Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 790
Ba ngày sau, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, chiếc giường đá mà Lâm Minh đang ngồi đã hoàn toàn sụp xuống, toàn bộ cực phẩm Chân Nguyên thạch trong mật thất cũng đồng loạt vỡ nát, hóa thành tro bụi.
Lâm Minh đứng lên từ trong đống đá vụn, tùy ý vung tay, nghe thấy tiếng răng rắc truyền đến, giống như tiếng lạc rang.
Kinh môn rốt cuộc được mở ra!
So với Hưu môn chủ yếu khôi phục sức khỏe và sức chịu đựng, với Đỗ môn chủ yếu giữ cân bằng, lực phối hợp và sức bật, thì Kinh môn chủ yếu thiên về tốc độ và tăng tốc trong nháy mắt, chắc chắn sẽ trực tiếp tăng sức chiến đấu lên vài lần.
Tốc độ hoàn toàn là một trong những chỉ tiêu quan trọng nhất khi đánh giá chiến lực của một võ giả, so với sức chịu đựng, lực bền, sức bật, thì còn trực tiếp hơn rất nhiều lắm!
Tốc độ có tác dụng cực lớn đối với việc né tránh và truy kích, hơn nữa cũng có tăng phúc mạnh cho công kích của bản thân.
Người ta thường nói rằng ra chiêu nhanh thì khó đỡ, tốc độ của võ giả có thể chồng lên tốc độ ra chiêu, khi tốc độ đủ nhanh, một viên đá nhỏ cũng có thể dễ dàng xuyên thủng thân thể con người, nếu lại còn rót Chiến Linh vào nó nữa, thì uy lực sẽ càng khủng bố hơn.
Đi ra khỏi sơn động, Lâm Minh chắn cửa động lại, thân thể nhảy dựng lên.
Ầm ầm!
Nham thạch dưới chân Lâm Minh vỡ vụn ra, mà thân thể hắn lại giống như sao băng bay vụt ra ngoài, trong nháy mắt đã bay qua vài dặm, như một dải cầu vồng vắt ngang qua trời cao.
Ngọn gió thổi vào mặt khiến cho mái tóc Lâm Minh bay loạn, cảm nhận tốc độ cực hạn này, Lâm Minh cực kỳ vui sướng, tốc độ cực hạn của Kinh môn còn cao hơn cả tưởng tượng của hắn, chỉ dựa vào chân nguyên và năng lượng của Kinh môn mà đã có tốc độ như vậy rồi, nếu cộng thêm thân pháp bí tịch nữa thì sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Minh liền sử dụng thân pháp Kim Bằng Phá Hư, bước chân của hắn dần mê loạn hơn. Không gian dưới chân hắn như ngắn lại, mỗi một bước đi ra cả năm, sáu dặm, từng tòa núi cao mấy ngàn trượng lại giống như từng cơn sóng bị Lâm Minh thoải mái đạp qua.
Kinh môn phối hợp với thân pháp Kim Bằng Phá Hư, tốc độ của Lâm Minh tăng hơn trước tận vài lần. Thậm chí còn làm cho Lâm Minh sinh ra một loại cảm giác khó có thể khống chế được.
- Nếu dưới tình huống như vậy mà phát ra công kích...
Lâm Minh tâm niệm vừa động, trường thương màu đỏ trong tay được đâm ra, Lôi Hỏa ý cảnh đan vào, đồng thời rót vào Chiến Linh cấp Thanh Đồng đại thành.
Quán Hồng!
Vù...
Thương mang màu đỏ giống như một vầng mặt trời chói lóa, Lâm Minh hoàn toàn dung nhập vào trong luồng sáng này, nhân thương hợp nhất, như một viên sao băng biến mất trong nháy mắt.
Sau khi xuất hiện thì Lâm Minh đã vượt qua hư không hơn mười dặm, đi ngang qua một hẻm núi, đâm thẳng vào một vách đá cao ngàn trượng.
Oanh...
Vách đá này như một khối đậu hủ bị Lâm Minh đâm vào, sau đó hắn xuyên qua từ bên kia vách núi!
