Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 761
Lý Dật Phong nhìn thấy Chu Khôn cũng trơ tráo sấn tới, cũng lơ đễnh, dù sao mua đồ ở trong này cần phải xem bản sự, có dám mua hay không, dám ra cái giá gì, toàn bộ phải dựa vào nhãn lực và quyết đoán của mình.
Lúc đầu Lý Dật mê Mộc Linh ngọc chạm khắc, cũng mua phải không ít đồ dỏ, thậm chí còn mua qua hàng giả.
Ở trong Mộc Linh ngọc chạm khắc, đồ dỏm và hàng giả là hai khái niệm khác nhau. Đồ dỏm là đồ mới bắt chước đồ cũ, cũng dùng tài liệu là Mộc Linh ngọc.
Nhưng hàng giả lại khác, đó căn bản không phải là Mộc Linh ngọc, mà là Mộc hệ Nguyên Linh thạch đã được võ giả Mộc hệ cảnh giới Toàn Đan, thậm chí cảnh giới Mệnh Vẫn dùng năng lượng trong cơ thể cải tạo, lại dung nhập vào đó một ít Mộc Linh ngọc làm đồ giả.
Cao thủ làm được giả Mộc Linh ngọc hoàn toàn có thể dùng giả tráo thật, đừng nói là tay mới nhập môn, cho dù trà trộn hàng vào, để trước mặt bốn năm lão nhân cũng rất dễ bị lật thuyền trong mương.
Quy củ ở Ngọc Hành xem được thật giả là quy tắc ngầm, nhưng chuyện chính phẩm được bán ở cửa hàng có chiêu bài mà bị khách nhân trả lại thì phải bồi thường gấp mười lần.
Bởi vì đó không phải bán ngọc, bán hàng giả không thể được được gọi là Ngọc Hành.
Lý Dật Phong không biết mất bao nhiêu học phí, lúc này mới chạm được vào một chút môn đạo phân biệt, từ lúc đầu phân biệt rất mệt, đến bây giờ thì hơi mệt, tương lai có lẽ có thể kiếm nhỏ, tiếp đó lại kiếm lớn.
Đương nhiên, Lý Dật Phong chơi cái này không phải vì kiếm tiền, mà thuần túy chỉ là đam mê, cái này giống phàm nhân yêu hoàng kim, yêu bảo thạch, ở bốn đại thần quốc, có rất nhiều võ giả thích Mộc Linh ngọc, trong đó võ giả nữ nhiều hơn, có một phần là dùng Mộc Linh ngọc làm trang sức, chẳng những có thể tạo được hiệu quả tấm bổ linh hồn, hơn nữa mang theo ra ngoài cũng càng thêm rực rỡ, là xa xỉ phẩm các thiên kim vương hầu đại thần quốc thích dùng.
- Mấy vị xem lâu như vậy chắc là đã khát, uống trước trà đi.
Nam nhân mặt sẹo vỗ vỗ tay, hai nữ nhân mỹ mạo che một tầng lụa mỏng, dáng người yểu điệu bưng trà lên, bình trà và chén trà. Thời điểm đặt trà xuống, hai nữ tử còn ném cho Lý Dật Phong và Chu Khôn một cái mị nhãn, trong hai tấm lụa mỏng khoác trên người các nàng, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy hai điểm đỏ sẫm trên ngực các nàng.
Chu Khôn ha ha cười một tay chụp lên ngực hai nàng một cái, mà Lý Dật Phong dưới ánh mắt như muốn bạo phát của Thanh Nhi đương nhiên phải giữ quy củ.
- Hồ ly tinh!
Lúc hai nữ tử vừa đi, Thanh Nhi bất mãn nói. Hai nữ tử vốn là võ giả, tai rất thính, tuy nhiên họ nghe được cũng làm ngơ, chỉ cười khúc khích. Lại liếc nhìn Thanh Nhi một cái, có ý khiêu khích.
