Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 749
Nam Thiên Vực, Xích Phong thành.
Xích Phong thành ở Nam Thiên Vực xem như là một tòa thành thị khá lớn, đơn giản vì nơi đó là một chỗ bản bộ của tông môn đỉnh cấp tam phẩm.
Đây là mấy năm trước, bởi vì Nam Hải Ma Vực xâm lấn, Xích Phong thành suy bại một ít, rất nhiều võ giả đều đã dời đi. Nhưng gần đây, theo Huyễn Vô Cực chết đi, Xích Phong thành lại phồn vinh trở lại.
Lúc này trong một tửu lâu lịch sự tao nhã ở Xích Phong thành, vài võ giả ngồi cùng một chỗ chuyện trò:
- Nghe nói Thiếu Đế của Thần Hoàng đảo tháng tới sẽ đại hôn! Hiện tại toàn bộ Thần Hoàng đảo phi thường náo nhiệt, tân khách khắp nơi đến đây vô số, rất nhiều nhân vật trọng yếu của Nam Thiên Vực, Ngũ Hành Vực đều tới, bình thường tông chủ của tông môn tam phẩm, căn bản ngay cả chính sảnh đều không được sắp xếp đi vào, chỉ có thể tới sảnh phụ!
- Chậc chậc! Tông chủ của tông môn tam phẩm đều chỉ có thể đi vào sảnh phụ!
Một võ giả đang uống rượu có phần cảm khái. Bọn họ chính là xuất từ Xích Phong tông tông môn tam phẩm, bình thường nhân vật cấp bậc tông chủ kia, bọn họ đều khó gặp mặt một lần, ở bọn họ xem ra đều là nhân vật rất cao.
- Các ngươi vừa rồi nói ai đại hôn?
Ngay lúc mấy võ giả nghị luận, bỗng dưng vang lên một thanh âm lười biếng.
Mấy người theo tiếng nhìn lại, liền thấy trong một góc tửu lâu lịch sự tao nhã, một nam nhân mặc Kỳ Lân bào màu vàng, đầu đội Tử Kim quan đang xoay xoay chén rượu, ở bên cạnh hắn lại có ba nữ nhân xinh đẹp tiếp khách, trong đó một người còn là tiểu ni cô.
Nhìn thấy cảnh tượng bậc này, phản ứng của nam nhân bình thường đều là ghen tị cùng khó chịu, hơn phân nửa trong lòng sẽ mắng thầm một câu, thật uổng phí, đủ loại hoa tươi như thế lại vây quanh con heo!
Mấy võ giả này cũng không ngoại lệ, đệ tử Xích Phong tông cầm đầu không kiên nhẫn nói:
- Lâm Minh, Thiếu Đế Thần Hoàng đảo đại hôn! Ngay tháng sau!
Sau khi Lâm Minh đánh chết Huyễn Vô Cực, ở Nam Thiên Vực tỏa sáng như mặt trời ban trưa, không có người nào dám kêu thẳng tên tục của Lâm Minh.
Ngay từ đầu, bọn họ xưng Lâm Minh là chứ? Thần Hoàng đảo, Lâm đại hiệp linh tinh đủ các loại... Đến sau lại không biết ai bắt đầu kêu Thiếu Đế Lâm Minh, rồi danh hiệu này cứ như vậy truyền rộng khắp nơi.
Ở bọn họ xem ra, dù sao trong tương lai khẳng định Lâm Minh sẽ phong hoàng xưng đế, kêu một tiếng Thiếu Đế cũng là chuẩn xác.
- Thì ra là thế, quả nhiên là hắn!
Nam nhân mặc Kỳ Lân bào chính là Lý Dật Phong hoàng tử thần quốc, trước đây thời điểm ở Đại Thiện Vực hắn đã nghe danh tiếng Lâm Minh, một đường du sơn ngoạn thủy đi tới Nam Thiên Vực, liền nghe nói tin tức đại hôn của Lâm Minh.
- Thiếu Đế? Lâm Minh này lại tự xưng là Thiếu Đế?
