Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 164
Người đi theo bọn Khế Liêu chính là Rafah, kẻ ở thế giới thật không ngừng tạo phiền toái cho bọn họ lại như không có gì nhàn nhã đi tới. Tiêu Bắc nhớ cửa thông đến thế giới khác ở thế giới thật đã bị mình tạm phong bế, người này đến đây bằng cách nào?
“Đừng khẩn trương.” Rafah thấy vẻ mặt Lam Minh, cười cười: “Ta không phải đến làm chuyện xấu, mà là đến dẫn đường cho các ngươi.”
“Dẫn đường?” Lam Minh khẽ cau mày: “Chỉ là dẫn đường?”
“Đương nhiên!” Rafah gật đầu: “Vương muốn gặp ngươi, không thể đợi được nữa! Rừng này quá tốt, không quen đường rất dễ lạc.”
Nghe Rafah nói, Tiêu Bắc lập tức tựu thấy sắc mặt Lam Minh càng ngưng trọng.
Lời Rapha đánh vỡ suy đoán lạc quan trước đó của bọn họ _ Vương thật sự sống lại rồi sao? Hay tất cả cũng chỉ là Rapha đang nói chuyện giật gân mà thôi?
Trong lòng Lam Minh cũng là nghi hoặc như Tiêu Bắc, bất quá hắn rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hỏi Rafah: “Hắn đang ở đâu?”
“Sâu trong rừng, bây giờ hắn còn rất suy yếu, là cơ hội cuối cùng để ngươi có thể giết chết hắn!” Rafah nói, trên mặt mang theo vui vẻ.
“Ngươi mà lại hảo tâm như vậy sao?” Khế Liêu nhịn không được nhíu mày, hỏi Rafah: “Nếu như chỉ là để giết hắn, tốn công tốn sức muốn chúng ta tới làm gì? Chính ngươi cũng có thể động thủ.”
“Trong khu rừng này, ngoại trừ Lam Minh không ai có thể giết chết Vương, cho dù hắn chỉ còn lại một bộ xương khô, cũng chỉ Lam Minh mới có thể hoàn toàn tiêu diệt hắn. Đây là _ huyết thống!” Rafah nói, đưa tay hướng của thành: “Mời, sẽ không chậm trễ ngươi quá lâu.”
“Rốt cục ngươi có mục đích gì?” Trong lòng Lam Minh càng thêm nghi hoặc, có lẽ chân tướng đang ở ngay trước mắt, đi hay là không?
“Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” Rafah cười sáng lạn: “Ngươi giúp ta giết Vương, ta đem Vũ Dạ tập hai tay dâng lên, hắc ám cũng được giải trừ, đến lúc đó… mọi chuyện đều kết thúc. Cửa đến thế giới khác đóng lại, ngươi và ta từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông.”
“Chỉ vì vậy?” Tiêu Bắc không tin Rafah: “Nếu vậy vì sao không nói thẳng ngay từ đầu? Còn làm ra nhiều chuyện như vậy?”
“Những chuyện các ngươi gặp phải cho tới bây giờ không phải do ta làm, đương nhiên…” Rafah nói đoạn, nhìn nhìn Lam Minh: “Rèn luyện không bao giờ là chuyện thừa, dù sao cũng bị phong ấn một ngàn năm, ta muốn kiểm tra một chút xem có bộ phận nào bị rỉ sét không!”
Lam Minh lạnh lùng nhìn hắn, Rafah vội thối lui: “Đừng giận, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không nhận ra sao? Sức mạnh của ngươi đang dần trở lại… Sức mạnh cường đại làm cho người khác phải thèm thuồng a!”
Lam Minh không để ý tới hắn, cùng bọn Khế Liêu thương lượng một chút.
Vì để tránh cho tất cả mọi người đều bị trúng mai phục, nên mọi người quyết định chia làm hai đường, lưu lại một nhóm ngoài này trấn thủ.
Khế Liêu, Tiếu Hoa, Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong chờ bên ngoài, Lam Minh cùng Tiêu Bắc, Hi Tắc Nhĩ, Sphinx và Đặc Lạp Cổ Lạp đi vào, đương nhiên, Cổ Lỗ Y luôn ngồi trên vai Tiêu Bắc cũng đi.
