Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 845
- Bệ hạ, ta...
Thực lực đồng tử áo đỏ xếp hạng 42 trên Thiên Mệnh Bảng, mạnh hơn nhiều những Sát Lục Khôi Lỗi đã ra sân. Nhưng bảo hắn nghênh chiến Lâm Minh, hắn thật không có lá gan đó.
Kẻ ngu cũng nhìn ra, đến giờ Lâm Minh cũng chưa dùng hết sức, lăn qua lăn lại chỉ dùng có 3 chiêu. Hơn nữa, Lâm Minh đã đánh ra hung tính. Đồng tử áo đó không cho rằng mình có nửa phần thắng. Một khi thua trong trận chiến sinh tử, đồng tử áo đỏ cũng không trông cậy Lâm Minh sẽ từ bi tha cho mình. Hơn nữa hắn còn từng có nhiều xung động với Lâm Minh.
Có thể nói, ra sân chẳng khác nào tự sát.
- Sao hả? Ngươi không muốn ra trận?
Tư Đồ Hạo Thiên nhướng mày, phát ra sát khí mờ mịt.
- Ta...
Đồng tử áo đỏ nuốt nước miếng, bịch một cái quỳ xuống:
- Bệ hạ tha mạng! Không phải thần không muốn ra trận mà là hạ thần không phải là đối thủ. Khẩn cầu bệ hạ khai ân, tha cho hạ thần. Đời này hạ hạ thần nghe theo lời sai khiến của Tu La Thần quốc.
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh:
- Hừ! Bây giờ chính là lúc cho ngươi nghe lệnh. Trận chiến này là ai khơi mào trước?
Tư Đồ Hạo Thiên vừa nói thế. Sắc mặt đồng tử áo đỏ trắng nhợt. Lúc trước Lâm Minh đưa ra xa luân chiến là vì giảm sức ép lên bộ tộc Thần Khí. Mà đề xuất cơ hội trận chiến này lại là vì đồng tử áo đỏ dựa vào ưu thế tu vi tuyệt đối của mình, lấy lớn hiếp nhỏ tuyên chiến Lâm Minh. Tuyên bố mười chiêu không đánh bại Lâm Minh tính là mình thua.
Kết quả Lâm Minh tránh né không đánh. Cũng nói chỉ cần mình đột phá Mệnh Vẫn. Một mình có thể khiêu chiến tất cả cao thủ Mệnh Vẫn Tu La Thần quốc. Từ một mặt nào đó, trận chiến này xảy ra quả thật có chút quan hệ tới đồng tử áo đỏ. Hiện giờ đánh gian khổ, tổn thất lớn như vậy. Tư Đồ Hạo Thiên giận chó đánh mèo hắn cũng là bình thường.
Đồng tử áo đỏ trán đầy mồ hôi. Hắn hối hận đứt ruột, sao miệng mình hạ tiện như vậy. Họa từ miệng mà ra quả nhiên là đúng!
Hắn rất muốn nói cuối cùng đáp ứng trận chiến này còn là có bản thân Tư Đồ Hạo Thiên. Nhưng hắn không có lá gan này. Nếu nói như vậy, hắn có thể sẽ bị Tư Đồ Hạo Thiên một chưởng đánh gục tại chỗ.
Không chỉ đồng tử áo đỏ toàn thân mồ hôi lạnh, Tư Đồ Bạch, đại đệ tử của Tư Đồ Hạo Thiên cũng ướt hết lòng bàn tay. Hắn xếp hạng 26 Thiên Mệnh Bảng, thật sự đánh với Lâm Minh có lẽ còn khả năng thắng, nhưng cũng dữ nhiều lành ít. Lúc trước ở Giới Tâm đại điện bộ tộc Thần Khí, Lâm Minh tuyên chiến tất cả cường giả Mệnh Vẫn. Hắn cũng miệng thối đi tham dự vào.
Thậm chí hắn tuyên bố, sau khi Lâm Minh đột phá Mệnh Vẫn. Không cần người khác ra tay, một mình Tư Đồ Bạch hắn cũng đủ dọn dẹp Lâm Minh.