Thương chiêu của Lâm Minh dùng tốc độ cực hạn làm cơ sở, lại phối hợp với hai tầng Lôi Hỏa ý cảnh, dung hợp Chiến Linh sắc bén. Cho dù ngọn núi này nằm gần Kỳ Tích chi hải, nham thạch bên trong bị năng lượng của các cơn sóng thanh tẩy, trở nên vô cùng chắc chắn, nhưng vẫn bị Lâm Minh đâm một thương xuyên thủng lòng núi.
Xẹt... Xẹt... Xẹt...
Hang núi rộng mấy trượng bị Lâm Minh đâm xuyên qua mà hình thành, một đám bột đá rơi ra, những bột đá này bị hủy diệt pháp tắc của Hỏa chi ý cảnh dập nát đến gần biến thành bụi bặm, bị gió thổi qua, bay ra đầy trời, khiến cho toàn bộ hẻm núi này tràn ngập bụi mù.
- Sau khi mở ra cửa thứ ba của Bát Môn Độn Giáp, thực lực của ta tăng lên một bước nữa, nếu hiện tại ta gặp phải Thi Quỷ Nhân, thì có lẽ sẽ thắng hắn rất nhẹ nhàng!
Lâm Minh nghĩ tới đây, liền bay ra khỏi khu vực này, hướng về phía thành thị.
Hắn muốn đi vào trong thành thị để mua một vài thiên tài địa bảo, tiếp tục luyện tập Luyện Dược thuật, đồng thời cũng coi như chuẩn bị cho việc tấn công Mệnh Vẫn.
Nhưng nói tới việc mua thiên tài địa bảo, Lâm Minh lại buồn bực phát hiện ra một điều, hắn không có Nguyên Linh thạch.
Thật ra bảo vật trên người Lâm Minh cũng không ít, nhưng đều là thứ giống như Càn Khôn Dung Nhật lô, Ma Đế Chi Khải, thiên giai Ma Thần Chi Cốt cùng ý cảnh ngọc giản do Phượng tiên tử lưu lại, mấy thứ này không có khả năng dùng để đổi lấy Nguyên Linh thạch được, nhưng những thứ còn lại thì không đáng giá bao nhiêu.
Lâm Minh cũng chỉ sau khi đánh chết Huyễn Vô Cực, tháp chủ của Cực Tinh Thông Thiên tháp thì kiếm được một vài tài phú, nhưng đối với cấp bậc hiện tại của hắn, những tài phú này căn bản không đáng là bao, đã bị hắn tiêu sạch rồi.
Hiện tại trên người Lâm Minh, ngoài vài món bảo khí thiên giai ra, tất cả gia sản còn lại gộp vào thì cũng không quá năm ngàn Nguyên Linh thạch.
Số tiền này đại khái tương đương với tài sản của một cường giả Mệnh Vẫn tầng hai bình thường trong bốn đại thần quốc.
Những Nguyên Linh thạch này dùng để học tập Luyện Dược thuật, thì chỉ như muối bỏ biển.
Về phần dựa vào Luyện Dược thuật để kiếm tiền, Lâm Minh cũng là nghĩ tới, chỉ là nó quá lãng phí thời gian, Lâm Minh có thể trong vòng nửa năm, luyện chế ra Ngũ Sắc Luyện Hư đan, thì hoàn toàn là dựa vào việc đốt tài liệu mà thành. Hắn bất kể hao tổn, sử dụng tài liệu quý giá để luyện tập, thì mới khiến cho độ thuần thục của Luyện Đan thuật tăng lên.
Loại phương pháp luyện tập này chỉ có thể “đốt tiền”, chứ không thể kiếm tiền được.
...
Thiên Hoa châu, Thanh Vân thành!