Trước khi vào cửa, Lam Minh nhỏ giọng thì thầm với Tiêu Bắc: “Lát nữa mà xảy ra chuyện gì, chúng ta dùng con cừu béo đó làm bia đỡ, cậu phải nhớ mau chạy.”
Tiêu Bắc dở khóc dở cười nhìn Lam Minh: “Anh còn có tâm tư nói đùa nữa à, xem ra không cần lo lắng cho anh rồi.”
Lam Minh nhướn mi: “Tới giờ tôi cũng chưa cảm nhận được khí tức của Xú lão đầu kia! Yên tâm đi, tôi có thể ứng phó được.”
Tiêu Bắc thấy Lam Minh vô cùng tự tin, cũng yên lòng, vô thức cầm lấy tay hắn. Cũng không phải sợ lạc, cậu chỉ sợ giống như cảnh tượng thấy trong ma kính, Lam Minh sẽ đột nhiên biến mất!
Mọi người tiến vào Hắc ám thành.
Từ kiến trúc, Tiêu Bắc có thể nhận ra, trước kia khi ánh nắng chiếu rọi toà thành này từng xinh đẹp đến nhường nào. Trong thành có thể nhìn thấy gia huy của gia tộc mẹ Lam Minh ở khắp mọi nơi, trong toà thành hoa mỹ chứa đầy kí ức của Lam Minh. Cây đại thụ không chết mà chỉ bị hắc ám bao phủ, không còn lá xanh và nhộn nhịp, chỉ còn lại nhánh cây trơ trọi.
Tiêu Bắc Việt càng nghĩ càng không vừa mắt với hắc ám, trong lòng có một nguyện vọng mãnh liệt _ nếu có thể xua tan hắc ám, đập vỡ màn đêm, làm cho tòa thành xinh đẹp này lại thấy ánh mặt trời thì Lam Minh có thể sẽ vui vẻ hơn một chút không nhỉ?
Vừa nghĩ những điều này, Tiêu Bắc vừa cảm thấy trong tim có một sự xúc động mãnh liệt, tựa hồ có một cỗ lực lượng biến thành hai bàn tay vươn ra, bắt lấy tấm màn đen đẩy ra, muốn lại thấy ánh mặt trời…
Theo ý nghĩ của Tiêu Bắc, mọi người cảm giác bốn phía mơ hồ sáng lên một chút _ là do hai mắt đã thích ứng với hắc ám sao?
“Cô!”
Đột nhiên, Cổ Lỗ Y khẽ vươn tay, chỉ vào bầu trời tối như mực trên đầu, kêu lên.
Lam Minh cũng phát giác không đúng, dừng chân ngửa mặt. Phía trên bàn tay nhỏ bé mập mạp của Cổ Lỗ Y giơ cao, bầu trời hắc ám bị ánh sáng tạo ra một vết nứt.
Lam Minh sững sờ. Rafah phía trước nhíu mày, quay đầu lại nhìn một vòng, rồi chú ý tới Tiêu Bắc.
Hi Tắc Nhĩ cũng vỗ vỗ Lam Minh, ý bảo hắn xem Tiêu Bắc sau lưng.
Lam Minh quay đầu lại… Tiêu Bắc lúc này đang đứng bên cạnh hắn, một tay còn cầm tay hắn, ngẩng mặt nhìn bầu trời hắc ám. Ánh mặt trời sáng lạn xuyên qua vết nứt trên bầu trời rọi xuống người Tiêu Bắc.
Mắt Tiêu Bắc dưới ánh mặt trời lấp lánh phản chiếu lại tia sáng nhàn nhạt… Sau đó, thiên địa hắc ám phảng phất như bị sức mạnh nào đó xé rách, mây đen quay cuồng rụt sang hai bên.
Rafah trơn mắt nhìn Tiêu Bắc, há to miệng kinh ngạc không thôi.
Lam Minh cũng không hiểu, đến tột cùng là Tiêu Bắc từ đâu kiếm ra năng lực thần kỳ này… Nhưng thực sự là do Bắc Bắc!
