Lâm Minh không dám bước vào trăm dặm Lôi Vực, chỉ là thả ra một tia cảm giác thăm dò. Hắn phát hiện, lực trường trong phạm vi trăm dặm Lôi Vực đã vặn vẹo tới xé rách, trong không gian tràn ngập khe nứt không gian ẩn hình lớn nhỏ, võ giả Mệnh Vẫn bình thường đến đây, đừng nói quả cầu sét khủng bố có ở mọi nơi, chỉ riêng khe nứt không gian này là đủ để chí mạng rồi. Lâm Minh điều động cảm giác, cẩn thận vòng qua từng quả cầu sét, nếu sơ sẩy chạm phải chúng, tia cảm giác này tuyệt đối sẽ bị cháy sạch. Cảm giác không ngừng đi sâu vào, xuất hiện chuyện làm Lâm Minh giật mình. Hắn phát hiện trên một trăm dặm Lôi Vực có những hòn đảo nổi giữa trời, kích cỡ phổ biến khoảng mười mấy dặm, tựa như tiên cảnh trong truyền thuyết. Bên trên Lôi Vực có đảo bay? Vì sao chúng nó lơ lửng trên không trung? Lâm Minh hoảng sợ, pháp tắc nơi này vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn. Cảm giác tra xét lên đảo, Lâm Minh giật mình không khép miệng, trên đảo này... Còn có cây! Từng gốc thần thụ, số lượng rất ít, trên mỗi hòn đảo cũng khó có được một gốc, chúng sống bình yên với những quả cầu sét lơ lửng trên không, thậm chí còn hấp thu lực lượng từ quả cầu sét. Linh thụ sinh trưởng trong trăm dặm Lôi Vực! Cổ họng Lâm Minh ục một cái, nhớ lại lúc trước, Lâm Minh thu nhặt Tử Điện thần trúc ở Lôi Đình sơn, so sánh với những linh thụ này đúng là như trời với đất! Không biết những linh thụ này tồn tại bao nhiêu năm, nếu có thể chặt một cây về, sẽ là thiên tài địa bảo cấp bậc gì? - Lâm Minh, hình như đó là Nguyên Từ thần thụ! - Hả? - Đừng nhìn ta, ta chỉ đoán thôi. Ta nào có cơ hội thấy mấy thứ này, chỉ ngẫu nhiên nghe được một ít miêu tả. Dù là ở Thần Vực, chỉ đại tông môn mới có mấy thứ này, thật không biết vì sao chúng nó lại mọc ở Lôi Vực Kỳ Tích chi hải. Ma Quang nghĩ sao cũng không hiểu được, Kỳ Tích chi hải căn bản không giống bí cảnh có thể tồn tại ở Thiên Diễn đại lục. Lâm Minh cố nén ý tưởng xông lên chặt mấy cây đem về, không nói những quả cầu sét lơ lửng kia, dù là bản thân những Nguyên Từ thần thụ này cũng rất nguy hiểm. Bên trong chúng ẩn chứa lôi đình lực khủng bố, không đủ tu vi, tới gần bị nó bắn ra mấy đạo Nguyên Từ thần quang là sẽ bị thiêu thành tro bụi. Hơn nữa, loại Nguyên Từ thần thụ ngay cả Thần Vực cũng hiếm thấy, dù có cho mình chặt, chưa chắc hắn chặt đứt được. - Đợi ta trở thành Thần Hải, nếu có cơ hội, phải quay lại một chuyến! Nếu Thần Hải còn không đủ, chờ ta phi thăng Thần Vực, tu vi tiến thêm sẽ quay lại điều tra! Dù sao bí cảnh Lôi Vực này sẽ không biến mất, Lâm Minh tin rằng không một ai trong những đại năng Thần Hải ở Thiên Diễn đại lục có thể lên đây. Đừng nói là năng lượng khủng bố ở những linh đảo kia, dù là chỗ mình đang đứng đây cũng chưa có bao nhiêu người lên được. Lâm Minh đang nghĩ, bỗng nghe được tiếng động như dã thú gào rống. “Hả? Còn có thứ còn sống?”. Trong lòng Lâm Minh kinh hãi, thứ có thể sống ở chín mươi dặm Lôi Vực tuyệt đối là vô cùng khủng bố, hắn dựa vào mầm non Tà Thần mới có thể đứng đây. Nếu đối phương chỉ dựa vào lực lượng bản thân liền đứng chỗ này, vậy rất có khả năng là tồn tại cấp bậc Thần Hải! Trong lòng Lâm Minh cả kinh, vuốt qua Tu Di giới, thu liễm khí tức toàn thân, đề phòng toàn diện! “Không đúng, không phải vật sống, đó là... Lôi Linh!”