Ở bên cạnh Lý Dật Phong, một cô gái ăn mặc như nha hoàn khó chịu nói:
- Ngay cả thiếu gia cũng không dám dùng cách xưng hô này, Lâm Minh chỉ xuất thân là một tiểu tông môn tứ phẩm, liền tự xưng Thiếu Đế, quá kiêu ngạo mà!
- Kiêu ngạo?
Đệ tử Xích Phong tông trợn trừng ánh mắt, nghe nói vậy có phần không vui, cái gì kêu chẳng qua xuất thân là một tiểu tông môn tứ phẩm, dường như tông môn tứ phẩm rất kém cỏi hay sao:
- Hừ! Các ngươi biết cái gì! Danh xưng Thiếu Đế này không phải Lâm Minh tự xưng, mà là tất cả võ giả Nam Thiên Vực công nhận. Lâm Thiếu Đế tuổi còn trẻ, đánh bại Huyễn Vô Cực, thiên phú có một không hai cổ kim, xưng đế là chuyện tất nhiên, có gì không ổn?
Tiểu nha hoàn bĩu môi, không phục nói:
- Tất cả võ giả Nam Thiên Vực các ngươi công nhận thì thế nào? Cường giả phong hoàng toàn bộ đại lục hết chín thành tập trung ở bốn đại thần quốc. Nam Thiên Vực các ngươi chẳng qua là một vực rất bình thường trong Thiên Diễn đại lục mà thôi. Mấy ngàn năm nay các ngươi từng xuất hiện cường giả phong hoàng sao?
Tiểu nha hoàn hỏi lại một câu, làm cho mấy đệ tử Xích Phong tông không còn lời nào để nói. Nam Thiên Vực quả thật đã rất lâu không có ra cường giả phong hoàng, U Minh đại đế ba ngàn năm trước kỳ thật cũng không phải người của Nam Thiên Vực, mà là từ nơi khác đi tới Nam Thiên Vực. Cũng không phải nói Nam Thiên Vực kém cỏi, mà là đại đa số các vực bình thường của Thiên Diễn đại lục, đều rất khó xuất cường giả phong hoàng, ngay cả Đại Thiện Vực cũng như thế.
Có rất nhiều thiên tài cấp hoàng, nhưng cường giả phong hoàng lại rất ít, chủ yếu là vì rất nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi gặp cơ duyên không tệ, cộng thêm bản thân ưu tú, mới tiến vào hàng ngũ thiên tài cấp hoàng. Thế nhưng để bọn họ phong hoàng xưng đế còn có một khoảng cách rất xa, một đoạn đường này vị tất bọn họ có thể gặp cơ duyên lớn, mà như thế thì rất dễ hao hết tiềm lực, cuối cùng dừng lại ở Mệnh Vẫn.
Vả lại thiên tài ngã xuống rất nhiều, độ Mệnh Vẫn cũng là không cẩn thận một chút liền vạn kiếp bất phục, nhân loại nếu muốn thành tựu Thần Hải, lớp lớp khó khăn.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Nam Thiên Vực, tiểu nha hoàn nói ra một câu này, rất nhiều võ giả đều không vui, bọn họ nhao nhao đứng lên:
- Khi Nam Thiên Vực ta không người à?
Trong lúc nhất thời, tiểu nha hoàn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Thấy một màn như vậy, Lý Dật Phong bật cười ha hả:
- Các vị chớ giận! Tiểu nha hoàn không hiểu chuyện nói lung tung mà thôi, xin đừng kích động!
Lý Dật Phong nói ra một phen chịu lỗi, những võ giả đứng lên kia cũng không tiện so đo với một tiểu cô nương, ai nấy đều ngồi xuống.
Cô gái nha hoàn có vẻ rất buồn bực, nàng dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Thiếu chủ! Ngài cần gì phải xin lỗi với những hạng người thấp kém này, ngài chỉ điểm một ngón tay là có thể đánh ngã tất cả bọn chúng!
Lý Dật Phong nhướng chân mày lên, nói:
- Khi dễ những người phàm này có hứng thú gì? Nói tới đại hôn của Lâm Minh lần này hẳn là rất thú vị. Chúng ta đi tới đó vui chơi!
...