Hiện giờ ngẫm lại những lời nói trước kia, hắn thật có xúc động muốn đập đầu chết luôn. Đồng tử áo đỏ mà thất bại. Không phải sẽ tới lượt hắn ra trận đó chứ?
- Ngươi đánh hay không?
Tư Đồ Hạo Thiên nhìn chằm chằm đồng tử áo đỏ. Đối với Tu La Thần quốc, đồng tử áo đỏ là một người khác họ. Hai là hắn đã 1500 tuổi, khả năng đột phá Thần Hải gần như bằng 0. Chết thì chết cũng không tổn thất lớn.
- Ta... Ta đánh.
Đồng tử áo đó cắn răng nói. So với trực tiếp bị Tư Đồ Hạo Thiên xử tử, còn không bằng đi tuyên chiến Lâm Minh. Nói không chừng còn có một đường sinh cơ.
Hơn nữa dù chết trận, ít nhất gia tộc mình cũng được Tu La Thần quốc che chở. Nếu như là bị Tư Đồ Hạo Thiên xử tử, vậy cũng là chết uổng.
Đồng tử áo đỏ hít sâu một hơi, bay ra khỏi Thần Hành Chu.
- Là ngươi...
Vẻ mặt Lâm Minh lộ ra tia cười cợt. Hắn cùng Tu La quốc sư này đúng là quan hệ sâu xa. Chính mình bị đuổi giết đến hơn 8000 ngàn dặm đầm lầy màu đen, lại định ra khiêu chiến trên Giới Tâm đại điện bộ tộc Thần Khí.
- Ba tháng trước ngươi khiêu chiến ta. Chúng ta định ra ước chiến, không ngờ ngươi thật đến. Vốn ta còn tưởng ngươi sẽ không tới.
Tuy rằng Lâm Minh cười nhưng sát khí của hắn vẫn không yếu bớt nửa phần.
- Bớt nói nhảm. Đừng tưởng rằng ngươi nhất định có thể thắng ta.
Đồng tử áo đỏ chuyển hết căm hận lên người Lâm Minh. Từ khi gặp Lâm Minh, vận mệnh xui xẻo của hắn bắt đầu.
Hắn quát lớn. Thân thể phình to ra như bong bóng. Cơ bắp nở ra cầm trường mâu thật to. Chỉ là khuôn mặt vẫn giữ vẻ trẻ con, làm người ta nhìn rất không tự nhiên.
- Luân Hồi Ma Công!
Sau lưng đồng tử áo đỏ xuất hiện ảo ảnh ác ma có sáu cánh tay. Mỗi cánh tay đều cầm một món pháp khí. Mặt mũi hung dữ xanh lè, nhìn như Bất Diệt Minh Vương trong vật tổ Ma đạo.
Dù sao đồng tử áo đỏ cũng là nhân vật xếp 50 hạng đầu Thiên Mệnh Bảng, sử dụng Luân Hồi Ma Công liền khí thế tăng vọt. Võ giả cách xa mười dặm cũng cảm nhận được áp lực to lớn.
- Là Huyền quốc sư, một trong ba đại quốc sư Tu La Thần quốc. Cuối cùng có người lợi hại đi ra, lần này có trò hay xem rồi.
- Đúng vậy, dù rằng là Huyền quốc sư hắn không phải là đối thủ của Lâm Lan Kiếm. Nhưng ít ra có thể chống đỡ thời gian không ngắn. Bằng không cứ luôn miểu sát, nhìn mà kinh hồn bạt vía!
Đồng tử áo đỏ hai tay cầm mâu. Trên thân mâu tỏa ra ma khí hỗn độn đặc sánh, chỉ nhìn ma khí kia một cái, liền có cảm giác linh hồn rơi vào trong đó.
- Hắc Ám ý cảnh?