Thiên Hoa châu là một châu nhỏ nhất trong chín châu của Cửu Đỉnh thần quốc, tuy nhiên độ phồn hoa của nó lại gần bằng Trung châu, trong Thanh Vân thành, thủ phủ của Thiên Hoa châu, lại là nơi các thế lực lớn tập hợp, nơi này là tổng bộ của phòng đấu giá Bách Bảo, các đại phường thị, Bảo Khí các, cửa hiệu đan dược nhiều không đếm xuể, có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Các võ giả trẻ tuổi đi lại trên đường phố thì cũng đều là nhân tài, trong đó không thiếu có cao thủ Tiên Thiên chỉ hai mươi mấy tuổi và cao thủ Toàn Đan chỉ mới ba mươi tuổi.
Nếu đặt tại Nam Thiên Vực, người như vậy đều có thể được xếp vào hạng đệ tử thân truyền trong một môn phái cỡ trung và cỡ lớn.
Trong một tòa tửu lâu tại trung tâm của Thanh Vân thành, người đến người đi tấp nập, bởi vì nơi này gần một phòng đấu giá lớn, cho nên các võ giả ra vào nơi đây thì đều tương đối giàu có.
Lâm Minh mang theo mặt nạ Mộc Linh ngọc, ngồi trong góc, tùy ý gọi vài món thịt hung thú và linh thực, hé ra một góc mặt nạ, từ từ ngồi ăn, lúc này, câu chuyện của vài tên võ giả bỗng khiến hắn chú ý.
- Trước đó vài ngày, cái tên Lâm Lan Kiếm được lan truyền rất ồn ào huyên náo, các ngươi có biết không?
Một nam nhân khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi uống một hớp rượu lớn, sắc mặt ửng đỏ nói.
- Làm gì có ai còn không biết hắn nữa, dùng tu vi Toàn Đan hậu kỳ, đánh chết Thi Quỷ Nhân, đứng hàng Thiên Mệnh bảng, được bầu thành thiên cổ kỳ tài!
Câu hỏi của nam nhân này lập tức được mọi người hưởng ứng, mọi người cười to, nhìn nam nhân này với ánh mắt giống như muốn nói: “Ngươi từ nơi khác tới à?”.
- Hắc hắc, ta cũng không phải nói tới những điều này, là tin tức mới nhất.
Nam nhân khẽ hắng giọng, làm cho mọi người chú ý, sau đó mới rung đùi đắc ý nói:
- Công pháp của Lâm Lan Kiếm được chứng thực là do học trộm của Tu La thần quốc, mà áo giáp trên người hắn cũng là của Tu La thần quốc, nhưng có lẽ trước đây từng bị thất lạc, không thể tưởng được nó lại nằm trong tay Lâm Lan Kiếm!
- Cái gì? Công pháp của Lâm Lan Kiếm là học trộm từ Tu La thần quốc ư? Ngươi chắc chứ?
Các võ giả tại đây đều ngẩn người ra, đây chính là đại sự kiện, mặc kệ là tông môn hay là thần quốc, thứ trọng yếu nhất chính là truyền thừa, một khi truyền thừa lọt ra ngoài, căn cơ của nó sẽ bị dao động!
Đây là chuyện mà các đại thánh địa và thần quốc tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được, cho nên đối với những kẻ trộm công pháp, thì đều nhất trí tiến hành diệt sát!
- Hoàn toàn là sự thật, nghe nói, là Lâm Lan Kiếm hoặc sư phụ của hắn đánh chết một nhân vật trọng yếu nào đó của Tu La thần quốc, cướp lấy Tu Di giới của đối phương, trong đó có ngọc giản Đại Hoang kích quyết!
- Như vậy a!
Các võ giả tại đây cũng có chút tin tưởng, nếu Tu La thần quốc nói rằng công pháp của Lâm Lan Kiếm là học trộm từ bọn họ, như vậy thì khẳng định công pháp của Lâm Lan Kiếm có chỗ tương tự với của họ, loại chuyện này cũng không thể nói lung tung được, nếu không, công pháp của Lâm Lan Kiếm khác xa với Đại Hoang kích quyết của Tu La thần quốc, thì lời nói dối sẽ tự sụp đổ.
