Mà nhìn lại Lâm Minh dường như cứng rắn chống lại một kích của Tư Đồ Yêu Nguyệt! Tuy nói là lưỡng bại câu thương nhưng là có nặng có nhẹ. Tư Đồ Dao Hi rất muốn nhìn thấy bộ dáng Lâm Minh toàn thân trọng thương, hấp hối, nhưng mà rất nhanh vẻ chờ mong trên mặt nàng liền đọng lại. Tiếp theo sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi, đã căng cứng thành màu gan heo. Nàng mắt thấy Lâm Minh khạc ra búng máu đen, từ trên ngọn núi cụt vỡ nát đứng lên. Rồi sau đó trường thương trong tay hắn run lên, mũi thương chỉ xuống mặt đất. Năng lượng toàn thân Lâm Minh lại lần nữa chậm rãi bốc cháy lên. Sát thần và Tu La song trọng lực trường lại lần nữa mở ra. Ầm! Năng lượng của lực trường bùng phát ra như sóng thủy triều, đúng là không yếu hơn bao nhiêu so với vừa rồi. Tư Đồ Dao Hi rít từ trong kẽ răng lời nguyền rủa độc ác: - Lâm Lan Kiếm, tiểu súc sinh chết tiệt! Lâm Minh cảm giác sau lưng đau đớn như bị lửa thiêu đốt. May mắn có Ma Đế Khải Giáp hộ thể, nếu không một kích này hẳn đã đánh cho hắn vỡ nát ngũ tạng rồi. Tư Đồ Yêu Nguyệt cường đại nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn âm thầm vận chuyển lực lượng Hưu Môn. Từng luồng năng lượng chạy dọc theo kinh mạch, như từng tia suối mát mang theo một chút ý mát lạnh, làm dịu dần dần kinh mạch bị tổn thương. Lập tức, giúp cho Lâm Minh cảm giác thư thái rất nhiều. Võ giả ở chung quanh nhìn thấy một màn Lâm Minh phóng ra song trọng lực trường này, ai nấy hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Đã trọng thương đến hộc máu, như thế nào còn phóng ra khí thế cường đại đến như vậy? - Cứng rắn chống đỡ một kích của Tư Đồ Yêu Nguyệt như vậy, mà lại không có việc gì...? - Khí thế không mảy may suy giảm, thân thể hắn là huyền kim luyện thành hay sao? - Quả thực là yêu thú hình người mà! Tư Đồ Yêu Nguyệt cũng nhìn về phía Lâm Minh. Trong đôi mắt màu đỏ nhạt, ánh mắt càng thêm ngưng trọng, “lực phòng ngự của đối phương cũng hơn xa mình” Sức chịu đựng hơn xa mình, tốc độ cũng thắng hơn mình, chiến linh thì càng không nói đến, nàng vốn không có... Tư Đồ Yêu Nguyệt bất đắc dĩ phát hiện: Ngoại trừ tu vi, nàng không có một dạng nào có thể đuổi kịp Lâm Minh. Lâm Minh lau quệt máu tươi nơi khóe miệng, nhìn về ngực trái của Tư Đồ Yêu Nguyệt, nơi đó rõ ràng có một mặt kính kim loại lấp lóe trận văn màu đen mờ nhạt. - Ma Thần hộ tâm kính thì phải... Đây là trận chiến mấu chốt cuối cùng, Tư Đồ Yêu Nguyệt lại là trẻ tuổi một thế hệ trọng yếu nhất của Tu La thần quốc. Tư Đồ Hạo Thiên ban cho Tư Đồ Yêu Nguyệt lĩnh Ma Thần hộ tâm kính cũng là bình thường. Đừng nhìn một mặt kính kim loại nho nhỏ chỉ có đường kính một xích này, nhưng luận về năng lực phòng ngự chân chính, thậm chí còn ở trên chủ thể áo giáp! Hơn nữa Ma Thần hộ tâm kính phải dùng ý cảnh Hắc Ám để vận dụng, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất. Mà đây hoàn toàn là lĩnh vực sở trường của Tư Đồ Yêu Nguyệt. - Có chút khó giải quyết đây... Lâm Minh lầm bầm lầu bầu. Chiêu thức vừa rồi gần như là một kích mạnh nhất của hắn nhưng vẫn như trước chỉ là đả thương Tư Đồ Yêu Nguyệt. Căn bản không thể định yên cơ sở thắng lợi. Tư Đồ Yêu Nguyệt vận lên chân nguyên áp chế thương thế trên ngực. Bởi vì lớp áo rách nát, ngực nàng lộ ra ngoài một mảnh lớn da thịt trắng như tuyết. Tư Đồ Yêu Nguyệt tiện tay phất một cái, Hắc Ám dày đặc ở trên bả vai nàng ngưng tụ lại, hóa thành một lớp lụa mỏng màu đen như thực chất. - Lâm Lan Kiếm! Nếu như không nhờ có Ma Thần hộ tâm kính, có lẽ vừa rồi ta đã thua. Tuy nhiên, ta sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai như thế! Tư Đồ Yêu Nguyệt nói ánh mắt lạnh như băng, đầy sát ý. Bị một tiểu bối Mệnh Vẫn tầng một đỉnh phong bức đến nông nỗi này. Quả thực, nàng không thể tưởng tượng. Tư Đồ Yêu Nguyệt quát một tiếng, lần nữa mở Tử Cực lĩnh vực! Lần này, ý cảnh Hắc Ám điên cuồng hội tụ như sóng triều thổi quét ra. Nước biển táng thần lấp lánh lân quang màu tím gần như bao phủ không gian trăm dặm. - Đây là... Võ giả ở cách xa mấy chục dặm đều biến sắc. Nhìn thấy một chút sóng triều lan đến, bọn họ lại tới tấp bỏ chạy đến hô hấp ngưng trệ, tim dập khó khăn, không thể không lui lại. Thực hiển nhiên lần nay uy thế của Tử Cực lĩnh vực tăng lên một bậc so với trước đó. - Là ý cảnh Hắc Ám phạm vi trăm dặm. Tư Đồ Yêu Nguyệt thành tựu ở phương diện pháp tắc Hắc Ám đã gần với đại năng Thần Hải. Tư Đồ Yêu Nguyệt cũng không phải chỉ có Tử Cực lĩnh vực, đồng dạng nàng có trình độ cực cao ở phương diện ý cảnh Hắc Ám! Một thiên tài đỉnh cao cấp Đế, ở trên tuyệt đỉnh một phương diện thì ở các phương diện khác cũng không thể quá kém! Tư Đồ Yêu Nguyệt không có chiến linh, không có tốc độ, linh hồn lực và khí huyết lực đều bình thường, nhưng lĩnh ngộ về phương diện pháp tắc ý cảnh của nàng lại đạt tới tiêu chuẩn cực cao, vượt qua võ giả cùng cấp. Cửu Đỉnh Thái tử Dương Vân vẫn như trước đứng trên thần liễn màu vàng, ở xa xa nhìn hết thảy mọi nơi này. Tu La thần quốc ở một trận chiến cuối cùng phái ra Tư Đồ Yêu Nguyệt cũng không có làm hắn bất ngờ. Một thần quốc bồi dưỡng ra một tuấn kiệt trẻ tuổi. Tương lai có hy vọng trở thành Cửu Đỉnh Thái thượng Thần Hoàng thì cũng không có gì lạ. Hắn nhỏ giọng lầm bầm: - Tử Cực ngàn năm vừa ra, chỉ cần Tử Cực hiện thế không tính là chuyện kinh diễm. Mà nếu như mấy loại đan điền dị chủng và Thần thể Thần mạch có thể tề tụ ở đương thời, vậy ngược lại có thể làm ta nghĩ sắp mở màn thời thịnh thế... Tư Đồ Yêu Nguyệt chỉ xéo cây