. Lâm Minh kinh hồn khiếp vía, nhìn cách xa trăm trượng, có một con sư tử nhỏ màu tím dài vài xích, có thể cảm nhận được lôi đình lực tinh khiết trên người nó. Hơn nữa ngoài lôi đình lực ra, không còn năng lượng gì khác, đây rõ ràng là dấu hiệu của Lôi Linh. Nhưng nhìn bộ dáng con sư tử nhỏ này, vô cùng ngưng thực, bộ lông rất rõ ràng, không có gì khác với sư tử bình thường, làm sao là Lôi Linh, rõ ràng là một con sư tử sống. “Đây là...”. - Lâm Minh, là Lôi Nguyên! Ma Quang lên tiếng, giọng nói có vẻ kinh hoảng. “Quả nhiên!”. Ánh mắt Lâm Minh co rút, trên Hỏa Tinh là Hỏa Nguyên, trên Lôi Linh là Lôi Nguyên. Lôi Nguyên, tức là căn nguyên lôi điện, cho dù là Lôi Nguyên kém cỏi nhất cũng phải khủng bố gấp mười lần Lôi Linh! Hiện giờ mầm non Tà Thần trong người Lâm Minh mới hình thành, chỉ có thể chịu đựng uy lực Lôi Linh thiên giai cực phẩm, đối mặt với Lôi Nguyên, hắn không có sức chống cự. Lôi Linh thiên giai cực phẩm đã thông linh, Lôi Nguyên tự nhiên càng hơn thế. Hơn nữa hiện giờ đang ở trong chín mươi dặm Lôi Vực, một khi ra tay, đối phương có thể sử dụng lôi đình lực vô tận, Lâm Minh không cho rằng mình có phần thắng gì. Tinh thần lực của Lâm Minh ngưng tụ trên mầm non Tà Thần, tay phải đặt lên Tu Di giới. Con sư tử xinh đẹp ở trước mắt hắn trở nên cực kỳ nguy hiểm, một khi nó có ý muốn cắn nuốt mình, hắn chỉ có thể liều mạng. - Rống... Sư tử phát ra tiếng gầm khẽ, con mắt hổ phách hiện ra vẻ kiêng kị rõ ràng. Trong lòng Lâm Minh ngẩn ra, nó kiêng kị mầm non Tà Thần? A? Không đúng! Lâm Minh phát hiện, ở chỗ Lôi Vực xa hơn, cách sư tử kia mấy chục dặm, còn có một đoàn ánh sáng tím không ngừng tỏa ra năng lượng tinh khiết. Nhìn kỹ, đó là một thanh kiếm. Trường kiếm bốn xích, sắc bén âm trầm, thân kiếm quấn đầy điện quang, kêu vang không ngừng. Trong vòng chín mươi dặm Lôi Vực, làm sao lại có một thanh kiếm? Tuy rằng cách xa nhau, lại có lôi đình lực che chắn, nhưng Lâm Minh vẫn đoán ra đẳng cấp kiếm này cực cao, rất có thể là cấp thánh khí! Lâm Minh ngày càng cảm thấy khó tin, một thanh thần kiếm như vậy, không thể nào bị ném bỏ trong Lôi Vực, chẳng lẽ lúc trước có đại năng Thần Hải tiến vào Lôi Vực, kết quả ngã xuống để lại bội kiếm của hắn? Lâm Minh đang nghĩ lung tung, cảm giác quét qua thanh thần kiếm, trong lòng hắn liền rung động! Ở trên thân kiếm, có khắc hoa văn thần bí, tựa như vật tổ loài chim, mà vật tổ thần bí này giống y như hoa văn trên ngọc bội ở bên cạnh thần nữ Vạn Cổ Ma Khanh! Đây là... Bội kiếm của thần nữ lưu lại? Không đúng... Lâm Minh lắc đầu, thần nữ ngủ say ở Vạn Cổ Ma Khanh, cách xa nơi này trăm triệu dặm, hơn nữa trong quan tài của nàng còn chôn cùng một thanh trường thương. Đáng tiếc, thương đã gãy hỏng, mất hết năng lượng. Bởi vì cô gái xinh đẹp yếu ớt đó đối lập rõ ràng với thanh trường thương, Lâm Minh có ấn tượng rất sâu. Vũ khí của thần nữ hẳn là thương, quá nửa chuôi kiếm này không phải là của nàng. Ánh mắt chuyển xuống, Lâm Minh phát hiện trên chuôi kiếm có khắc hai chữ cổ Thần Vực, viết là “Hạo Bạch”. Hạo Bạch chi kiếm? Lâm Minh chỉ biết là kiếm này có thể là cấp thánh khí, nhưng không nhận ra cấp bậc cụ thể của nó, có khi giá trị không dưới Càn Khôn Dung Nhật lô! Lâm Minh nhìn Hạo Bạch chi kiếm đối diện với sư tử tím, phải nói hai chúng nó vốn đang đối diện, sau đó mình bị cuốn vào, chỉ là khách không mời. Hồi tưởng vẻ kiêng kị của sư tử tím, chẳng lẽ nó lại sợ thanh kiếm vô chủ này? Một thanh kiếm, có thể uy hiếp tới Lôi Nguyên, thật là vô cùng kỳ dị. Thân thể người bị lôi điện đốt cháy, nhưng thân kiếm thì không. Nếu kiếm có linh, nhất định phải bám lên kiếm hồn hoặc Chiến Linh của võ giả, mấy thứ này lại sẽ bị Lôi Nguyên xóa bỏ! Thanh Hạo Bạch chi kiếm này rõ ràng là có linh, nhưng Lôi Nguyên lại không làm gì được kiếm hồn trên đó. Giằng co chừng nửa nén nhang, sư tử tím bắt đầu có ý lùi. Nó liếc Lâm Minh, quay đầu bay đi, một địch hai là không sáng suốt, huống chi trên người Lâm Minh cũng có một cỗ khí tức làm nó sợ hãi. Hạo Bạch chi kiếm cũng không đuổi theo, Lâm Minh tự nhiên sẽ không đuổi theo. Tuy rằng hắn rất muốn thu phục Lôi Nguyên này cho mình dùng, nhưng biết rõ lực lượng hiện tại của mình còn không đối phó được Lôi Nguyên yếu nhất. Vì thế, chỉ còn lại Lâm Minh cùng thanh Hạo Bạch chi kiếm từ xa nhìn nhau. Lâm Minh do dự một chút, cẩn thận tới gần Hạo Bạch chi kiếm, thanh kiếm này lập tức phát ra tiếng ngâm khẽ, tràn ra sát khí, rõ ràng là đang cảnh báo Lâm Minh. Biến hóa này không ngoài dự đoán của Lâm Minh, hắn lấy ra chiế ngọc bội xanh đeo lên người, đây là ngọc bội của thần nữ. Trường kiếm thông linh, rõ ràng nhận ra khí tức của ngọc bội này. Nó khẽ chấn động, một lát sau, thân kiếm xoay lại, bay đi. Lâm Minh không do dự bám theo, vừa tiếp xúc, hắn có thể cảm nhận được trên kiếm bám vào ý chí võ đạo đáng sợ, cỗ ý chí võ đạo này dung hợp với kiếm hồn, khiến cho kiếm hồn có Bất Hủ ý cảnh, vĩnh viễn sẽ không vì năm tháng trôi đi mà yếu bớt. Trường kiếm nháy mắt bay đi mười dặm, xuyên qua vô số lôi quang. Lâm Minh đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, không rơi lại sau, may mắn hắn vừa hoàn thành lôi quang luyện thể, bằng không xuyên qua chín mươi dặm Lôi Vực với tốc độ này, trong thời gian ngắn đụng lên cả trăm lôi quang, còn không tan thành tro bụi mất. Lại bay mười mấy giây, một hòn đảo bay xuất hiện trước mặt Lâm Minh, cũng như những hòn đảo có Nguyên Từ thần thụ, chỉ là nó trôi nổi trong chín mươi dặm Lôi Vực, mà không phải trăm dặm Lôi Vực. Bên trên hòn đảo bao phủ lực trường vặn vẹo như vỏ trứng bảo vệ cả hòn đảo, phía dưới là ngọn núi nhỏ cao trăm trượng. Hạo Bạch chi kiếm dễ dàng phá vỡ lực trường, bay vào hang núi ở bên sườn ngọn núi nhỏ này. Lâm Minh bám sát theo, cầm trường thương nhập vào lực Lôi Hỏa, một thương xuyên thủng lực trường, bay vào trong hang núi. Đến gần hang núi, Lâm Minh cảm nhận được khí tức to lớn mênh mông, tựa như trong hang núi có một vị Đế Vương cái thế. “Đó là động phủ của cường giả tuyệt thế?”. Trong lòng Lâm Minh xẹt qua ý nghĩ này, ôm lòng sùng kính bước vào trong hang. Hang núi này tràn ngập mùi vị năm tháng, tựa như đã trải qua thời gian vô cùng lâu. Chỉ đi vài bước, Lâm Minh phát hiện có một bia đá, bên trên khắc chữ Thần Vực, nét bút sắc gọn, cô đọng kiếm ý trong nét bút làm lòng người kinh sợ. “Ta dùng kiếm trong tay, chiến càn khôn, chiến luân hồi, số mệnh không tha tộc ta, ta đánh vỡ khóa số mệnh, trời cao không tha tộc ta, ta đi ngược phạt tiên!”. Một câu ngắn ngủi, ba mươi tư chữ tràn ngập ý chí bất khuất. “Số mệnh không tha tộc ta, ta đánh vỡ khóa số mệnh, trời cao không tha tộc ta, ta đi ngược phạt tiên...”. Quả nhiên đây chính là nguyền rủa Thần Khí bộ tộc...