Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 492
Ngay cả Bạch Mi phương trượng đại năng Mệnh Vẫn tầng ba tu luyện thần công Phật môn bậc này, đều suýt nữa chết thảm, nếu đổi là bọn họ không có khả năng may mắn thoát khỏi.
Bảo vật không có phúc để hưởng, dù có giá trị bao nhiêu cũng là lâu đài xây trên cát.
Đã có trưởng lão Mệnh Vẫn bắt đầu thối lui hướng cửa động, động phủ này thật sự quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận một chút có một luồng sáng đỏ không có mắt, bay vào giữa đám người, như vậy đúng thật là sống chết do trời định! Cái mạng nhỏ của họ không chịu nổi giày vò như vậy. Huống chi, không ít người trong bọn họ đều là trụ cột trong môn phái, nếu ngã xuống ở trong này, thì tông môn bọn họ tổn thất lớn rồi.
Vì thế, mười mấy trưởng lão Mệnh Vẫn, nhao nhao rời khỏi động phủ, bọn họ đã hạ quyết tâm, cho dù bảo vật kia ăn vào có thể phi thăng, trường sinh bất lão, bọn họ cũng quyết định không đụng tới!
Ngay cả Huyễn Vô Cực, cũng bình tĩnh thối lui đến chỗ cửa động, hắn tu luyện chính là ma công, lực công kích cường đại, nhưng lực phòng ngự không tốt lắm, vừa rồi luồng sáng màu đỏ kia nếu như bắn về phía hắn, hắn cũng không dám cam đoan có thể ngăn chống được!
Nam Duẫn Vương do dự một chút, cũng lui lại mấy bước, nhưng đúng là vẫn còn không bỏ được ra cửa động.
Hắn rất muốn viên linh đan luyện chế từ Phạm Thiên Long Căn kia, chỉ cần lấy được viên linh đan, thì vượt qua Quỷ Môn quan Mệnh Vẫn này cũng không khó!
Bát Long Dao Quang trận cố nhiên đáng sợ, nhưng độ Mệnh Vẫn gặp mệnh kiếp còn đáng sợ hơn?
Cảnh giới Mệnh Vẫn thật sự là giày vò và khảo nghiệm tâm lý thật lớn đối với võ giả, vượt qua thì phong hoàng xưng đế, có thọ mệnh tới vạn năm, còn không vượt qua thì bị hủy diệt nát tan thành bụi, hóa thành hư ảo.
Nam Duẫn Vương có dã tâm rất lớn, đa số trưởng lão ở đây thật ra đều đã chuẩn bị sẵn ở cảnh giới Mệnh Vẫn tan xác chết đi, nhưng Nam Duẫn Vương lại không cam lòng!
Nếu không muốn đối mặt với xác suất thất bại khi độ Mệnh Vẫn khiến người ta khiếp sợ kia, thì hiện tại chỉ phải đối mặt với luồng sáng màu đỏ khủng bố của Bát Long Dao Quang trận này!
Phạm Thiên Long Căn cố nhiên an toàn, nhưng trận pháp bao phủ Phạm Thiên Long Căn rất chắc chắn, tiếp tục công kích cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể phá mở.
So sánh mà nói, Càn Khôn Dung Nhật lô tuy rằng nguy hiểm, nhưng ít ra thấy được bảo vật xuất hiện, luôn có một điểm hy vọng!
Ở thời điểm rất nhiều trưởng lão lục tục rời khỏi động phủ, Lâm Minh vẫn đứng ở trong một góc không bắt mắt trong động phủ, tĩnh tâm chăm chú nhìn Bát Long Dao Quang trận.
Hắn đã tìm hiểu ra một ít môn đạo, tỷ như vị trí hắn đứng hiện giờ cũng chính là một trong thành quả hắn tìm hiểu được.
Vị trí này rất có đạo lý, Bát Long Dao Quang trận chỉ chủ động công kích kẻ xâm lấn trong phạm vi cách Càn Khôn Dung Nhật lô mười trượng, còn khoảng cách xa hơn là mức công kích tối đa của luồng sáng. Mà ở chỗ góc Lâm Minh này, vừa lúc là góc chết công kích của luồng sáng, chỉ cần hắn không nhúc nhích thì sẽ không bị luồng sáng màu đỏ công kích.
