỉnh từ khi nào chạy tới ôm chầm lấy mình.
“Sao vậy?” Lam Minh buồn bực, đối với con nít nhân loại từ trước đến nay hắn đều không biết cách đối phó. Cứ cảm giác thứ này vừa nhỏ vừa mềm, đụng một cái thì chết mất tiêu.
Tintin quay đầu, nhìn cánh tủ khép hờ.
Lam Minh khẽ nhíu mày… sao tử lại mở ra? Nhớ là đã đóng kĩ rồi mà.
Đang suy nghĩ, từ trong tủ chợt truyền đến tiếng “soạt soạt”.
Lam Minh nhíu mày muốn đi qua, Tintin gắt gao ôm lấy hắn, lắc đầu, có vẻ rất sợ hãi.
Lam Minh biết nó bị ám ảnh bởi tủ nhưng nếu là thứ gì đó xuất hiện thật thì rất tốt, đỡ phí công đi tìm.
Đúng lúc này, đột nhiên, cánh cửa tủ khẽ di chuyển, từ từ mở ra.
Tintin vội trốn ra sau lưng Lam Minh. Mắt thấy cửa càng mở càng lớn, một cánh tay màu trắng mập mạp từ bên trong thò ra đẩy cửa, Lam Minh sững sờ _ nhìn quen quen ?
Đồng thời, tiếp tục thấy Cổ Lỗ Y miệng ngậm một cái bánh xốp chocolate, tay cầm một bao khoai tây chiên, cổ treo Ipad bay ra. Thấy Lam Minh và Tintin đứng ngoài cửa, nó cũng ngẩn người, nghiêng đầu, như là không biết hai người bọn họ đang nhìn cái gì. (Tk: Ăn thế bảo sao không béo =.= )
Lam Minh lập tức hiểu ra, đúng là tự mình dọa mình. Trong tủ này chất đầy đồ ăn vặt của Cổ Lỗ Y, phỏng chừng là đang ngủ thì đói bụng nên chui vào đó tìm đồ ăn.
“Uhm…”
Tiêu Bắc xoay người, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Cổ Lỗ Y đang ăn khoai tây chiên rộp rộp bay đến trước mặt.
“Ăn xong nhớ đánh răng!” Tiêu Bắc kéo Cổ Lỗ Y xuống, xoay người tiếp tục ngủ.
Mí mắt Lam Minh giật giật _ Bắc Bắc không nhận ra mình không nằm bên cạnh sao! Quả nhiên nếu như trong hai năm không xảy ra chuyện gì thì cả đời chỉ có thể làm bạn… chỉ có thể làm bạn?!!!!!!!!!!!
Lam Minh mạnh lắc đầu, nhào tới: “Đừng mà Bắc Bắc!”
“Hả?” Tiêu Bắc đang mơ mơ màng màng thấy Lam Minh nhào qua, cũng tỉnh một nửa: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi rất thích cậu mà, đừng chỉ làm bạn!” Lam Minh kích động: “Chúng ta làm chuyện gì đó đi…”
“Không được nói loại chuyện này trước mặt con nít!” Tiêu Bắc lấy gối đập Lam Minh.
Lam Minh ôm gối lăn qua lăn lại. Đám sói con và Fanny cũng tỉnh dậy, khó hiểu nhìn Lam Minh chằm chằm, liếc nhau nhau một cái, sau đó chạy ra ngoài.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Tiêu Bắc, liếc Lam Minh sau đó xoay mặt đi!
Lam Minh nằm trên giường nhìn nóc nhà _ Tiêu Bắc cũng quá không được tự nhiên! Đương nhiên… cũng có vài thứ mình cũng không thể nói nên lời, thực phiền phức!
Tiêu Bắc thấy Lam Minh vẻ mặt phiền não cũng không nói gì, ngồi trên giường.
Hai người cứ như vậy không ai nói chuyện, mỗi người ngồi một bên.
Cổ Lỗ Y và Lam nhìn nhau một cái, cũng có chút bất đắc dĩ _ lại giận dỗi!
Tintin ngồi cuối giường, nhìn chằm chằm vào tủ đồ ngẩn người. Bé dường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Lam Minh, rồi lại nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc vẫy tay với nó: “Đến đây Tintin, không có việc gì, bọn anh không phải cãi nhau.”