Hắc ám bị đập vỡ, ánh mặt trời xuyên qua những vết nứt tạo nên cảnh tượng vô cùng mỹ lệ. Cổ Lỗ Y ngẩng mặt, mở to mắt và miệng, đôi tay nhỏ vung vẩy, vui vẻ giương cánh bay tới bay lui trong ánh sáng.
Sphinx hưng phấn đẩy đẩy Lam Minh, ý bảo hắn nhìn ra xa… Chỉ thấy xa xa tòa thành dần hiện rõ, không còn là hình dáng hắc ám mơ hồ, mặt tường trắng như tuyết dần hiện ra trước mắt mọi người, mà trên những nhánh cây của cây đại thụ bên cạnh tòa thành mọc ra những chiếc lá xanh nhạt. Lá xanh theo ánh sáng mà lan ra, những nụ hoa trắng muốt mọc lên rồi nở rộ trong nháy mắt. Ánh sáng rực rỡ của sinh mệnh lại một lần nữa vây lấy vùng đất xinh đẹp này.
Tiêu Bắc nhắm mắt bắt đầu nhớ lại cảnh tượng xinh đẹp trong mộng… Sau đó ánh sáng như một vị tướng, chém rớt bóng tối xung quanh.
Cuối cùng “soạt”, tựa như bức màn sân khấu màu đen bị ai đó hung hăng giật ra. Không còn hắc ám ngăn cản, ánh sáng nhanh chóng vươn tới tất cả những ngóc ngách mình có thể nhìn thấy.
Đồng thời, bốn phía vang lên tiếng gào hét hoảng sợ.
Nguyên lai trong bóng tối có rất nhiều sinh vật hắc ám đang ẩn nấp. Những ma vật biến dị xấu xí này dưới ánh mặt trời không tìm thấy trốn, thất kinh chạy trốn muốn lẩn vào Hắc Ám Sâm Lâm.
Mà xa xa, Hắc Ám Sâm Lâm cũng đã ở bắt đầu biến hóa, trên những chạc cây đen thui vặn vẹo dần xuất hiện chồi non.
“Bắc Bắc.” Lam Minh vội cầm tay Tiêu Bắc lay nhẹ.
Tiêu Bắc mở mắt, nhìn Lam Minh. Trong tích tắc khi cậu dừng lại, sự xâm lấn của ánh sáng cũng đình chỉ, Hắc Ám Sâm Lâm chỉ còn lại vài mảnh hắc ám nhỏ cố gắng kéo dài hơi tàn.
Một lượng lớn sinh vật hắc ám co đầu rút cổ trốn trong bóng tối của rừng rậm, kinh hãi nhìn cảnh tượng bên ngoài.
“Oa!”
Hi Tắc Nhĩ nhìn tòa thành xa xa và đô thành đã khôi phục ánh sáng: “Lucifer cũng không có năng lực này đâu!”
Tiêu Bắc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu cảm giác được chính mình hiện tại rất thoải mái. Cậu thích ánh mặt trời rực rỡ này, hương thơm của cây cỏ và cảm giác ấm áp, đặc biệt… Tiêu Bắc thấy được kinh hỉ trong mắt Lam Minh.
Cổ Lỗ Y bay lượn dưới con đường rợp bóng cây, cái đuôi trắng vung qua vung lại, đôi cánh thỉnh thoảng vẫy vài cái, làm rơi những cánh hoa trắng.
“Hừ, chủ nhân đương nhiên có loại năng lực này!”
Đặc Lạp Cổ Lạp đi cuối tuy ngoài miệng rất hời hợt, nhưng kinh ngạc trong mắt thì không thể che dấu. Đây không phải năng lực Đại Tế Ti có thể có được, Tiêu Bắc rốt cục là có sức mạnh như thế nào lại có thể đơn giản đem hắc ám cả ngàn cả vạn Thần Ma đều bất lực xua tan trong tích tắc, khôi phục quang minh.
“Thật là một tòa thành xinh đẹp!” Tiêu Bắc cũng nhịn không được tán thưởng một câu, vừa thưởng thức đường phố và kiến trúc: “Như vậy những người rời đi có thể trở về tiếp tục sinh sống phải không? Nơi này xinh đẹp như vậy mà.”
