Năng lượng phong ấn màu đen càng ngày càng mạnh, rất nhanh bao phủ không gian phụ cận. Ma sứ thứ hai rất rõ ràng uy lực của thần kiếm cấp thánh khí, nên muốn lưu lại ấn ký tinh thần của mình nói dễ hơn làm, hơn nữa hiện tại hắn đang quyết đấu sinh tử với Lâm Minh, muốn phân ra tinh thần ấn ký khống chế thần kiếm làm không tốt bị Lâm Minh lợi dụng cơ hội chuẩn xác, phản công giết ngược lại mình. Biện pháp ổn thỏa nhất là trước phong ấn thanh thần kiếm này, thu vào Tu Di giới, ngày sau chậm rãi đối phó. Không thể không nói, ở trước mặt trọng bảo như thế, người có thể kìm chế lòng tham thật sự quá ít rất ít. Điểm một lóng tay lên mũi thương, phong ấn màu đen gào thét bay về phía Hạo Bạch kiếm, áp chế lớp lớp giống như đóng dấu! Ở khoảnh khắc phong ấn tiếp xúc đến thân kiếm kia... “Coong!!!”. Tiếng kiếm ngân cao vút thẳng hướng trời xanh, dường như một con Thương Long đang ngủ say bị chọc bừng tỉnh! Năng lượng màu tím to lớn tấn công ra, trong nháy mắt phong ấn màu đen kia dập nát. Tinh thần lực của ma sứ thứ hai tương liên với phong ấn màu đen, hắn lập tức cảm thấy dường như có người dùng một cái chùy lớn vạn cân nện thật mạnh trên đầu của mình, tinh thần chi hải hắn đột nhiên chấn động, gần như sụp đổ! Máu tươi từ khóe mắt, lỗ tai và lỗ mũi ma sứ thứ hai chảy xuống. Trên thân Hạo Bạch kiếm lạc ấn ý chí võ đạo của Bát Vẫn Lôi Hoàng, Bát Vẫn Lôi Hoàng là đệ nhất nhân thiên hạ mấy vạn năm trước, ở ý chí võ đạo xuất chúng hơn hết, lúc ở Toàn Đan trung kỳ đã lĩnh ngộ Chiến Linh, lúc đạt tới Thần Hải thì Chiến Linh sớm đã đạt tới cảnh giới Bạch Ngân. Đồng thời bởi vì thế Lôi Điện lực trường của hắn đều mang Lôi thuộc tính. Ý chí võ đạo như vậy cường đại biết bao! Dù tới qua rèn luyện của Lôi Vực mấy vạn năm, cũng đâu phải một võ giả cấp bậc như ma sứ thứ hai như vậy có thể xâm phạm? Đây là cơn giận của thần kiếm, cũng là lửa giận của ý chí võ đạo Bát Vẫn Lôi Hoàng! Ở ngay khoảnh khắc linh hồn của ma sứ thứ hai bị phản phệ, Lâm Minh sớm đã lợi dụng thời cơ mà động, cầm trường thương màu đỏ trong tay, thân mình bắn vọt tới! Không gian ở dưới chân súc địa thành thốn, chỉ trong nháy mắt Lâm Minh đã đi tới trước mặt ma sứ thứ hai. Tinh thần lực liên hệ đến mầm non Tà Thần, lôi quang màu vàng đỏ bị mạnh mẽ điều ra một lũ rót vào đến trên trường thương màu đỏ, rồi nhắm chuẩn xác hung hăng nện xuống đầu của ma sứ thứ hai. - A... Ma sứ thứ hai mắt như nứt ra, hắn vận dụng Không Gian ý cảnh, không gian vặn vẹo bật lui ra, tránh né một thương trí mạng này. Nhưng mà khi thân hình ma sứ thứ hai mới vừa xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng, hắn lại sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bởi vì Lâm Minh cũng xuất hiện ở địa điểm này, mũi thương lạnh lẽo trong tay hắn còn cách chỗ Thiên Linh cái ba xích! Luận về lĩnh ngộ Không Gian ý cảnh, Lâm Minh từng có mấy lần kỳ ngộ, lại chuyên tu Kim Bằng Phá Hư, đương nhiên vượt hơn xa ma sứ thứ hai, sao chịu cho hắn cơ hội né tránh? - Ngươi! Trong lúc cấp bách, ma sứ thứ hai giơ thương ngăn đón. Lần này Lâm Minh không có chọn liều mạng sinh tử với ma sứ thứ hai, dùng trọng thương đổi lấy cái chết của hắn. Dù sao tình trạng của Lâm Minh hiện giờ rất kém, cho dù chịu đựng được bị thương nặng, nhưng thân còn ở trong đầm lầy màu đen này cũng vô cùng nguy hiểm. Hơi thay đổi quỹ tích nện xuống của trường thương, Lâm Minh quét mạnh thương ngay chỗ giao tiếp cán thương với đầu thương của ma sứ thứ hai, đây là một chỗ nhược điểm lực đạo yếu nhất trên cây thương. “Rắc!”