Tintin bò đến cạnh Tiêu Bắc, nhỏ giọng nói: “Em nhớ ra vài chuyện.”
Lam Minh lập tức hỏi: “Nhớ ra cái gì ?”
“Vòng.” Tintin khoa tay múa chân: “Rất nhiều vòng, giống như vòng tuổi của cây ấy.”
Lam Minh nhíu mày: “Vòng tuổi?”
Màn đêm buông xuống, hai người đều ôm tâm sự khác nhau mà ngủ. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lam Minh xốc tinh thần, bắt đầu đại kế diệt trừ bóng đèn!
Đầu tiên, Khế Liêu rất thức thời đem đám sói con qua phòng Hi Tắc Nhĩ.
Fanny cũng dễ giải quyết, Phong Minh Vũ mang về phòng nuôi.
Lam cũng rất nghe lời, vì vậy vấn đề còn lại nằm trên người Tintin và Cổ Lỗ Y. Cổ Lỗ Y là kế hoạch lâu dài, giải quyết Tintin trước!
Đương nhiên không thể vứt Tintin ra ngoài, cách thực tế nhất là giải quyết câu đố sao nó lại biến thành như vậy. Vì vậy Lam Minh thân thể bất tử lại tràn đầy tinh lực, sức sống một trăm phần trăm.
Tiêu Bắc nhìn bộ dáng nhiệt huyết của Lam Minh, bất đắc dĩ nhìn trời. Nhiệt huyết này nếu dùng để thổ lộ thì chuyện gì cũng giải quyết xong, người này thật ngốc muốn chết luôn rồi.
Tiêu Bắc trong lòng hiểu rõ, nói mình với Lam Minh một chút cảm giác cũng không có là nói dối, nhưng… có một số việc không thể nói thành lời. Hơn nữa Lam Minh luôn một bộ kiêu ngạo đắc ý, vạn nhất để hắn biết mình có ý với hắn, vậy chẳng phải sau này sẽ bị cưỡi lên đầu cả đời à? Còn lâu á!
Lam Minh một bên lật xấp hồ sơ dày cộm, một bên nghe Bạch Lâu hỏi Tintin chi tiết chuyện “Vòng tuổi”.
“Nếu là vòng tuổi…” Bạch Lâu lấy một quyển từ điển Thần ma mở ra: “Có một loại gọi là Xoáy nuốt thời gian.” (dịch nôm na ra là thế chứ cái tên thật đau đầu lắm)
“Xoáy nuốt thời gian?” Tiêu Bắc tò mò: “Là loại nào?”
“Là một loại nấm ma ký sinh trong gỗ, rất hiếm!” Bạch Lâu giải thích: “Thực vật ma phần lớn đều vô hại, một số thậm chí còn rất thân thiện, Xoáy nuốt thời gian cũng vậy. Loài này có một đặc điểm là có thể nuốt thời gian.”
“Nuốt thời gian?” Tiêu Bắc lần đầu nghe nói có loại sức mạnh này.
“Nó có thể đem cuốn người vào vòng xoáy của mình, sau đó nuốt chửng cả người nọ lẫn thời gian.” Bạch Lâu nghĩ nghĩ: “Đây là một phương thức bảo vệ của nó.”
“Bảo vệ?” Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau: “Nó muốn bảo vệ Tintin chứ không phải làm hại nó?”
Bạch Lâu lắc đầu: “Trong nước có cá mập ăn thịt người nhưng cũng có cá heo thân thiện, Thần ma cũng vậy. Xoáy nuốt thời gian là một trong những loài có số lần cứu người nhiều nhất, nó nhất định bởi vì rất thích Tintin nên khi có nguy hiểm liền giấu Tintin đi. Nhưng vì năng lực nuốt thời gian của nó nên khi nó thả Tintin ra thì đã là hai mươi năm sau !”
“Thảo nào thoáng cái lại lâu như vậy!” Lam Minh cảm thấy rất có lý.
Cảnh Diệu Phong nghĩ nghĩ: “Những đứa bé mất tích trước đó chẳng lẽ cũng là do Xoáy nuốt thời gian cứu đi?”
“Có lẽ không phải.” Bạch Lâu lắc đầu: “Nếu không thì cũng chỉ mình Tintin xuất hiện, hơn nữa Xoáy nuốt thời gian là loài vô cùng hiếm.”