“Nhất định.” Lam Minh vươn người, khẽ hôn lên má Tiêu Bắc, thấp giọng nói: “Bắc Bắc, cám ơn.”
Trong nháy mắt, mặt Tiêu Bắc từ trắng chuyển hồng đến, cuối cùng thì đỏ lựng.
Tiêu Bắc đẩy ngực Lam Minh: “Chút lòng thành.” Vừa xoa xoa mặt tiếp tục đi về phía trước.
Lam Minh vuốt ngực chỗ vừa mới bị Tiêu Bắc đẩy, cười vui vẻ đi theo cậu.
Rafah đang sững sờ, kinh hoảng và nghi hoặc trên mặt hắn khiến Hi Tắc Nhĩ chú ý.
“Uy.” Hi Tắc Nhĩ đột nhiên hỏi hắn: “Có phải là năng lực của Bắc Bắc không nằm trong kế hoạch của ngươi không?”
Rafah phục hồi tinh thần: “Kế hoạch gì? Ta không có kế hoạch gì…”
“Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, cái mặt nạ trên lưng ngươi rốt cục là cái gì vậy?” Hi Tắc Nhĩ đổi chủ đề: “Là ký sinh thể sao?”
Rafah cảnh giác kéo áo choàng, quay mặt về phía Hi Tắc Nhĩ để tránh nó nhìn thấy mặt nạ trên lưng mình: “Không liên quan tới ngươi.”
“Hình như vừa nãy ta thấy hắn còn có một một tay, sau khi ánh mặt trời chiếu tới, hắn mới hoảng sợ trốn vào áo choàng!” Hi Tắc Nhĩ vừa nói, vừa vươn tay muốn kéo áo choàng của hắn ra, nhìn xem cái mặt nạ kia rốt cục là cái gì.
“Lôi kéo quần áo người khác trên đường không phải thói quen tốt!” Rafah hời hợt che dấu, tiếp tục đi tới, né đi bàn tay Hi Tắc Nhĩ.
Hi Tắc Nhĩ híp mắt hỏi Sphinx: “Cái mặt nạ kia rốt cục là cái gì?”
Lúc này sắc mặt Sphinx cũng không tốt lắm, hắn ngẩng đầu nhìn Lam Minh.
Lam Minh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thấp giọng hỏi Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, bảo thạch ma kính đâu?”
Tiêu Bắc lục ba lô, lấy bảo thạch ra đưa cho Lam Minh.
Lam Minh giơ bảo thạch lên, chiếu về phía Rafah.
Ánh sáng xuyên qua bảo thạch, bọn Tiêu Bắc xuyên qua mặt bảo thạch màu hổ phách, nhìn phía sau Rafah… chỉ thấy trên người Rafah có thứ gì đó hình người quấn lấy hắn.
Tiêu Bắc vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét, liền hỏi Lam Minh là vật gì.
Lam Minh thấp giọng nói cho Tiêu Bắc _ là ký sinh thể! Hắn dựa vào linh lực của Rafah để tồn tại, thích hắc ám, dường như vẫn đang trong quá trình tu luyện.
“Thứ gì đáng sợ vậy?” Tiêu Bắc nhịn không được nói thầm: “Hình dáng cứ như bạch tuộc, gương mặt…”
Nói đến đây, Tiêu Bắc đột nhiên thấy trong đầu có thứ gì đó lóe lên _ có phải mình đã từng nhìn thấy cái mặt nạ này rồi không? Tiêu Bắc nhớ trước kia từng tập một vở vũ kịch lấy vũ hội hoá trang làm chủ đề, khi đó tiếp xúc rất nhiều mặt nạ, hơn nữa cũng từng nghiên cứu qua. Có thể nào khi đó mình đã từng gặp, nhưng sau đó chính mình cũng không nhớ rõ không nhỉ?
Đang trầm tư, Lam Minh vỗ nhẹ Tiêu Bắc, ý bảo cậu xem biến hóa của người trong bảo thạch!