. Hai thương chạm mạnh vào nhau. Tuy rằng Lâm Minh chiếm hết tiên cơ, áp chế một thương của ma sứ thứ hai này. Nhưng không thể đánh bị thương đối phương, đây chính là thực lực chênh lệch tuyệt đối mang đến. Tuy nhiên đúng lúc này, lôi quang màu vàng đỏ ẩn chứa ở trong trường thương bùng phát ra rồi! Như một vầng mặt trời chiếu rọi trong trời đêm! - A... Truyền đến một tràng tiếng hét thảm, hai tay nắm thương của ma sứ thứ hai bị đốt cháy thành tro. Đến tận lúc này, hắn hai chân hai tay toàn bộ bị phế, Lâm Minh căn bản sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, tinh thần lực liên hệ đến mầm non Tà Thần, lập tức bắn ra lũ lôi quang màu vàng đỏ thứ hai! Lôi quang tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng khoảng cách quá gần. Hơn nữa cả người ma sứ thứ hai đang trong choáng váng, một đạo lôi quang này trực tiếp xuyên thủng đan điền của ma sứ thứ hai! “Xoạt!”. Bụng ma sứ thứ hai trực tiếp bị thiêu đốt thành tro, một cái lỗ thủng cháy đen xỏ xuyên qua thân thể hắn. - Lâm Lan Kiếm... Trong mắt ma sứ thứ hai lóe ra một tia oán độc, phun ra một ngụm máu bầm trên thân Lâm Minh, trong ánh mắt hắn lại lóe lên một tia khoái ý độc ác. - Tử Thần chú, nguyền rủa ngươi... Trăm ngày... Hẳn phải chết! Theo một câu nói cuối cùng của ma sứ thứ hai, thân thể hắn chợt bùng cháy thành một đoàn ngọn lửa màu đen, mà Lâm Minh chỉ cảm thấy ngực đau xót, cảm giác tổn thương thật lớn giống như có một bàn là để trên ngực. Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy ngực hắn chỗ bị máu tươi của ma sứ thứ hai phun trúng, đúng là để lại một đạo chú ấn màu đen. Chú ấn giống như dùng bàn là đốt thành, chung quanh làn da phồng rộp, hiện ra vết đen màu đỏ. - Đây là... - Tử Thần chú! Một loại nguyền rủa của ma đạo, là một loại nguyền rủa phi thường âm độc, ở trước khi chết thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh lực của mình, bao gồm cả linh hồn, tinh huyết, coi đây là cống phẩm hiến tế cho Tử Thần, để Tử Thần ra tay hủy diệt sát chết đối thủ của mình, người trúng nguyền rủa, nếu không thể dựa vào lực lượng của mình phá giải lời nguyền, qua một trăm ngày hẳn phải chết! Ma Quang lên tiếng giải thích. - Cái này... Lâm Minh ngưng trọng trong lòng, nhân loại có linh hồn không thể nghi ngờ, tuy nhiên rốt cuộc con người sau khi chết linh hồn có thể chuyển thế hay không cũng là một câu đố. Bình thường võ giả chết đi linh hồn trở về đại thế giới, luôn ôm một phần hy vọng chuyển sang kiếp khác. Nếu sau khi chết ngay cả linh hồn đều tan biến, đó là kiểu chết thống khổ nhất. Cng chỉ có một số võ giả ma đạo, tỷ như Tất Như Ngọc, chuyên môn tu tập công pháp âm độc trừu hồn luyện tủy, làm cho võ giả vô cùng thống khổ chết đi. Mà hiện tại, ma sứ thứ hai vì để nguyền rủa mình, ngay cả linh hồn đều thiêu đốt, hoàn toàn hóa thành hư vô, đúng là chấp niệm quá lớn! Võ giả ý chí cường đại, chấp niệm cũng sẽ càng mạnh, mà trước khi ma sứ thứ hai chết chấp niệm lớn nhất chính là giết chết Lâm Minh. - Nguyền rủa này, ngươi có thể phá giải không? Lâm Minh hỏi Ma Quang. Ma Quang bất đắc dĩ quơ quơ móng vuốt nói: - Ta chỉ là một lũ tàn hồn thôi, thân thể không có, chân nguyên không có, ta có thể điều động năng lượng chỉ có linh hồn lực. Nếu ngươi ở thời điểm Tiên Thiên kỳ ta còn có thể giúp ngươi một ít, hiện tại... Lực bất tòng tâm! Ma Quang nói tới đây có chút cảm khái, Lâm Minh trưởng thành tốc độ quá nhanh, hiện tại nó chỉ có thể giúp Lâm Minh được một ít kiến thức, tri thức mà thôi. Lâm Minh cũng có chút đồng tình với Ma Quang, Tam Đầu Ma Thần Khuyển hiện tại chỉ còn lại có một cái đầu, hơn nữa thần hồn bị hao tổn nghiêm trọng, cũng chỉ có thể chờ tới lúc thực lực của hắn cũng đủ cường đại, trợ giúp Ma Quang trọng tổ thần hồn và thân thể. - Vậy ta phải làm sao để phá giải nguyền rủa? Lâm Minh nói giọng điệu bình tĩnh, không chút chấp nhận là mình thật sự sẽ chết vì Tử Thần chú. - Đơn giản! Chỉ cần thực lực ngươi đủ cường đại, cường đại hơn nhiều so với người hạ nguyền rủa, là có thể phá giải! - Ta hiểu rồi! - Một trăm ngày, hẳn cũng đủ để ta xông phá Mệnh Vẫn rồi! Chỉ cần ta đột phá Mệnh Vẫn phá vỡ chú ấn này, hẳn là không thành vấn đề! Hành trình đầm lầy màu đen tám ngàn dặm lần này, Lâm Minh thu hoạch rất lớn, có lôi quang màu vàng đỏ tương trợ, hắn có tin tưởng trong vòng một trăm ngày đột phá cảnh giới Mệnh Vẫn.