Lâm Minh kinh ngạc. Hắc Ám ý cảnh có đặc tính cắn nuốt năng lượng. Trình độ huyền diệu còn vượt qua cả Ngũ Hành ý cảnh, gần với Thời Không ý cảnh. Có thể lĩnh ngộ ý cảnh đến trình độ này, đồng tử áo đỏ quả nhiên không phải dạng hời hợt. Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể nổi trội lên giữa võ giả Mệnh Vẫn tầng sáu, xếp 50 hạng đầu Thiên Mệnh Bảng.
Vạn Ma Luân Hồi!
Bóng người đồng tử áo đỏ chia ra làm 6. Sáu cái bóng đồng thời đâm ra xà mâu thật to. Hắc ám đặc dính trút xuống, ánh mặt trời cũng bị cắn nuốt.
Cả Trung Thiên thế giới như rơi vào bóng tối. Bất Diệt Minh Vương sáu tay mặt mũi hung tợn từ trên cao phủ xuống. Sáu món pháp khí cũng đánh về phía Lâm Minh.
Đây là võ kĩ mạnh nhất của đồng tử áo đỏ. Đối mặt với Lâm Minh hắn không dám giữ lại, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa.
Đối mặt với một đòn khí thế thật lớn này, sắc mặt Lâm Minh như thường. Một tay cầm thương vẽ ra vòng tròn, không gian xung quanh mũi thương sụp đổ.
Hủy Diệt pháp tắc, dãy tinh tú!
Rắc! Rắc! Rắc!
Cả không gian Hắc Ám xuất hiện vô số vết rạn, sau đó tan vỡ như tấm gương đen.
Từ trong Hóa Thần Kính ở Viển Cổ Hoàng Thành, Lâm Minh có đ pháp tắc không gian, cùng năng lực xé rách hư không. Không gian lúc đó còn ổn định hơn hiện giờ.
Mảnh vỡ không gian sụp đổ bắn ra. Hòa vào trường thương của Lâm Minh, một thương đâm ra!
Xẹt xẹt xẹt!
Mảnh vỡ không gian không ngừng sụp đổ. Nhưng cùng lúc ảo ảnh Bất Diệt Minh Vương cũng bị mảnh vỡ không gian xé rách theo. Trên mặt đồng tử áo đỏ hiện ra vẻ dữ tợn. Sáu bóng mâu kết hợp làm một, trực tiếp đâm tới đan điền của Lâm Minh.
Phập phập phập!
Mảnh vỡ không gian như lưỡi dao cắt vào người đồng tử áo đỏ, máu bắn ra. Nhưng hắn đã ôm lòng liều chết không hề để ý. Khí cơ khóa chặt Lâm Minh, thà chết cũng phải đâm trúng một mâu này.
“Hả? Hắc ám ý cảnh của hắn có thể làm hư không đặc lại, hạn chế hành động của ta!”
Lâm Minh vốn muốn bay ra sau, nhưng lại phát hiện mình như bị chìm vào đầm lầy. Hành động bị cản trở làm hắn giật mình.
Nhưng cũng chỉ là giật mình thôi. Từ khi chiến đấu tới giờ, tuy rằng hắn đều một chiêu miễu sát kẻ địch. Nhưng vì tiết kiệm thể lực, đồng thời che giấu bài tẩy, hắn luôn chỉ vận dụng 4 - 5 thành năng lượng.
Thân thể sau khi trải qua Mệnh Vẫn cải tạo. Tế bào lớn nhỏ khắp người Lâm Minh trải qua năng lượng tẩy rửa, hoàn toàn ngưng tụ thành linh thể. Cộng thêm vốn có thuật luyện thể, thực lực của hắn tăng phúc mạnh mẽ vượt xa võ giả Mệnh Vẫn bình thường.
Thực lực đỉnh cao của hắn chưa từng được thể hiện ra.
Trường thương vung ngang. Tà Thần lực mở ra tận cùng. Đồng thời vận dụng lực lượng Bát Môn Độn Giáp, tuần suất hô hấp của tế bào toàn thân đồng nhất. Năng lượng thuộc võ giả Mệnh Vẫn bộc phát toàn diện. Đồng thời, chiến linh Bạch Ngân rít gào xông ra, ngưng tụ thành một thanh thần kiếm trắng bạc bên ngoài trường thương.