Trong mảnh nhỏ linh hồn thứ hai của Ma Đế, trí nhớ không trọn vẹn về Bát Long Dao Quang trận, không ngừng xác minh lẫn nhau với tri thức trận pháp cổ sẵn có trong đầu Lâm Minh, chỗ thiếu sót trong trí nhớ do Lâm Minh tự mình thôi diễn, hắn tự tin, không cần tới thời gian một khắc, hắn có thể phá vỡ Bát Long Dao Quang trận.
Nhưng kỳ thật Lâm Minh cũng biết, cho dù phá trận cũng vô dụng, hắn cũng không có tu vi bằng Bạch Mi phương trượng, dựa một chút thực lực của hắn, cho dù đi tới trước mặt Càn Khôn Dung Nhật lô, hắn cũng không thể mở ra cái nắp đóng ở trên Càn Khôn Dung Nhật lô.
Mặc kệ hy vọng xa vời cỡ nào, ý tưởng của Lâm Minh là, trước cứ tìm hiểu cho rõ rồi tính sau, không chừng có lúc nào đó sẽ dùng tới.
Nói đến cùng, cho dù không nhằm vào bảo vật bên trong Càn Khôn Dung Nhật lô, Lâm Minh cũng có thể sử dụng Bát Long Dao Quang trận để hộ thân.
Nếu Huyễn Vô Cực đuổi giết mình, hắn là có thể trốn vào Bát Long Dao Quang trận.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh liếc mắt nhìn Huyễn Vô Cực một cái, sau khi quan sát vị trí Huyễn Vô Cực đứng, đột nhiên hắn vừa động trong lòng.
Huyễn Vô Cực hiện tại đứng ở ngoài động phủ, có lẽ có thể...
Trước đó Lâm Minh cũng từng nghĩ tới loại biện pháp này, nhưng mà lúc ấy toàn bộ đám người Huyễn Vô Cực đều tụ tập ở chung quanh Phạm Thiên Long Căn, Lâm Minh vốn không có cơ hội xuống tay.
Nhưng hiện tại, lực chú ý của mọi người đã phân tán ra, ba đầu sỏ Huyễn Vô Cực, Nam Duẫn Vương, Bạch Mi phương trượng đều tập trung lực chú ý vào Càn Khôn Dung Nhật lô.
Liên tưởng đến Truyền Tống trận bị chính mình động tay động chân, trong đầu Lâm Minh nảy sinh một ý niệm điên cuồng...
Chuyến đi Ma Thần đế cung vốn có gần ba mươi lão quái Mệnh Vẫn, hiện chỉ còn lại có hai mươi người, các lão quái chết đi đều là nhân vật danh chấn một phương, nhắc tới tên của họ, thường thường là sự kính ngưỡng của môn nhân, là nỗi khiếp sợ của địch nhân.
Nhưng mà tồn tại loại cấp bậc này, ở trong Ma Thần đế cung, bọn họ từ sống đến chết lại chỉ là chuyện trong nháy mắt, không có bất kỳ sức phản kháng.
Lúc này ở ngoài động phủ, một số trưởng lão may mắn còn sống, có người chọn một chỗ bắt đầu ngồi xuống điều tức, có người hiểu biết về trận pháp thì tiếp tục đi nghiên cứu đại trận thượng cổ bao phủ Phạm Thiên Long Căn kia, còn có người bối cảnh thảm đạm, lại bắt đầu siêng năng dọc theo bờ sông tìm dược thảo, y hệt như lão ông cần cù hái dược thảo bình thường.
Tình trạng này kéo dài một hai canh giờ, những người tìm dược thảo ở bờ sông kia, đúng thật là ngay cả rau dại đều không đào được, lúc này mới phẫn nộ thu tay lại, đều tự tìm chỗ ngồi xuống điều tức.