Tiêu Bắc nhìn kỹ, “Bạch tuộc” bên dưới mặt nạ đang từng chút ăn mòn thân thể Rafah, cuối cùng chiếm lấy toàn bộ cơ thể hắn, quá trình có chút dọa người!
“Chiếm lấy?” Tiêu Bắc nghĩ đến từ này liền giận mình _ đúng vậy! Cậu nhớ ra rồi, trước kia có xem qua một loạt mặt nạ, cái mặt nạ này gọi là “Chiếm ” .
Cái mặt nạ này xuất phát từ một truyền thuyết cổ ở Tây Âu. Tương truyền có một vị quốc vương, hắn cả đời bách chiến bách thắng, uy vọng cực cao. Nhưng người thì chung quy vẫn sẽ già đi! Rồi một ngày, quốc vương cũng già, lực bất tòng tâm. Một Vu sư nghĩ ra ý tưởng, dùng dược vật và sức mạnh làm cho hắn được tái sinh!
Tái sinh, chính là ký sinh trên một thân thể trẻ. Đương nhiên, cũng không phải dùng linh hồn chiếm lấy thân thể người khác, mà là chiếm lấy cuộc sống của người khác! Không lâu sau, trên lưng người bị ký sinh mọc ra một cái mặt nạ, cái mặt nạ này rất giống quốc vương lúc còn trẻ. Hắn cứ như vậy sống trên lưng kí chủ, từng chút hấp thu năng lượng và sinh mệnh của kí chút, thẳng đến khi hoàn toàn chiếm lấy thân thể này! Đến lúc đó, kí chủ sẽ chết, hơn nữa còn trở thành chất dinh dưỡng, bị ký sinh vật ăn tươi, mà ký sinh vật sẽ lấy một hình dạng hoàn toàn mới sống lại, hơn nữa còn có được cuộc đời vốn là của kí chủ! Cứ như thế tuần hoàn không ngừng, loại mặt nạ này rất đáng sợ, chúng có hình thức đơn giản nhưng không thể nhìn gần vào nó, bằng không sẽ cảm thấy không còn là mình!
Tiêu Bắc đã từng đã từng đọc giới thiệu về loại mặt nạ này, không nghĩ tới lại thật sự tồn tại!
Lam Minh nhìn bộ dáng Rafah, hẳn là hắn biết sự tồn tại của ký sinh vậy, nói như vậy _ hắn là cam tâm tình nguyện làm một cái ký chủ?
Lam Minh ngăn cảm Tiêu Bắc tiếp tục xem xét mặt nạ kia, nói với cậu: “Mặt nạ này có vấn đề, đừng nhìn nữa tránh trúng mai phục!”
Tiêu Bắc gật đầu, cất ma pháp thạch.
Rafah đi phía trước, hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh phía sau, quay lại liếc mọi người, không nói gì, tiếp tục đi tới, khóe miệng lại là vui sướng.
“Lam Minh.”
Lại đi thêm một đoạn, Rapha đột nhiên nói với Lam Minh: “Ký sinh thể này vốn là của ngươi, bất quá ngươi lâm trận bỏ chạy, nên cuối cùng mới rơi xuống trên đầu ta. Năng lực của ta so với ngươi kém quá xa nên thật đáng tiếc, nuôi dưỡng lâu như vậy còn chưa có hình dạng nhân loại đầy đủ.”
Tiêu Bắc nghe xong chau mày _ cái gì? !
“Cho nên, hiện tại lưng của ta thật nóng.” Rafah hắc hắc nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Lam Minh: “Hắn được gặp lại ngươi nên rất hưng phấn !”
“Hắn là ai?” Lam Minh nhàn nhạt hỏi, hắn xác định kẻ kia không phải phụ thân mình. Người kia quá cường đại, khí tràng không thể xem nhẹ.
“Ai?” Rafah ngưỡng mặt nghĩ nghĩ, tựa hồ một phần trí nhớ bị mất: “Là ai ta? Ai, kệ hắn là ai, dù sao cũng là chủ nhân. Chủ nhân thực sự mạnh đến mức có thể làm chúa tể của cả thế giới khác và thế giới thật!”
Truyện khác cùng thể loại
358 chương
25 chương
35 chương
100 chương
68 chương