Một tháng sau, Thần Hoàng đảo từ sau khi Huyễn Vô Cực chết, Thần Hoàng đảo dùng ba tháng liền xây dựng xong. Tiếp đó chính là đại hôn của Lâm Minh, toàn bộ khu vực phía nam Thiên Diễn đại lục, các cường giả cấp Mệnh Vẫn gần như đều nhận được thiệp mời của Thần Hoàng đảo.
Đại hôn lần này là Mục Dục Hoàng một mình làm chủ hôn gả thánh nữ của Thần Hoàng đảo, vốn đã là một đại sự, cộng thêm Lâm Minh trở thành đệ nhất nhân Nam Hải, tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng.
Sự kiện trọng đại như thế, đương nhiên phải tổ chức rình rang một phen.
Liên tiếp mấy ngày, nơi nơi trên vùng trời Thần Hoàng đảo được bao phủ ráng hào quang màu sắc sặc sỡ, ngẫu nhiên có Chu Tước một thân đỏ như lửa, có Thanh Loan toàn thân lông xanh xuyên qua lại trong mây, thật giống như tiên cảnh ở nhân gian!
Trên chủ đảo, các loại tiên thảo quỳnh hoa ngọc thụ linh mộc dưới tác dụng của trận pháp đồng thời nở hoa, trong lúc nhất thời, toàn bộ Thần Hoàng đảo linh khí kinh người, hương thơm tỏa lan khắp nơi, các loại ánh sáng mây tía rực rỡ, quỳnh lâu điện ngọc liên tiếp vô tận, trông như cảnh sắc trong mộng ảo.
Với uy danh của Lâm Minh ở Nam Hải, phàm là võ giả cấp Mệnh Vẫn nhận được thiệp mời cơ bản không có người nào không đến, dưới cấp Mệnh Vẫn, các võ giả Toàn Đan cũng đã sớm đi tới Thần Hoàng đảo, trên tông môn tam phẩm, dù tông chủ không đến, cũng sẽ phái phó tông chủ đến đại diện.
Xuống chút nữa, còn có rất nhiều võ giả Tiên Thiên không có danh tiếng gì, thậm chí là võ giả không có tông môn, những người đó cũng không mời tự tới, tới thưởng thức một phen lễ mừng long trọng mấy ngàn năm mới có ở Nam Thiên Vực này.
Nói mấy ngàn năm mới có cũng không chút khoa trương! Với danh tiếng của Lâm Minh hiện giờ, cũng chỉ có U Minh đại đế ba ngàn năm trước mới có thể thắng hơn một bậc. Dưới tình huống như vậy, võ giả của Thần Hoàng đảo trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, liền tập hợp cả vạn võ giả, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng thêm.
Đối với những võ giả không mời tự tới kia, Thần Hoàng đảo cũng là ai đến đều không cự tuyệt! Mục Dục Hoàng vì làm lễ mừng đại hôn cho Lâm Minh, cho xây mấy tòa khách đường chuyên biệt để tiếp khách phạm vi tới mấy dặm. Thần Hoàng đảo vì đại điển khánh hôn lần này, tuyệt đối là tận hết sức lực.
- Trưởng lão Cực Không tông, Liên Trì Giác đến!
- Phó cốc chủ Phong Vân cốc, Triển Vân Thiên đến!
- Đệ tử thân truyền Hỏa Dương tông, Hỏa Như Yên đến!
- Nam Duẫn Vương đến!
Người điều khiển chương trình liên tiếp báo ra tên tân khách. Khi nói đến tên Nam Duẫn Vương, Lâm Minh vừa động trong lòng, ngẩng đầu trông lại, liền thấy một người trung niên mặc cửu trảo long bào, thắt lưng Tử Kim ngọc đái, một tay ôm một nữ nhân cung trang xinh đẹp, cười lớn đi đến.
Lần trước khi ở Ma Thần đế cung nhìn thấy Nam Duẫn Vương, hắn chính là bộ dáng tay trái ôm tay phải nắm này. Nam Duẫn Vương vốn chính là võ giả ma đạo, nghe nói hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, từng người đều xinh đẹp như hoa, đồng thời có tư chất tu võ nhất định. Những nữ nhân này nếu đưa tới bất kỳ một tiểu quốc nào, tuyệt đối là thiên chi kiêu nữ.
- Nam Duẫn Vương!