Phong cách đại mạc này chính là như thế, nam nhân thô lỗ, nữ nhân cởi mở, phong tục ẩm thực cũng khác với những chỗ khác. Chẳng hạn như bình trà trước mặt này, nói là trà, kỳ thật có chút giống canh, bên trong bỏ thêm bơ và một ít thịt bằm hung thú, cộng thêm các loại gia vị và lá trà mà pha thành.
Lâm Minh uống một ngụm chỉ cảm thấy vô cùng tanh nồng, mùi thơm trong lá trà bị vị tanh nồng lấn át, căn bản không nhận ra. Tiếp tục uống ngụm thứ hai xuống, nhưng cũng không phải khó uống.
Một bên Lý Dật Phong nhìn không ngừng cười ha ha, hiển nhiên hắn biết hương vị trà này, một ngụm cũng chưa uống.
Nhưng Chu Khôn lại rất khoái uống, điều này khiến cho Lâm Minh rất không biết nói gì, đúng là khẩu vị thật tốt nha.
- Tốt lắm, ta hãy chính thức bắt đầu đi.
Nam nhân mặt sẹo nhìn chén trà Chu Khôn uống cạn lại vỗ vỗ tay. Hai cô gái mỹ mạo lúc trước lại trở lại, khiến Thanh Nhi nhe răng trợn mắt.
Hai thiếu nữ tay bưng một cái khay, bên trên có đậy khăn hồng.
Nhấc cái khăn bằng lụa khay thứ nhất ra, bên trong có một cây tẩu xanh biếc. Có vỏ giả thích hút thuốc, đường nhiên hút không phải hút thuốc bình thường, mà là loại thuốc được lên men từ linh thực, cho ra một loại khói đặc biệt, có loại thuốc tốt nhất phải tốn vài khối Nguyên Linh thạch mới mua được.
Hít loại khói thuốc này, tự nhiên phải có một cây tẩu thật tốt, cái tẩu Mộc Linh ngọc bản thân đã có nhiều năng lượng Mộc hệ, hòa vào trong khói thuốc lại có vị mát, hút nhiều lại có hiệu quả dưỡng thần.
- Mộc Linh ngọc tẩu năm ngàn năm trước, chế tác tinh tế, một ngàn hai trăm Nguyên Linh thạch, vật này ta sẽ không nói nhiều, hai vị tự mình xem đi.
Mặt thẹo nói xong đưa cái tẩu Mộc Linh ngọc này ra, Lâm Minh xem không phải là cái tẩu chế tạo bao nhiêu năm, mà là cái tẩu được dùng bao nhiêu năm.
Từ hoa văn ẩn chứa trong Mộc Linh ngọc, dao động năng lượng Mộc hệ phát ra và một số phương diện khác phán đoán.
- Mộc Linh ngọc mười ba, mười bốn vạn năm cửu phẩm, xem như phẩm chất kém.
Mộc Linh ngọc được phân ra theo số năm, số năm càng lâu giá trị càng cao, ngoài ra, bản thân Mộc Linh ngọc còn có đẳng cấp, đẳng cấp còn cao hơn số năm của Mộc Linh ngọc.
Chẳng hạn như, Mộc Linh ngọc hình thành do Ma Tâm Hoa chôn sâu trong lòng đất so với Mộc Linh ngọc vạn năm Phạm Thiên Long Căn hình thành thì thấp hơn vài cấp, mà Mộc Linh ngọc do Phạm Thiên Long Căn lại thấp hơn Mộc Linh ngọc do Huyền Kim thần quả hình thành lại thấp hơn.
Bản thân linh thực hình thành Mộc Linh ngọc mới là nhân tố quan trọng nhất ảnh hưởng tới phẩm chất của nó.
Sau khi nhìn ra phẩm chất của Mộc Linh ngọc, Lâm Minh lại bắt đầu phán đoán số năm của cái tẩu này, tẩu thuốc phát ra ánh sáng ôn nhuận, phát ra một chút ánh sáng xanh rất mờ nhìn qua như huỳnh thạch, đây là lượng nhỏ kim loại tạp chất ẩn chứa bên trong Mộc Linh ngọc trải qua hơn ngàn năm tạo thành độ sáng bóng đặc thù.