Nhưng những người nghiên cứu trận pháp cổ, thì vẫn không chịu buông bỏ, như trước vây quanh dược viên cổ trận nghiên đông cứu tây, thỉnh thoảng dường như phát hiện điều gì, bộ dáng làm như bừng tỉnh hiểu ra, mà những người khác thì lập tức chạy tới nhao nhao hỏi có phát hiện gì.
Tiếp sau đó, lão nhân có “lĩnh ngộ” kia sẽ đầy mặt vẻ đắc ý, rung đùi vui vẻ nói ra những gì mình vừa mới “tìm hiểu” ra, khoe khoang với những người khác một phen.
Những người khác nghe xong, có người như có điều hiểu được, tiếp theo chính là một phen khen tặng tán thưởng. Mỗi khi có thời điểm này, trước hết lão quái kia trình bày ý kiến, chính là một bộ dáng cực kỳ hưởng thụ. Đương nhiên, cũng có đôi khi sẽ dẫn tới một vài người tranh luận phản đối kịch liệt. Thời điểm này, mỗi người bằng vào tri thức, tranh cãi trời đất u ám.
Có đôi khi, để chứng thực, thậm chí những lão quái này từng người lấy ra trận bàn, trận kỳ, bày ra. Đương nhiên, bất kể bọn họ cố gắng cách nào, trận pháp thượng cổ này cũng hề nhúc nhích mảy may nào.
Kỳ thật, những lão già này cũng không hy vọng mình thật sự có thể phá mở đại trận thượng cổ, mà chỉ muốn từ trong đại trận thượng cổ hiểu được chút gì đó, bổ sung trong hệ thống trận pháp của mình. So với hệ thống trận pháp của Thiên Diễn đại lục hiện có mà nói, trận pháp cổ này không thể nghi ngờ còn cường đại hơn.
Nếu thật sự có thể lĩnh ngộ một phần nhỏ trong đó, vậy cũng đủ bọn họ hưởng thụ cả đời.
Không biết từ khi nào một thanh niên trà trộn vào trong đàm luận trận pháp chung với các lão quái vật, bắt đầu mò mẫm tìm hiểu trận pháp.
- Tiểu quỷ! Ngươi tới nơi này làm gì, đừng làm vướng bận lão phu!
Một lão nhân tóc bạc cầm trong tay cây bút vẽ trận, nhìn thấy Lâm Minh lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh, lão bất mãn nói.
Tìm hiểu trận pháp cần tĩnh tâm, ở trong mắt lão nhân này, Lâm Minh đi qua lại làm phân tán suy nghĩ của lão.
Lâm Minh thật áy náy cười, chắp tay nói:
- Vãn bối chỉ là tùy tiện nhìn xem!
- Hừ! Ngươi có thể nhìn ra cái gì, trận pháp này dù là lão phu đến tìm hiểu, cũng có rất nhiều chỗ khó hiểu. Ngươi đừng ở chỗ này làm vướng bận rối trí lão phu tìm hiểu trận văn!
- Dạ! Vãn bối rời đi ngay!
Lâm Minh liên tục dạ dạ, mặt cười làm lành rời đi. Mà lúc hắn đi lại thuận tay sờ soạng trên một đạo trận phù. Lưu lại một cái kết cấu nho nhỏ trên trận phù không để lộ chút dấu vết bị biến đổi, mặt ngoài không nhìn ra bất kỳ điểm khác thường, chỉ là phương thức lưu động năng lượng đã xảy ra biến hóa. Nếu không hiểu biết thấu triệt về trận lý của trận pháp cổ thì dứt khoát không nhìn ra điểm khác nhau trong đó.
- Tiểu quỷ! Đừng ở chỗ này sờ loạn!
Lão nhân tóc bạc rõ ràng không có nhìn Lâm Minh, nhưng lại chú ý tới động tác nhỏ không đáng kể của Lâm Minh này, điều này làm cho Lâm Minh co rụt cổ, thầm nghĩ trong lòng: “Lão già này thật nhạy cảm, may mà lão không hiểu trận lý của trận pháp cổ, nếu không ta làm chút tay chân không có khả năng qua mắt được bọn họ!”.