trường thương. Thân mình phóng vọt tới, ở trên hư không hóa thành vô số tàn ảnh màu đen. - Tư Đồ Yêu Nguyệt định so tốc độ với Lâm Lan Kiếm sao? Tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây thấy Tư Đồ Yêu Nguyệt mất đi bóng dáng trong tầm mắt, đều trong lòng ngẩn ngơ. Nếu nói về tốc độ Lâm Minh mở ra Kinh Môn, cộng thêm vận dụng Kim Bằng Phá Hư, không hề trì hoãn là đệ nhất tốc độ dưới Thần Hải. Không có bất luận kẻ nào có thể khiêu chiến hắn ở phương diện này. Tư Đồ Yêu Nguyệt tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu so tốc độ không phải nàng tự tìm phiền phức hay sao? - Hả? Không đúng. Tử Cực lĩnh vực này sau khi dung hợp với ý cảnh Hắc Ám, dường như có thể... Ngưng đọng lại không gian. Giống như ý cảnh Hỏa hệ có chín đại pháp tắc. Ý cảnh Hắc Ám đồng dạng có không chỉ là một loại pháp tắc: Một là cắn nuốt chân nguyên. Hai là ngưng đọng lại không gian. Hắc Ám cùng loại với Hỗn Độn, Hắc Ám dày đặc lên có thể làm cho không gian đều trở nên dính lại, ngưng lại hết thảy hành động. Lúc trước Lâm Minh ߠtrong lồng giam Vương giả của Cực Tinh Tháp, đã từng nếm mùi lồng giam hỗn độn. Cái loại không gian ngưng đọng này, cảm giác áp chế hết thảy khiến kí ức người ta hãy còn mới mẻ. Phù! Không gian bóng tối che phủ xuống dưới trăm dặm trời đất, căn bản tránh cũng không thể tránh. Lâm Minh cảm giác dường như thân mình rơi vào đầm lầy màu đen, hô hấp đều bị cản trở, hành động phải tiêu hao nhiều chân nguyên. Do vậy tốc độ của hắn không bằng ba thành của lúc bình thường. Thậm chí ngay cả công kích, đều vì tốc độ ra tay bị kiềm chế mà suy yếu thật lớn. - Ý cảnh Hắc Ám thật thần kì! Được xưng huyền diệu vượt qua ý cảnh Ngũ Hành, ý cảnh Hắc Ám dường như có thể so với Thời Không, Hủy Diệt, Bất Hủ... Đương nhiên có chỗ bất phàm của nó. Trước đó Lâm Minh hiểu về ý cảnh Hắc Ám dường như bằng không. Nhưng thật ra Ma Đế có không ít lí giải về ý cảnh Hắc Ám: Ma Đế Khải Giáp cũng cần ý cảnh Hắc Ám vận dụng, chỉ tiếc Lâm Minh cắn nuốt trí nhớ của Ma Đế không trọn vẹn. Toàn bộ tin tức về phương diện này đều thất lạc. - Lâm Lan Kiếm! Đồng thời tiến vào Tử Cực lĩnh vực cùng lồng giam Hắc Ám của ta, ngươi thua chắc rồi! Lồng giam Hắc Ám kiềm chế tốc đô công kích và tốc độ né tránh của Lâm Minh. Kể từ đó, Tư Đồ Yêu Nguyệt có thể phát huy ra ưu thế tốc độ của nàng, dùng tốc độ tuyệt đối công kích Lâm Minh. - Yêu Nguyệt Ấn! Vầng trăng đỏ như máu từ trên thân Thương của Tư Đồ Yêu Nguyệt lao ra, gào thét bay tới. Lâm Minh vừa mới rơi vào lồng giam Hắc Ám, chưa kịp thăm dò đặc tính của nó, liền nhìn thấy vầng trăng màu đỏ chém tới. Hư không vỡ nát, tiếng chấn động gào thét chọc thẳng vào màng tai! Lâm Minh co rút đồng tử lại, mở ra Kinh Môn, vận dụng Kim Bằng Phá Hư. Bước chân đột nhiên bước ra. Bình thường một bước này có thể dễ dàng vượt qua mười dặm, hiện giờ lại thu hẹp chỉ đến mấy chục trượng. Yêu Nguyệt Ấn liền chỉ nhoáng lên một cái liền truy đuổi theo. Không xong! Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng Lâm Minh cũng không nghĩ tới lồng giam Hắc Ám có thể hạn chế lớn đến như vậy, hơn nữa tốc độ càng nhanh thì lực cản càng lớn. Vầng trăng đỏ chém thẳng tới, ở trong sát na, Lâm Minh hét lớn một tiếng. Lôi Đình Chiến Thể toàn thân ngưng tụ thành áo giáp lôi đình bùng nổ mở ra, ở trong tay hắn hóa thành một thanh thần kiếm lôi đình màu tím sừng sững chọc trời. Đây đúng là võ kỹ thứ hai của Bát Vẫn Lôi Hoàng đã dùng để thành danh thiên hạ: Thẩm Phán Chi Kiếm! Hiện giờ Lâm Minh với tu vi Mệnh Vẫn tầng một thi triển ra. Tuy rằng uy lực còn xa không bằng Bát Vẫn Lôi Hoàng nhưng cũng có thể vỡ núi nứt đất! Chém! Lâm Minh hét lớn một tiếng, bổ ra một kiếm, chém phá bầu trời. Hắn là muốn đánh nát cả Yêu Nguyệt Ấn và lồng giam Hắc Ám này cùng một lúc. Ầm! Thanh kiếm lôi đình chém thật mạnh vào Yêu Nguyệt Ấn. Tiếng sắt thép va chạm giòn tan vang thẳng lên trời cao. Năng lượng cuồn cuồn bắn vọt ra ngoài, Yêu Nguyệt Ấn vỡ nát. Nhưng lồng giam Hắc Ám mặc dù cũng bị chém tách ra nhưng một lần nữa khép lại. - Ha ha ha ha! Uổng phí khí lực! Hắc Ám làm sao có thể chém đứt đoạn. Lồng giam của ta ngươi không thể phá vỡ. Một kích không có kết quả, Tư Đồ Yêu Nguyệt cũng không nóng nảy. Ở trong lực trường chồng nhau của Hắc Ám và Tử Cực, nàng chính là kẻ thống trị! - Thì ra là thế, Hắc Ám vô hình vô chất, miễn dịch với công kích vật chất... Lần đầu tiên đối mặt với kẻ tinh thông Hắc Ám như thế, Lâm Minh chịu thiệt vì không biết. Nhưng hiện tại hắn đã hiểu được đại khái. Hắn nhìn Tư Đồ Yêu Nguyệt bình tĩnh nói: - Ngươi nói lồng giam Hắc Ám không phá được ư? Vậy ta sẽ phá cho ngươi xem. Lồng giam Hắc Ám bao phủ không gian trăm dặm. Vô tận lôi đình màu vàng nhạt vạch ngang dọc trên bầu trời. Nhớ lại một kiếm chém phá bầu trời kia, mọi người lại có một cảm giác giống như ảo mộng, tròng đen như trước lưu lại quang ảnh màu tím. - Thẩm Phán Chi Kiếm! Quả nhiên hắn đã luyện thành... Tuy rằng đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng Thích Bạch vẫn cảm thấy khó mà tin được. Vẻn vẹn chỉ trong thời gian hai tháng, Thẩm Phán Chi Kiếm, Lôi Đình Chiến Thể, toàn bộ hai đại tuyệt kĩ của Bát Vẫn Lôi Hoàng đã thành danh năm đó, lại được Lâm Minh luyện thành... Điều này khó có thể dùng hai chữ thiên phú để giải thích. Không chỉ như thế, Lâm Minh nắm trong tay hai đại tuyệt kĩ này không có chỗ nào không thuần thục, có thể dung hợp hoàn mỹ với ý cảnh Lôi Đình của hắn, lực của sinh, lực của tử... Vận dụng thành thạo tự nhiên.