“Tintin, khi ở trong vòng xoáy em có thấy các bạn khác không?” Tiêu Bắc hỏi thăm.
Tintin lắc đầu.
“Nếu như có thể tìm được Xoáy nuốt thời gian, chúng ta có thể đưa Tintin về, nói không chừng… còn có thể bắt được hung thủ!”
“A?” Tiêu Bắc kinh ngạc: “Có thể cứu ba mẹ Tintin thật sao?”
Lam Minh đưa tư liệu về Xoáy nuốt thời gian cho Tiêu Bắc xem: “Cậu xem, nó ăn thời gian liên tục, mà xoáy ốc của nó lại chính là vòng thời gian được giữ lại. Nó có thể nhổ thời gian ra bất cứ lúc nào… Nói cách khác, chúng ta có thể quay về trước khi ba mẹ Tintin bị giết, bắt tên hung thủ kia! Như vậy Tintin cũng không cần phải làm cô nhi “
“Ý này rất hay!” Mọi người cảm thấy biện pháp này là tốt nhất, mắt Tintin cũng sáng lên.
“Tintin, em có biết cái tủ đó đang ở đâu không?” Tiếu hoa hỏi.
Tintin cố gắng nhớ lại, lắc đầu.
“Kí ức của nó bị tiêu trừ!” Bạch Lâu tiếc nuối nói: “Đây là năng lực tự bảo vệ của Xoáy thời gian, bởi vì nó không thể di chuyển, chỉ có thể sống ở một nơi cố định do phải kí sinh trong gỗ nên nó xóa đi kí ức của tất cả những người từng tiếp cận mình để che dấu vị trí. “
“Thì sao chứ!” Lam Minh kéo Tiêu Bắc: “Chúng ta có Bắc Bắc ở đây rồi!”
“Tôi” Tiêu Bắc mờ mịt nhìn Lam Minh: “Tôi có thể làm gì?”
“Đến những nơi có thể xuất hiện đồ cũ gần quán bar tìm!” Lam Minh nheo mắt, nhiệt huyết lại nổi lên: “Cần thì đến từng nhà tìm luôn!”
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh chằm chằm, quay lại vỗ vỗ Sỉ Mị: “Sỉ Mị, cậu có thể dựa theo mùi Tintin, tìm những nơi nó từng đi qua không?”
Sỉ Mị giật giật lỗ tai, gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Khế Liêu cũng vuốt mũi: “Để tôi kêu những người sói khác cùng tìm, lúc này tìm mùi so với tìm đồ cũ tiện hơn!”
Mọi người gật đầu, Lam Minh ủ rũ chui vào một góc, Cổ Lỗ Y vỗ vỗ hắn, lè lưỡi _ ngu ngốc!
Lam Minh có cảm giác thất bại.
“Kỳ thật đồ cũ cũng là một manh mối.” Tiêu Bắc lên mạng tìm một chút, nói: “Khu phố cạnh quán bar có một khu nội thất, bên trong có rất nhiều cửa hàng bán đồ cũ.”
“Vậy chúng ta chia nhau làm việc đi.” Bạch Lâu phân công: “Tôi ở nhà tìm kiếm tin tức hỗ trợ mọi người, Khế Liêu, Sỉ Mị và Hi Tắc Nhĩ dựa theo mùi đi tìm, còn Lam Minh và Bắc Bắc thì đến khu nội thất!”
“Được!” Mọi người gật đầu.
Lam Minh nhìn Tiêu Bắc, quả nhiên Bắc Bắc vẫn hướng về phía mình.
Tiêu Bắc quyết định mang Tintin đi cùng, nó nhất định có thể nhận ra đồ dùng của nhà mình.
Vì vậy, Lam Minh lại “Tha gia đái khẩu”, mang theo hai cái bóng đèn cùng Bắc Bắc đến khu mua sắm. Khu nội thất so với trong tưởng tượng tiêu điều hơn nhiều, đặc biệt là nơi bán đồ cũ, không khác gì một nhà kho rách nát. Rất nhiều đồ gia dụng bằng gỗ cũ nát chất chung một chỗ, tản ra một loại mùi cổ quái.
Tiêu Bắc lưng đeo balo đựng Cổ Lỗ Y, tay dắt Tintin tìm từng nhà một. Đi qua nhiều nhà nhưng Tintin đều lắc đầu, nói không có cái tủ hồi trước của nhà nó. Trên tủ quần áo dán rất nhiều hình hoạt hình, nó sẽ nhận ra ngay.