Lâm Minh ôm quyền chào.
- Ha ha... Lâm Minh! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta còn không thể tin nha! Cách chuyến đi Ma Thần đế cung lần trước không đến ba năm, lúc trước ngươi còn chỉ là một tên tiểu bối không bắt mắt, trong nháy mắt không ngờ ngươi đã là đệ nhất nhân Nam Hải, thực khó tin!
Nói tới chuyên xưa, tự nhiên Nam Duẫn Vương sẽ không đi ngược dòng nói ra chuyện bị Lâm Minh đùa giỡn ở Ma Thần đế cung. Mới qua thời gian ba năm, tu vi của Lâm Minh tăng lên hai đại cảnh giới, loại chuyện này thực có thể nói là cổ kim chưa từng có.
Những đại nhân vật này đến, đều không thể thiếu lễ vật, các loại Chân Nguyên thạch thượng phẩm cực phẩm, các loại thiên tài địa bảo nối liền không dứt trình lên.
Mục Dục Hoàng lần lượt tiếp đón, nhìn thịnh thế của Thần Hoàng đảo hôm nay, trong lòng nàng cảm khái hàng vạn hàng ngàn.
- Phương trượng thứ ba của Đại Thiện tự, Không Hạ đại sư đến!
Kế sau Nam Duẫn Vương, lại tới tiếp một nhân vật trọng yếu, Đại Thiện tự tổng cộng có ba đại phương trượng, Bạch Mi phương trượng chính là một trong số đó, đại hôn của Lâm Minh lần này, Bạch Mi phương trượng không có tới, mà tới là Không Hạ phương trượng, cũng là cao thủ Mệnh Vẫn tầng ba.
- Không Hạ đại sư!
Đối với cao tăng đắc đạo này, Lâm Minh luôn luôn lễ kính, lúc trước ở chuyến đi Ma Thần đế cung, nói tới cũng may mà có Bạch Mi phương trượng che chở Thần Hoàng đảo, nếu không bằng vào Mục Phượng Tiên căn bản đừng nghĩ tranh chấp với Nam Hải Ma Vực.
- Lâm thí chủ tuổi còn trẻ đã thành tựu Toàn Đan hậu kỳ, chiến lực có thể so với Mệnh Vẫn tầng bốn, ngày sau tiền đồ vô lượng nha!
Không Hạ đại sư hai tay tạo thành chữ thập niệm một câu phật hiệu.
- Đại sư khen quá rồi! Mời qua bên này, là chuẩn bị cơm chay chuyên cho các cao tăng đại sư!
- Điện chủ Thái Huyền điện, Huyền Quang thượng nhân đến!
- Tông chủ Kim Chung sơn, Kim Kiếm chân nhân đến!
- Hoàng tử thần quốc... Ái chà... Lý Dật Phong đến!
Ở sân tiệc cưới, người điều khiển chương trình là căn cứ tân khách tới đưa lên thiếp mời rồi đọc ra thân phận từng người. Ở vào thời điểm này cũng không có người nhàm chán giả mạo người khác. Thẳng đến đọc đến hoàng tử thần quốc này, người điều khiển chương trình giật mình một cái, thiếu chúc nữa đọc sai, hoàng tử thần quốc, thật hay giả?
Ánh mắt mọi người cũng theo tiếng giới thiệu của người điều khiển chương trình trông lại, liền thấy ở cửa vào, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào tím, mang theo một tiểu nha hoàn và một tiểu ni cô, cầm trong tay một cây quạt giấy đi đến.
Hoàng tử thần quốc? Bốn đại thần quốc?
Lâm Minh nheo mắt nhìn, Lý Dật Phong này tu vi hẳn là Toàn Đan hậu kỳ, ngang với mình, thoạt nhìn trẻ tuổi, hẳn là ba mươi tuổi, hơi lớn hơn so với Đoan Mộc Quần.
Bốn đại thần quốc, có thái tử có hoàng tử, cấp bậc hoàng tử thấp hơn một ít so với thái tử, nhưng phần nhiều cũng là “rồng trong loài người”, nếu không có thiên phú là không thể được hưởng danh hiệu hoàng tử.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
9 chương
21 chương
46 chương