Lâm Minh bỗng lui lại một bước. Hai tay nắm đuôi thương. Hai chân phát lực truyền tới thắt lưng. Trải qua Đỗ Môn tăng phúc, thông qua xương sống kéo căng truyền lại, dùng vai tay, trường thương lao ra từ bên dưới như rồng xông lên mặt nước. Hư không bị xé tan như vải bố. Mũi thương lạnh lẽo xẹt qua hoa lệ giữa bóng tối.
Xẹt!
Một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy thần kiếm trắng bạc chói mắt xuyên thẳng trời cao, hòa lẫn sấm tím cùng ngọn lửa mênh mông như muốn bổ ra trời đất. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả trời đất chỉ còn thanh kiếm này, chém nát mọi thứ không gì cản nổi.
Rắc rắc rắc!
Gốc núi được trận pháp gia cố xuất hiện khe nứt dài mười mấy dặm. Còn đồng tử áo đỏ sắc mặt dại ra đứng giữa trời. Đằng sau hắn là ảo ảnh Bất Diệt Minh Vương đã mờ nhạt,
Ầm!
Ảo ảnh Bất Diệt Minh Vương vỡ tan. Trường mâu trong tay đồng tử áo đỏ cũng nứt toác, mũi mâu đến cán mâu bị xé làm hai ngay ngắn. Vết rạn này kéo dài lên người đồng tử áo đỏ, hình thành đường chỉ hồng kéo lên cánh tay, xẹt qua đan điền, rốn, ngực, cổ họng, miệng mũi... Kéo lên mi tâm, thiên linh, sau đó dọc theo gáy chạy xuống cột sống, hình thành một vòng đầy đủ. Tiếp theo ở trước mặt mọi người, đồng tử áo đỏ cả người lẫn mâu tách làm hai nửa rơi xuống, máu phun ra.
Nhìn đồng tử áo đỏ bị cắt làm hai nửa, nhất là một thanh trường mâu cũng là Thiên giai, võ giả nơi này đều cả kinh không nói nên lời. Vốn bọn họ cũng đoán Lâm Minh ẩn dấu thực lực, nhưng tuyệt đối không ngờ tới thực lực của hắn khủng bố đến mức này. Đó là trường mâu Thiên giai trung phẩm, lại bị cắt gọt làm hai như củ cải?
Lâm Minh một đường không gì cản nổi. Không ai chống đỡ được, vốn tưởng dù cho đồng tử áo đỏ không địch lại Lâm Minh cũng có thể thay đổi thế cục một chút. Lại không ngờ dù hắn đón được chiêu thứ hai, nhưng vẫn bị miễu sát!
Ban đầu Lâm Minh đối với Sát Lục Khôi Lỗi trước đó, sở dĩ ném trường thương là vì hắn phải che dấu thực lực cùng tiết kiệm thể lực. Nếu không làm sao thi triển ra công kích uy lực cỡ đó. Chiêu thức cùng chết chung, đều bị Lâm Minh một thương đánh nát!
Quả thực là quái vật.
Tư Đồ Hạo Thiên nhìn đồng tử áo đỏ chết thảm, khóe miệng co rúm. Ánh mắt hắn quét qua, đã thấy Tư Đồ Bạch trán toát mồ hôi, ngón tay xiết đến trắng bệch. Vốn hắn còn cho rằng miễn cưỡng có thể cùng đánh một trận với Lâm Minh. Bây giờ xem ra là nắm chắc cái chết.
- Rác rưởi!
Khóe miệng Tư Đồ Hạo Thiên phun ra chữ này. Tư Đồ Bạch sợ đến mức quỳ xuống, cả người phát run. Hắn còn không có muốn chết.
- Bệ hạ xin cho ta xuất chiến.
Lúc này Tư Đồ La Sát bước ra quỳ xuống chờ lệnh.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
9 chương
21 chương
46 chương