“Cũng khó trách, dù sao cũng đã hai mươi năm rồi.” Lam Minh bịt mũi đi sâu vào đống đồ cũ: “Nếu là tủ gỗ, nói không chừng đã mục! Hoặc là bị tháo ra làm lại.”
Tiêu Bắc gọi điện hỏi Bạch Lâu: “Nếu như tủ bị mục hoặc tháo ra thì Xoáy nuốt thời gian sẽ như thế nào, cũng sẽ chết sao?”
Bạch Lâu nói, không chết, chỉ cần một phiến gỗ còn sót lại thì chúng vẫn có thể sống, bởi vì thân thể thật của Xoáy nuốt thời gian ở trong một không gian ba chiều khác mọi người không thể nhìn thấy. Thực thể không cần thể tích, chỉ cần có một tia liên kết với thế giới thật là được!
“Xem ra phạm vi lại mở rộng rồi.” Lam Minh càng chán nản: “Đi đâu tìm một cái tủ mục chứ, nói không chừng nó đã bị chẻ nhỏ chôn xuống đất rồi.”
“Giữ vững tinh thần đến tiếp tục tìm đi.” Tiêu Bắc vỗ vỗ Lam Minh, đột nhiên quay phắt lại.
“Sao vậy?” Lam Minh thấy Tiêu Bắc bộ dáng khẩn trương, cũng quay đầu theo hướng mà cậu nhìn.
“A…” Tiêu Bắc nhíu mày: “Hình như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta.”
Lam Minh quan sát xung quanh: “Nhìn lén à, không phải cậu thường bị mấy tên fans cuồng biến thái theo dõi sao?”
“Cảm giác không giống.” Tiêu Bắc lắc đầu: “Có cảm giác ớn lạnh rất khủng bố.”
“Lại nói tiếp.” Lam Minh nhìn Tintin: “Vì sao tiểu tử này được thả ra ngay cạnh chúng ta?”
“Có thể là do có nguy hiểm nên yêu quái Xoáy nuốt thời gian mới đưa nó đến giao phó cho chúng ta không?” Tiêu Bắc nói sau đó tiếp tục nhìn khắp nơi. Lúc này cậu có một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt, giống như bị mãnh thú theo dõi, rất không thoải mái.
“Cũng có khả năng này.” Lam Minh nhìn Tintin: “Dựa theo tư liệu Cảnh Diệu Phong tra được, tên hung thủ giết cha mẹ nó trước đó cũng đã giết rất nhiều gia đình khác, đứa con cũng đều không cánh mà bay.”
Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn Lam Minh: “Anh muốn nói, mục đích của hung thủ là vì muốn cướp đứa nhỏ?”
Lam Minh tỉ mỉ đánh giá Tintin: “Không phải những đứa nhóc này rất đáng yêu sao? Những đứa bé mất tích trước đó đều là con lai, bộ dáng đáng yêu cha mẹ yêu thương, có một gia đình đầy đủ ấm áp.”
“Có kẻ biến thái theo dõi bọn họ?” Tiêu Bắc nhíu mày, hận nhất là loại người này!
“Cũng có khả năng này, nhưng hung thủ có lẽ không phải nhân loại.” Lam Minh lắc đầu: “Từ sau vụ án của Tintin thì không xảy ra nữa!”
“Đối phương sẽ không như vậy chấp nhất một mực đuổi theo nó như vậy chứ?” Tiêu Bắc vô thức kéo Tintin lại: “Có loại ác ma chuyên bắt con nít sao?”
“Đương nhiên là có.” Lam Minh gật đầu, che tai Tintin đang ngơ ngác: “Đại đa số ác ma đều thích ăn thịt người, đặc biệt là những đứa trẻ đáng yêu.”
Tiêu Bắc sắc mặt khẽ biến, tức giận. Bất quá Lam Minh đã rất cẩn thận che tai Tintin để tránh dọa đến nó, động tác lơ đãng này làm cho tim Tiêu Bắc đập rộn lên. Người này… lấy tư cách một Thần Ma mà nói thì thật đúng là rất rất ôn nhu !
Truyện khác cùng thể loại
358 chương
25 chương
35 chương
100 chương
68 chương