Đại Hoang kích quyết là truyền thừa bí mật của Tu La thần quốc, cho dù Lâm Lan Kiếm hoặc sư phụ của hắn có lợi hại đi nữa, thì cũng không có khả năng nhảy vào trong mật địa của Tu La thần quốc để trộm lấy truyền thừa được, như thế khả năng lớn nhất chính là đánh chết một truyền nhân dòng chính của Tu La thần quốc, sau đó nhận được ngọc giản Đại Hoang kích quyết.
Loại chuyện này mặc dù có rất nhiều võ giả đều từng làm, nhưng nếu lộ ra thì sẽ bị người khác khinh thường, lập tức các võ giả tại đây đều nghi ngờ về nhân phẩm của Lâm Lan Kiếm, cho rằng hắn có lẽ là kẻ vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tuy nhiên người như vậy, kỳ thật có rất nhiều trong các võ giả, ít nhất thì cũng có không ít trong tửu lâu này.
- Áo giáp mà Lâm Lan Kiếm kia mặc trên người thì sao?
Võ giả hỏi.
- Đó là Ma Đế Chi Khải, tại Tu La thần quốc có miếng hộ tâm của Ma Đế Chi Khải, vừa ghép chuẩn với áo giáp của Lâm Lan Kiếm! Vốn chiếc áo giáp này đã mất đi rất nhiều năm, không thể tưởng được lại nằm trên người Lâm Lan Kiếm, tên Lâm Lan Kiếm này có vấn đề rất lớn a!
Tất cả bàn luận này đều bị Lâm Minh nghe rõ, hắn vừa nghe, vừa ăn thịt hung thú, mặt không chút đổi sắc nào, Tu La thần quốc còn vô sỉ hơn cả tưởng tượng của hắn, bọn họ tung ra dư luận này, đồng thời phát động mọi người tới tìm kiếm mình, mặt khác cũng là để tìm một lý do đường hoàng cho việc đuổi giết mình để đoạt bảo.
Đối với một thần quốc có “truyền thừa lâu đời” mà nói, thì các võ giả sẽ dễ dàng tin tưởng hơn, dù sao thì quan niệm rằng Đại Hoang kích quyết và Ma Đế Chi Khải thuộc về Tu La thần quốc đã sớm xâm nhập vào lòng người rồi.
“Xem ra, có lẽ Tu La thần quốc đã treo giải thưởng nhằm vào ta rồi”.
Lâm Minh uống một ngụm rượu, cười trào phúng.
Quả nhiên lời của các võ giả xung quanh này đã chứng thực phán đoán của Lâm Minh.
- Tu La thần quốc không có khả năng dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này, tên Lâm Lan Kiếm kia chẳng phải là gặp xui xẻo ư?
- Đương nhiên, lệnh truy nã đã được ban ra, có lẽ sắp được dán ra rồi, nghe nói lần này Tu La thần quốc treo thưởng mười vạn Nguyên Linh thạch cho manh mối tung tích của Lâm Lan Kiếm, nếu có thể bắt sống được Lâm Lan Kiếm, lại có thể cho ra cái giá ba mươi vạn Nguyên Linh thạch, cộng thêm một viên đan dược cực phẩm và một kiện bảo khí thiên giai trung phẩm đỉnh cao!
Lời này khiến cho các võ giả tại đây đều tim đập thình thịch, bắt sống Lâm Lan Kiếm thì bọn họ cũng không dám nghĩ tới, nhưng nếu chỉ cần cung cấp manh mối thì vẫn có thể được a, đó là mười vạn Nguyên Linh thạch a, mơ cũng không dám nằm mơ, nên biết rằng các hoàng tử bình thường, địa vị hơi thấp, tu vi không đến Mệnh Vẫn kỳ, thì toàn bộ tài sản cũng chỉ là bốn, năm vạn Nguyên Linh thạch mà thôi.
Nếu nhận được số tài sản này, bọn họ chỉ dựa vào đan dược cũng đều có thể kéo thực lực lên, nếu gặp vận khí, đột phá Mệnh Vẫn tầng ba, như vậy thì còn có thể hưởng thụ tuổi thọ thêm hai ngàn năm nữa.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
81 chương
261 chương
115 chương
13 chương
28 chương
32 chương