Chỉ bằng điểm này, cộng thêm năng lượng tinh thuần bản thân Mộc Linh ngọc, Lâm Minh xác định cái tẩu thuốc này có lịch sử bốn, năm ngàn năm, mặt thẹo nói đúng.
Đại khái một khắc, Lý Dật Phong và Chu Khôn nối tiếp ngừng xem.
- Cái tẩu này, ta muốn!
Chu Khôn nói.
Lý Dật Phong do dự một chút, cũng không mở miệng, nếu hắn mở miệng thì sẽ bị tăng giá.
Cái tẩu trước mắt này tuy rằng bảy thành là giống đồ thật, tuy nhiên bỏ tới phòng đấu giá thì đấu giá nhiều nhất cũng chỉ được ngàn bảy, ngàn tám Nguyên Linh thạch, khấu trừ thuế và phí, còn lại một ngàn năm trăm thì đã không tồi rồi, giá chênh lệch hai trăm Nguyên Linh thạch còn có chút phiêu lưu, thật sự không đáng đầu tư, hơn nữa hắn cũng không hút thuốc, cho nên không mấy hứng thú với cái tẩu này.
Nam nhân mặt thẹo dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Lý Dật Phong, nhìn thấy Lý Dật Phong không có ý ra giá, không khỏi có chút thất vọng, cái tẩu này hắn mua được chỉ mất tám trăm Nguyên Linh thạch, giờ bán lại kiếm lợi nhuận hơn sáu mươi phần trăm, kỳ thật cũng rất không tệ.
Đồ vật mua trong Bạch Long Ngọc Hành đều phải dùng tiền mặt mà giao dịch, Chu Khôn lúc này lấy ra một ngàn ba trăm Nguyên Linh thạch, mua đứt cái tẩu kia.
- Hắc hắc, kiện thứ nhất chỉ là món khai vị, kế tiếp là kiện thứ hai, đây chính là thứ tốt a, cam đoan các ngươi sẽ thích!
Mặt thẹo kéo chiếc vải đỏ che trên khay cô gái còn lại xuống, hiện ra một vòng ngọc màu đỏ thẫm.
- Đây là...
Lý Dật Phong hai mắt sáng ngời:
- Huyết Linh ngọc?
Chu Khôn cũng kích động, Huyết Linh ngọc là một loại Mộc Linh ngọc cực kỳ hiếm thấy.
Rất nhiều lúc, đỉnh cấp thiên tài địa bảo sẽ có hung thú thủ hộ, thánh thú, những hung thú này thường thường là bị nguyên khí nồng đậm của linh thực hấp dẫn, sau đó tới thủ hộ bên cạnh, chờ đợi sau khi nó thành thục một ngụm nuốt vào.
Nhưng có đôi khi sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đó chính là bản thân linh thực ẩn chứa năng lượng nguyên khí quá mạnh mẽ, sau khi hung thú thủ hộ nuốt linh thực vào không chịu nổi năng lượng nguyên khí tấn công, kết quả kinh mạch đứt từng khúc, nổ tan xác mà chết.
Sau đó, hung thú, còn có linh thực trong bụng nó bị chôn xuống đất, bình thường thì đẳng cấp loại hung thú này không thấp, năng lượng ẩn chứa trong hung thú và tinh huyết sẽ đều bị rót vào trong Mộc Linh ngọc, hình thành Huyết Linh ngọc cực kỳ hiếm thấy.
Loại Mộc Linh ngọc này, giá trị so với Mộc Linh ngọc bình thường cao hơn mười mấy lần thậm chí hai mươi mấy lần.
Nếu đây là một đôi vòng Huyết Linh ngọc, lại có lịch sử mấy ngàn năm thì giá cả sẽ không thể đo được.
Lý Dật Phong và Chu Khôn mỗi người cầm một cái vòng tay, nhanh chóng xem xét, hai người đều là hết sức chăm chú, là Mộc Linh ngọc cất giữ, hay càng thứ nào đó quý hiếm thì càng khiến bọn họ thêm hứng thú.