Lâm Minh nhẹ thở một hơi, thầm hô may mắn: “Đây là trận phù thứ ba...”.
Nhìn thoáng qua hướng động phủ Càn Khôn Dung Nhật lô, Huyễn Vô Cực đã ngồi điều tức trên một tảng đá cách cửa động hai mươi trượng.
Tuy rằng hắn đang ở trạng thái nhắm mắt minh thần, nhưng kỳ thật từ đầu đến cuối hắn luôn phân ra một tia thần thức liên hệ ở trên trận pháp thượng cổ bao phủ Phạm Thiên Long Căn.
Tuy nhiên, chung quanh trận pháp thượng cổ có không ít lão già tự nhận là Tông Sư trận đạo đang nghiên cứu tới nghiên cứu lui, nhiều thêm một tên Lâm Minh không bắt mắt.
“Kế tiếp... Trận phù thứ tư”. Lâm Minh yên lặng đi đến chỗ trận phù thứ tư.
Lúc này, ở trong động phủ, nhà sư Bạch Mi vừa mới khôi phục lại, cũng không biết lão dùng kỳ dược gì, chỉ trong chốc lát, dưới sườn phải của lão đã mọc ra lớp thịt mới đỏ hồng, trừ sắc mặt lão còn hơi tái nhợt, xem ra cũng không đáng ngại nữa.
Hiển nhiên, nhà sư Bạch Mi vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Càn Khôn Dung Nhật lô.
Lâm Minh liên tục mở ra chín trận phù, trong đầu đang thôi diễn một khi cổ trận mở ra sẽ phát sinh chuyện gì.
Cổ trận mở ra có một quá trình ngắn ngủi, chút thời gian đó cũng đủ để Huyễn Vô Cực phát hiện, đồng thời trong nháy mắt vọt tới bên cạnh cổ trận, mà Nam Duẫn Vương và nhà sư Bạch Mi thì không được, hai người bọn họ còn đang ở bên trong động phủ, chuyên chú với Càn Khôn Dung Nhật lô kia.
Nếu không xảy ra điều gì bất ngờ, sau khi cổ trận mở ra, Phạm Thiên Long Căn sẽ rơi vào tay Huyễn Vô Cực.
Hiện tại trừ Huyễn Vô Cực và vài người, những người khác đều nghĩ rằng Ma Thần đế cung này đã hoàn toàn bị phong kín.
Nếu nhà sư Bạch Mi hoặc là Nam Duẫn Vương cướp được bảo vật, như vậy nhất định sẽ có một trận đại chiến. Hai người bọn họ không đường nào để trốn, chỉ có thể dựa vào thực lực nói chuyện, cuối cùng phải dựa theo thực lực phân phối bảo vật.
Kể từ đó, Lâm Minh không chiếm được mảy may ưu đãi, còn có thể bị cuốn vào trong dư ba của trận chiến.
Nhưng mà... Huyễn Vô Cực thì khác, Huyễn Vô Cực biết được một chỗ Truyền Tống trận rời đi Ma Thần đế cung...
“Trận phù thứ mười”.
Sau khi Lâm Minh mở ra trận phù thứ mười, cố ý dừng lại một lúc lâu. Tuy rằng hành động của hắn hiện tại hoàn toàn không dẫn tới chú ý của bất luận kẻ nào, tuy nhiên hắn vẫn theo nguyên tắc cẩn thận tốt nhất, dừng lại đi ra ngoài dọc theo bờ sông một vòng, thuận tiện quan sát một chút tình huống trong động phủ Càn Khôn Dung Nhật lô.
Ước chừng sau một khắc, Lâm Minh tiếp tục mở ra từng trận phù còn lại...
Mãi cho đến trận phù thứ ba mươi sáu mở ra, pháp trận thượng cổ vốn đang yên tĩnh, đột nhiên phát ra ánh sáng trắng mênh mông...
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
1694 chương
17 chương
151 chương
36 chương
42 chương
230 chương
87 chương