Ngay cả Thanh Nhi vốn đối với Mộc Linh ngọc không mấy hứng thú nhưng mà lần này đối với vòng ngọc Huyết Linh cũng tràn ngập hứng thú.
Lâm Minh ở một bên lẳng lặng quan sát, cảm giác tản ra ngoài, quan sát Huyết Linh ngọc kia thật lâu, màu ánh sáng hồng nhuận, tràn đầy năng lượng, phẩm chất ngọc thạch cũng cự cao, quả thật nhìn qua đúng là như Huyết Linh ngọc, nhưng Lâm Minh lại từ trên vòng tay này cảm nhận được tử khí nhàn nhạt.
- Tử khí?
Huyết Linh ngọc tuy rằng cũng là vật chết ngưng thành, nhưng mà trải qua thời gian mười mấy vạn năm, tử khí đã chậm rãi tiêu tán, trừ phi...
Lâm Minh hơi hơi trầm ngâm, quay sang Lý Dật Phong nói:
- Cho ta xem một chút.
Bình thường xem vật phải nhìn, cảm, hỏi, sờ, nghe, nghe thấy.
Nhìn tức là nhìn tận mắt, cảm chính là dùng cảm giác tra xét, hỏi là hỏi lai lịch, phán đoán lời chủ hàng thật hay giả, sờ là sờ thử cảm giác, nghe là nghe tiếng đánh, nghe thấy là nghe hương vị, Mộc Linh ngọc chân chính có cỗ hương thơm cỏ cây nhàn nhạt, cao thủ thậm chí có thể căn cứ theo loại hương vị này mà phán đoán ra số năm.
Lâm Minh chỉ dựa vào nhìn và cảm cũng không nói ra chính xác vòng này là thật hay giả.
Lý Dật Phong cẩn thận đem vòng ngọc Huyết Linh đưa cho Lâm Minh, kỳ thật thời điểm giám bảo bị người khác cắt ngang là một chuyện rất không thích, nhưng mà Lý Dật Phong không có bất kỳ ý kiến gì, cho dù hắn biết Lâm Minh không hiểu Mộc Linh ngọc chạm khắc, chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Lâm Minh vừa sờ vào vòng ngọc Huyết Linh, tiếp đó tai nghe, trong lòng đã phán đoán được đại khái, vòng ngọc cũng không bóng loáng, mà lại có cảm giác ma sát nhè nhẹ, cũng giống như Huyết Linh ngọc chân chính, chỉ là ngửi hương vị của nó, có một cỗ máu tanh cực nhạt, bị người chế tạo giả dùng thủ đoạn che giấu, nếu không phải trước đó có chuẩn bị thì không thể nhận ra.
Đây không phải Huyết Linh ngọc, mà là Thi ngọc, cái gọi là Thi ngọc là Mộc Linh ngọc táng phẩm bị chủ mộ ngậm trong miệng, hoặc là nuốt vào trong bụng, trải qua hơn vạn năm thấm nhuần máu tươi của võ giả mà hình thành.
Thi ngọc và Huyết Linh ngọc khác biệt ở chỗ, nếu như lại trải qua võ giả Âm Thi thuật và võ giả Mộc hệ nguyên khí liên thủ cải tạo, làm ra thành phẩm thì rất khó phân biệt Huyết Linh ngọc thật giả.
Loại thủ đoạn này rất hiếm thấy, bởi vì bản thân Thi ngọc cũng không nhiều, ngay cả đại sư giám định nếu không có chuẩn bị thì cũng đều bị gạt.
Trải qua khoảng một canh giờ xem xét, Lý Dật Phong buông vòng ngọc xuống, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, hắn có chín thành nắm chắc đây tuyệt đối là Huyết Linh ngọc là thật, mà bên kia Chu Khôn cũng xem xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ kỳ dị, tuy rằng biểu tình mịt mờ, nhưng nhìn hắn chậm chạp không chịu buông vòng ngọc ra, cũng hơn phân nửa là động tâm với vòng ngọc này.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
81 chương
261 chương
115 chương
13 chương
28 chương
32 chương